Chần chừ một lúc như vậy, Trần Tuệ đã sớm chạy mất dạng, còn Lý Hữu Đắc thì mất đi dũng khí để đuổi theo. Hắn cảm thấy Tuệ Nương lúc này chắc hẳn đang rất tức giận, đợi thêm vài ngày cho nàng nguôi bớt rồi hắn sẽ lại nhẹ nhàng khuyên nhủ, mọi chuyện chắc sẽ ổn thôi.
Lý Hữu Đắc nặng nề thở dài, xoay người trở về phòng.
Sau khi Trần Tuệ chạy khỏi Cúc Viện, liền bị ánh mắt tò mò của đám đông bên ngoài dõi theo, nàng không quan tâm mà vội vã đi thẳng đến Mai Viện. Tiểu Điều, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục hối hả đuổi theo sau. Nhìn sắc mặt Trần Tuệ không tốt, nhưng không biết nàng đang giận chuyện gì nên cả ba chỉ dám cẩn thận hầu hạ bên cạnh.
Về đến nơi, Trần Tuệ ngã người xuống giường ngủ ngay. Nàng cảm thấy chỉ có giấc ngủ lúc này mới giúp nàng dễ chịu hơn đôi chút. Dù sao thì nàng vốn mang bệnh lên sân khấu, lại bị Lý Hữu Đắc chọc tức đến ngực đau đầu choáng, nếu không nhanh chóng nghỉ ngơi, nàng e rằng sẽ thật sự bị hắn chọc tức chết.
Trần Tuệ ngủ một mạch đến tối, khi tỉnh dậy quả nhiên thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều. Lúc này nàng mới nhớ ra phải hỏi Tiểu Điều về mấy đứa trẻ được đưa đến vào ban ngày.
Tiểu Điều đáp: “Cô nương vừa ngủ không lâu thì bọn chúng đã được người đến đón đi rồi.”
Trần Tuệ nhẹ nhàng thở phào. Nàng mới có mấy tuổi đầu, cần gì đến con cái chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT