Nửa ngày trước.
Mấy ngày nay, Lý Hữu Đắc cứ như người mất hồn, trong đầu quanh quẩn chỉ xoay vần chuyện “chịu đòn nhận tội”, tâm thần bất định đến mức nhìn thấy Vương Hữu Tài cũng không buồn phản ứng.
Nhưng hôm nay Vương Hữu Tài lại trông đặc biệt phấn khởi, gương mặt hắn vẫn phủ một lớp phấn trắng dày cộp, tạo nên sự đối lập rõ rệt với Lý Hữu Đắc, người đã từ lâu không còn bôi mặt trắng bệch nữa. Vương Hữu Tài cười tươi như Phật Di Lặc, nhưng ánh mắt lại giấu chút âm ngoan.
“Lý công công, sao dạo này trông ngươi không có tinh thần gì thế?” Vương Hữu Tài cười tủm tỉm nói. “Có chuyện gì phiền lòng à? Nói ra đi, biết đâu ta lại giúp được ngươi một vài ý hay. Dù gì thì ngươi và ta cũng là đồng liêu một thời.”
Lý Hữu Đắc không muốn dây dưa với hắn nên hừ lạnh nói: “Liên quan gì đến ngươi? Tránh ra!”
Vương Hữu Tài không hề nao núng, vẫn giữ nụ cười: “Lý công công, hà tất phải thế? Chuyện làm ngươi phiền lòng, biết đâu ta có cách giải quyết hay ho. Ôi, nói ra cũng đã bao năm rồi, chúng ta vốn cùng một sư phụ dạy dỗ, lẽ ra nên đứng chung một chiến tuyến mới phải nhẽ.”
Lý Hữu Đắc lạnh lùng nhìn Vương Hữu Tài không nói một lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT