Có một câu bà ngoại nói đúng rồi, có những việc đợi lớn lên tôi sẽ hiểu, ví dụ như thế giới mà tôi luôn tò mò, nhưng không cách nào lý giải cặn kẽ này đây.

Suốt một quãng thời gian khá dài tôi chỉ thích lẩn quẩn ở nhà để nghe trộm bà ngoại và những người nhờ xem việc nói chuyện, không muốn ra ngoài chơi. Nội dung của những lần trò chuyện này ăn sâu bám rễ trong đầu tôi, dần dần giải đáp cho rất nhiều nghi hoặc trong lòng tôi. 

Về việc nhìn thấy những những thứ không sạch sẽ, bà ngoại thường gọi là những thứ hoặc là ở dưới, bà không nói ‘ma’ bởi vì đó là từ ngữ xui xẻo, không được nói ra, nếu không bọn họ sẽ nghe thấy, đặc biệt là vào buổi tối. Có khi họ còn đi vào trong giấc mơ để hù dọa bạn, bởi vì họ biết bạn sẽ sợ, mà những thứ đó đều là kiểu là sợ mạnh hiếp yếu.

Theo lời bà ngoại, trẻ con sau mười hai tuổi mới có đầy đủ đinh giáp, nói cách khác là bát tự mới dần trở nên cứng, vào tuổi này mới triệt để không nhìn thấy. Mà trẻ con dễ nhìn thấy nhất là vào lúc trước khi năm tuổi.

Bà ngoại nói ở tuổi đó đôi mắt của trẻ con rất sạch, ‘sạch’ ở đây là chỉ sự thuần khiết sạch sẽ, chúng chưa bị thế giới này làm ô nhiễm. Vì vậy, chúng có thể nhìn thấy, hơn nữa cũng dễ bị dọa sợ. Sau khi bị dọa sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, bị cảm hoặc phát sốt gì đó. Bà ngoại nói nếu không nhanh chóng tìm người hiểu chuyện xem giúp, hư bệnh dễ biến thành thực bệnh, mà thực bệnh phải đến bệnh viện chích thuốc các kiểu.

Sau khi qua năm tuổi, biết thêm được nhiều thứ, bình thường chỉ khi những thứ này cho thấy thì bạn mới thấy được, có điều cũng có thể cảm nhận được chúng, ví dụ như có cảm giác khó chịu trong người chẳng hạn, hoặc có khi trong lúc xuất thần lơ đãng bạn cũng sẽ nhìn thấy, tuy nhiên hầu hết mọi người đều cho rằng mình đang nhìn nhầm.

Thế nhưng về lý do tại sao tôi có thể nhìn thấy, bà ngoại vẫn không nói. Có điều như thế này cũng đã đủ để tôi tự hào về những điều mình biết được rồi. Tôi cảm thấy mình khác biệt so với những đứa trẻ khác chỉ biết trèo lên cây lấy trộm trứng chim, vì tôi hiểu biết nhiều hơn chúng .

Ngoài ra tôi cũng hiểu thêm chút ít về các vị tiên nhà chúng tôi. Mặc dù ở nhà tôi chỉ có một tấm bài vị, nhưng thờ đến ba vị tiên. Hồ tiên, vị này không cần giải thích gì thêm nữa. Hoàng tiên, chính là hoàng bì tử tu luyện đắc đạo thành tiên. Còn có Thường tiên, ở chỗ chúng tôi, mọi người gọi rắn là trùng dài, đây cũng là cách gọi để chỉ xà tiên. Theo lời bà ngoại, ba vị tiên nhà chúng tôi ai cũng rất lợi hại, mà ba vị tọa chung lại với nhau thì càng ghê gớm hơn. Nhờ vậy, bà ngoại mới vững chân ở thôn này.

Nghe nói trước đây cũng có một người khác làm bán tiên giống như bà ngoại. Bởi vì cùng nghề nên bà nọ thường gây khó dễ, hay ở bên ngoài nói với người ta bà ngoại là kẻ lừa đảo gạt tiền, chẳng có bản lĩnh gì. Lời này truyền đi như thế nào lại truyền đến tai bà ngoại, thế là hôm đó bà ngoại đi thẳng đến nhà bà nọ.

Bà nọ đang ngồi trong nhà ăn cơm. Bà ngoại không thèm phí lời với bà ấy, đi thẳng vào phòng thờ nhà người ta, tay còn xách theo cái ghế, sau đó ngồi xuống ngay trước bàn thờ bảo gia tiên. Thế rồi bà ngoại châm điếu thuốc hút, sau đó lên tiếng “ngươi tu luyện ở đâu?!”

Một loạt hành động này dọa bà bán tiên nọ sợ chết khiếp. Bà nọ nhìn bà ngoại hỏi đi hỏi lại “bà làm gì thế hả, chúng ta cùng là người hành đạo đấy.”

Sau đó bà ngoại trừng mắt nhìn sang “ngươi ở bên ngoài ăn nói lung tung những gì? Có phải ép ta mang hết con cháu đến đây thì mới chịu thành thật không!” Sau đó lại nhìn về phía bài vị bảo gia tiên nhà bà nọ, “ngươi ra đây cho ta, đừng có trốn chui trốn nhủi trong ấy!!”

Bà nọ lập tức quỳ xuống trước mặt bà ngoại, miệng không ngừng nài nỉ, ai dà, lão ngài mau đi giùm, tôi biết sai rồi, từ này về sau tôi không dám ăn nói lung tung nữa.

Rồi bà ngoại còn uống rượu, nghe nói hôm đó bà ngoại uống tận bảy tám bình. Đợi đến khi uống hết mà vị tiên nhà bà nọ vẫn không dám ra, cuối cùng bà ngoại còn lật luôn bài vị thờ của vị tiên kia. Bây giờ ngẫm lại, hẳn đó là các vị tiên nhà tôi đang khiêu chiến với vị tiên của nhà bà nọ, có điều vị tiên đó mãi không có động tĩnh gì.

Sau rồi bà ngoại về nhà, nghe nói lúc đó cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Mà bà ngoại tôi dù uống rất nhiều rượu, nhưng trong miệng không hề có chút hơi men nào, vẫn có thể ra đồng làm ruộng được. Có điều ngày hôm sau thì bà nọ dọn đi mất. Sau này trong thôn chúng tôi, không ai dám nói lung tung bóng gió gì nữa.

Bởi vì màu sắc truyền kỳ trên người bà ngoại, tình cảm của tôi đối với bà giống như một loại sùng kính. Đương nhiên, đối với các vị bảo gia tiên nhà mình, tôi cũng đầy kính sợ.

Hôm đó, tôi vẫn bám ngoài cửa nghe trộm bà ngoại như mọi ngày, vì có cô Thúy Thúy trong thôn đến tìm bà. Con của cô ấy mới được bao lớn, chỉ tầm ba bốn tháng, lúc cô ấy ôm đến đây đứa nhỏ cứ khóc mãi. Tôi nghe cô ấy ở trong nhà kể với bà ngoại, bây giờ đứa nhỏ này cứ ngủ suốt, có lúc cô ấy thấy nó ngủ nhiều quá cũng thử đánh thức nhưng nó cũng không tỉnh nổi. Mẹ chồng cô ấy bảo trẻ con ngủ nhiều là bình thường, nhưng cô ấy cứ cảm thấy có gì đó không đúng, vậy nên mới nhờ bà ngoại tôi xem giúp.

Nhiều lúc tôi cảm thấy bà ngoại tôi sắp thành bác sĩ trong thôn luôn rồi, vì bà ngoại cũng bốc thuốc, chữa bệnh ho các kiểu cho người khác. Có điều thuốc của bà ngoại là miễn phí. Bà thường nói, bà con trong thôn cũng không dễ dàng gì, thuốc đều là lên núi hái được, có thể trị khỏi là tốt rồi, không cần khách sáo.

Thế nhưng mọi người trong thôn được hết bệnh nhờ thuốc của bà vẫn hay tặng trứng gà trứng vịt cho nhà chúng tôi, thậm chí có người còn bắt hai con gà mang đến. Tôi nghĩ tôi có thể lớn cao được thế này chính là vì ăn quá nhiều trứng gà.

“Đứa nhỏ ngoại trừ ngủ nhiều ra, còn vấn đề gì khác không, tỉnh dậy có khóc không” Bà ngoại nghe cô Thúy Thúy kể liền lên tiếng hỏi.

“Có khóc, buổi tối khi nó tỉnh, con cũng muốn chơi với nó một lúc, kết quả nó lại thình lình khóc toáng lên, có dỗ thế nào cũng không nín, qua một lúc sau lại ngủ tiếp, sang ngày hôm sau vẫn ngủ li bì, bác à, có phải có vấn đề gì không.”

Tôi nín thở, đứng ngoài cửa chờ nghe bà ngoại nói tiếp.

Ở trong nhà, bà ngoại ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng “cô có thử gọi đứa nhỏ chưa.”

“Không có, phải gọi thế nào ạ.” Cô Thúy Thúy có phần không hiểu.

Đương nhiên, tôi cũng nghe không hiểu gì, vậy nên tôi mới nhập tâm lắng nghe.

Bà ngoại tiếp tục nói, “thế này đi, tôi nói ra cô dừng sợ. Khả năng là bố chồng cô trở về đấy, ông ấy thương đứa nhỏ, muốn về thăm cháu trai, tính một chút thì ông ấy đi cũng năm năm rồi. Con trai ông ấy kết hôn, sinh con, ông ấy ở dưới chắc là cũng biết. Lần sau đứa nhỏ còn khóc, cô cứ gọi tên của nó. Đứa nhỏ nhà cô đặt tên là gì.”

“Đường Ngọc Thành ạ.”

“Vậy thì lúc nó khóc cô gọi tên nó liên tiếp ba lần, cứ gọi là Đường Ngọc Thành, sau đó nói với nó, con đừng chạy chơi lung tung, ở nhà với mẹ, mẹ chơi với con, rồi lại gọi tiếp tên nó ba lần nữa, gọi như vậy hai lượt. Nếu đứa nhỏ còn khóc, cô nói lại với mẹ chồng mình, bảo bà ấy ra mộ bố chồng cô nói, tôi nghĩ chắc không có chuyện gì nữa đâu.”

Giọng nói của cô Thúy Thúy hơi run rẩy, nghe xong lời dặn của bà ngoại liền mở miệng, “bác ơi, con cũng sợ, con không dám gọi.”

“Có gì mà sợ, cô cứ nghĩ là vì con của mình, bây giờ nó bị tổn thương đến nguyên thần rồi, ngủ mãi thế này làm dương khí quá yếu, cứ như thế này không phải tôi nói dọa cô, đứa nhỏ dễ ngủ luôn lắm, nếu vậy thì thực sự đi làm bạn với bố chồng của cô đấy; mà dù không đi, sau này cũng ốm yếu dặt dẹo, bát tự quá mềm, dễ gọi mấy thứ không sạch sẽ đến cửa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play