Trần Tuệ không thể thuyết phục Tưởng Bích Hàm đuổi Tử Ngọc đi mà cũng không có cách nào khác. Nàng đành sai Tiểu Lục và những người khác bình thường nếu không có việc gì thì để mắt đến Tử Ngọc một chút. Nàng cảm thấy mình không khác gì con kền kền, chỉ chờ Tử Ngọc để lộ sơ hở là nhào tới giải quyết nàng ta ngay lập tức. Trần Tuệ thực sự không thích làm trò này chút nào, nhưng không còn cách đâu, thành ra chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Nhiệt độ ngày càng giảm thấp, mùa đông đã thực sự đến kinh thành rồi. Lý Hữu Đắc gần đây bận rộn vô cùng, dù trở về Lý phủ cũng chỉ nghỉ ngơi vài canh giờ, nhiều nhất là ngủ một đêm. Trần Tuệ cố gắng tranh thủ lúc hắn về để “đánh dấu” sự tồn tại của mình, nhưng thấy hắn mệt mỏi, nàng cũng không nỡ quấy rầy quá đà, chỉ thỉnh thoảng thân mật một chút là đủ rồi.
Đàm phán với Hi tộc đã kết thúc. Trần Tuệ nghe Lý Hữu Đắc nói rằng tấu chương từ biên cương báo về, Kiếm Bắc vẫn được giữ vai trò làm thành mở và giao dịch với Hi tộc một số vật dụng dân sinh để giúp họ vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Sau đàm phán, Lang Ngộ sẽ dẫn một nhóm người trở về kinh thành, đồng thời thuận tiện áp giải tên huyện lệnh tham lam ở Kiếm Bắc cũng là kẻ gây ra chiến tranh về chịu tội. Trần Tuệ tiện miệng hỏi ai sẽ trấn giữ Kiếm Bắc, mới biết những người như Thích Thịnh Văn và đồng bọn từ kinh thành đến đều sẽ trở lại.
Cuộc chiến với Hi tộc kết thúc nhanh chóng nên hoàng đế rất hài lòng. Khi Lang Ngộ hồi kinh, triều đình lại tổ chức yến tiệc luận công trọng thưởng. Lý Hữu Đắc với vai trò là giám quân đương nhiên cũng được ban thưởng. Nhất thời, triều đình trên dưới đều hòa thuận vui vẻ như thể thù hận giữa quan văn và hoạn quan tan biến hết vậy.
Mùa đông ở kinh thành đến sớm hơn quê nhà của nàng một chút, thời tiết cũng lạnh hơn rõ rệt. Sáng hôm ấy, Lý Hữu Đắc lại đi hoàng cung từ sớm. Trần Tuệ sợ lạnh, lại phát tác lười biếng nên cố tình nằm nướng trên giường hồi lâu. Đến khi ổ chăn cũng lạnh, nàng mới bất đắc dĩ mặc quần áo rời giường. Ăn sáng xong, nàng tính ra ngoài dạo một vòng giải sầu.
Hôm qua, Lý Hữu Đắc bất ngờ đưa nàng một xấp khế ước cửa hàng dưới danh nghĩa của hắn, nói rằng hắn bận nên nhờ nàng thường xuyên trông nom giúp. Với Trần Tuệ đây chính là niềm vui lớn. Lúc ấy, không thèm để ý A Đại, A Nhị cùng Tiểu Điều đang đứng đó, nàng nhào tới ôm Lý Hữu Đắc hôn một cái rõ kêu. Thật ra thì nàng không quá thích quản lý cửa hàng, nhưng hành động này của hắn đã thể hiện sự tín nhiệm ngày càng lớn với nàng. Dù thời gian ở bên cạnh chưa dài, nàng vẫn có thể cảm thấy được mỗi lần họ ở cùng nhau đều rất hòa hợp. Có lẽ đã đến lúc nàng nên tính toán bước tiếp theo rồi. Nếu Lý Hữu Đắc không chủ động thì nàng sẽ làm. Ai bảo da mặt nàng dày chứ ha ha.
Trần Tuệ ngồi trong xe ngựa đang vui vẻ nghĩ ngợi về tương lai phía trước, bỗng nghe Tiểu Lục đánh xe ngoài kia kinh hô: “Cô nương, tuyết rơi rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT