Trong miệng Lý Hữu Đắc vừa nóng vừa tê, tâm trí còn lưu luyến hương vị tuyệt mỹ của đôi môi quấn quýt vừa rồi. Nhưng nhìn Trần Tuệ chủ động nắm quyền, hắn lại thấy dâng lên chút nghẹn khuất nhàn nhạt.
Khi Trần Tuệ đưa tay định lấy chén thuốc trên bàn, Lý Hữu Đắc đã nhanh hơn một bước, cầm lấy chén và uống một ngụm lớn. Hắn quay đầu, bóp cằm nàng rồi đút nước thuốc trong miệng mình vào miệng nàng. Lúc trước, Trần Tuệ là kẻ chủ động nên có thể theo nhịp điệu của mình mà uống thuốc. Nhưng lần này thì khá, nàng không kịp nuốt ngụm thuốc hắn đút, thế nên chất lỏng nâu sẫm chảy ra từ khóe miệng, trượt xuống chiếc cổ trắng ngần hơi ngửa lên của nàng rồi biến mất trong cổ áo.
Sau khi đút hết ngụm thuốc trong miệng, Lý Hữu Đắc chỉ lưu luyến một thoáng rồi lại bưng chén thuốc lên uống thêm ngụm nữa và tiếp tục đút cho nàng. Cứ thế bốn năm lần, hơn nửa chén nước thuốc chua xót đã vào bụng Trần Tuệ. Nàng mê ly hé mắt, cúi đầu tựa vào ngực hắn thở sâu, ngực phập phồng lên xuống.
Nàng thấp giọng cười nói: “Uống thuốc kiểu này thì ta có thể uống cả trăm chén đấy.”
Lý Hữu Đắc không đáp mà thầm đồng ý trong lòng. Một lát sau, hắn mới nói: “Mau đứng lên đi. Nặng thế này, ta sắp bị ngươi ngồi hỏng rồi.”
Trần Tuệ nghe xong chỉ muốn cười. Ngươi thì có gì mà ta ngồi hỏng được chứ…
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, sau đó nàng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy. Vừa định lùi lại vài bước, nàng lại nghe Lý Hữu Đắc nói: “Từ từ đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT