Tôi sinh năm 1989 tại một thị trấn nhỏ vùng Đông Bắc. Nghe mẹ kể, khoảnh khắc tôi vừa chào đời, phản ứng đầu tiên của mẹ là phải bóp chết tôi, bởi vì mẹ không tài nào ngờ được, đứa con mình cực khổ mang thai mời tháng ròng, thế mà lại là một đứa quái vật.
“Quái vật” nghĩa là tôi có cơ quan sinh dục của cả nam và nữ, nhất thời không thể nhận định được tôi là nam hay nữ. Theo như bây giờ thì gọi là người song tính, nhưng vào những năm đó, ai cũng nghĩ tôi là một đứa quái thai.
Lúc đó bác sĩ nói với mẹ tôi rằng, việc này bọn họ cũng chưa từng gặp qua, người nhà mau ôm bé đến Bắc Kinh để thăm khám.
Bà nội tôi mong ngày mong đêm được bế cháu trai, nghe nói lúc bà đang sốt ruột đứng trước cửa phòng sinh chờ đợi, kết quả nghe thấy thông báo của bác sĩ suýt chút nữa bất tỉnh ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, “sinh ra thứ khỉ gió gì thế này?!”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích lại lần nữa, sau đó nói thêm, “kiến nghị gia đình đi Bắc Kinh, tình trạng của em bé rất không tốt, ở tại bệnh viện của chúng tôi e rằng khó sống được.”
Lúc đó bố tôi tương đối bình tĩnh, vừa dìu bà nội vừa nhìn bác sĩ, “ngoại trừ không phân biệt được nam nữ, những chỗ khác vẫn bình thường phải không.”
Bác sĩ gật đầu, “trước mắt theo quan sát là bình thường.”
Bà nội xua tay ngay, “không thể giữ được, nhà chúng ta không thể giữ đứa nhỏ này, sao mà được hả, nếu chuyện này truyền tới tai họ hàng bạn bè thì sao, cái mặt già này biết giấu vào đâu!”
Sau khi được đẩy ra ngoài mẹ tôi cũng khóc suốt, thời đó do chính sách kế hoạch hóa gia đình, muốn sinh con thứ hai sẽ khá phiền phức, vì vậy ‘sản vật’ vừa chiếm một chỗ trong chỉ tiêu vứa làm cả nhà đau đầu nhức óc như tôi không khác gì củ khoai nóng bỏng tay.
Bọn họ mở cuộc họp nhanh ngay tại phòng bệnh, bà nội thẳng thừng bày tỏ suy nghĩ của mình, “đứa nhỏ này tuyệt đối không thể giữ, có chữa cũng chữa không được, nó chính là đồ sao chổi!!”
Mẹ tôi cứ tấm tức khóc không lên tiếng, cuối cùng vẫn là bố tôi có ý kiến, “không phải bác sĩ đã nói đứa trẻ không sống được hay sao, trước hết chúng ta cứ mang về nhà đã, nếu không sống được thì tìm một chỗ để chôn, cũng không thể bóp chết được, đây cũng là máu mủ của con.”
Bà nội vẫn khăng khăng không được, nhìn tôi đang nằm trong bọc tả lót nói, “thứ này nhất quyết không được bước vào cửa nhà chúng ta!” Nói xong để thể hiện thái độ quyết tâm, bà còn ném mạnh quả trứng vốn định đưa cho mẹ tôi xuống đất, cực kỳ quyết liệt.
Tôi không về được nhà, mà bọn họ cũng sẽ không để tôi ở lại bệnh viên, nhất thời việc tôi sẽ về đâu trở thành một cục rắc rối lớn.
Vào lúc suýt chút nữa tôi đã thành trẻ bị bỏ rơi thì bà ngoại xuất hiện. Bà đi xe khách từ dưới quê, có lòng lên thị trấn để thăm cháu trai hoặc cháu gái mới sinh của mình. Không ai ngờ được, bà ngoại vốn chẳng được mẹ tôi để vào mắt, vào lúc đó đã trở thành vị cứu tinh của tôi. Cứ như vậy, tôi được bà ngoại ôm về quê.
Lúc gần đi, bà nội chỉ nói một câu, “nếu nó chết bà nhớ gọi điện thoại báo một tiếng, để chúng tôi nhanh nhanh làm giấy chứng tử rồi còn kịp sinh đứa thứ hai.”
Bà ngoại ừ một tiếng, ôm lấy tôi, còn muốn nói với mẹ tôi mấy câu nhưng nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của mẹ, bà chỉ thở dài rồi đi.
Giọng nói của bà nội vẫn còn vang lên sau lưng bà ngoại, bà nội nhìn mẹ nói, “Tuệ Quyên, cô còn mặt mũi mà khóc à, tôi bảo cho cô biết, đứa nhỏ này rất có khả năng do bà mẹ phong kiến mê tín dị đoan của cô làm hại đấy, đây là báo ứng cô có biết không. Nhà chúng tôi đúng là xui xẻo tám kiếp, nhà tôi là ba đời độc đinh đấy, tôi bảo cho cô biết là ba đời độc đinh, cô mà không sinh được con trai thì cũng đừng lì mặt ở lại cái nhà này nữa!”
…….
Tôi được bà ngoại ôm về quê, nghe bà ngoại kể lại, bà cũng cho rằng tôi không sống được mấy ngày, chẳng ngờ được từng muỗng, từng muỗng nước cơm của bà lại giúp tôi từ đứa trẻ èo uột chỉ có chút hơi tàn, từ từ trở nên khỏe mạnh.
Bà nội ở thị trấn nghe được tin này tức muốn nhập viên, ngày ngày vòng vo tam quốc bảo bố tôi ly hôn với mẹ, may mà bố tôi là người hiểu chuyện, bố luôn đứng về phía mẹ nên chuyện này mới tạm thời bị bố đè lại.
Tôi được bà ngoại đặt tên là Kiều Long, chắc vì mang hàm ý khó phân biệt nam nữ nên tên khai sinh của tôi là Lâm Kiều. Vì bà ngoại vẫn nuôi tôi như một đứa cháu gái nên mọi người trong thôn cũng đều cho rằng tôi là bé gái. Có lẽ bà ngoại cũng nghĩ rằng bà sẽ nuôi tôi cả đời, nếu nuôi như một đứa cháu trai, sau này lớn lên chuyện lấy vợ sẽ tương đối phiền phức.
Tầng ngụ ý thứ hai là chữ ‘Kiều’ (trong Kiều Long) thiếu chữ Nữ bên cạnh, nhìn như nữ lại không phải nữ, cũng là một chữ ‘Kiều’ (trong Lâm Kiều).
Hồi đó tôi cũng không có khái niệm khác biệt giới tính là gì, tôi cũng nghĩ rằng mình là một bé gái, nên ngày nào cũng ngốc nghếch chơi đùa rất vui vẻ.
Trước hết để tôi kể về mâu thuẫn của mẹ tôi và bà ngoại. Bà ngoại tôi là người xem việc trong thôn, nói dễ nghe thì là tiên sinh, khó nghe một chút thì gọi là thần bà, ngày trước bà hay Nhảy mời thần cho người ta. Sau này khi Cách mạng văn hóa diễn ra, bà bị đàn áp. Lúc đó Nhảy mời thần phải treo một cái chuông bằng xương ở eo, tiếng chuông kêu lách cách lách cách theo từng động tác nhảy, tay thì cầm theo vật gì đó cũng được làm bằng xương, dùng khi gọi hồn hoặc để cầu thuốc.
Mẹ tôi có một người em gái, tôi phải gọi là dì nhỏ, lúc đó dì nhỏ ở trong hàng ngũ Hồng Tiểu Binh. Khi bà ngoại bị người ta giải ra ngoài đấu tố, dì nhỏ liền trộm mấy thứ đồ của bà rồi ném đi. Dì còn nói phải đả đảo bà ngoại. Kết quả thế mà có chuyện tà môn xảy ra, nghe đồn do các vị tiên trên người bà ngoại nổi giận nên mới hành hạ dì nhỏ. Dì nhỏ bệnh nặng một trận, sau khi hết bệnh thì phát điên, rồi dì đi đâu mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Mẹ tôi và dì nhỏ rất thân nhau, nên từ đó về sau trong lòng của mẹ có một nút thắt. Mẹ nói nếu không phải do bà ngoại, dì nhỏ sẽ không bị điên. Nghe nói lúc phát điên, dì nhỏ rất đáng sợ. Buổi tối khi cả nhà đang ngủ, dì cứ ngồi ở đầu giường kháng bằng đất, hai mắt long lên sáng quắc; hoặc là vào ban ngày, dì cứ ngồi xổm trong góc nhà, thỉnh thoảng lại cười hì hì hai tiếng, ai thấy cũng phải nổi da gà.
Thêm vào việc sau khi sóng gió Cách mạng văn hóa qua đi, bà ngoại lại nhặt những món đồ kia về tiếp tục làm nghề, vì vậy nút thắt này càng ngày càng chặt, càng ngày càng sâu. Mẹ tôi chưa học hết cấp hai đã lên thị trấn làm thuê, sau đó kết hôn. Mẹ gần như chỉ thông báo cho bà ngoại một tiếng là mình sắp kết hôn, không hề có ý định mời bà lên thị trấn. Đương nhiên bà ngoại tôi vẫn đi, kết quả cũng đương nhiên là bà tự mình tìm chuyện không vui cho mình.
Tôi luôn thấy khó hiểu tại sao mẹ tôi và cả nhà của bố đều đối xử không tốt với bà ngoại. Bởi vì ở thôn chúng tôi, bà ngoại cực kỳ có danh tiếng và được mọi người kính trọng. Nhà ai có chuyện gì cũng đến nhờ bà ngoại giúp đỡ, gà vịt ngỗng chó nào đi lạc, chỉ cần đến tìm bà ngoại, tám chín phần mười đều có thể tìm về được.
Hồi đầu ông ngoại kể cho tôi nghe, ông cũng không tin mấy thứ này. Nhưng có một lần hồi còn trẻ, ông nghịch ngợm bốc đồng đi với người ta ra ngoài mộ chơi, còn nhảy tới nhảy lui trên đó. Không ngờ, ngôi mộ bất thình lình sụp xuống, ông ngoại rơi thẳng vào quan tài bên trong. Việc này chưa dọa ông sợ chết khiếp, nhưng khi về nhà ông phát hiện trên chân tự dưng có một vết loét. Sau này, phải nhờ bà ngoại ra tay mới chữa được. Vì vậy, ông cũng bắt đầu tin những thứ này. Cũng vì vậy mà ông bị mẹ tôi ghét chung với bà ngoại.
Hồi nhỏ tôi nghe trộm bà ngoại nói chuyện với ông ngoại, hai người đang nói về tôi, bà ngoại nói với ông, “ông đừng có mà xem thường cháu gái nhà ta, nó là do ông trời tặng đấy, bao nhiêu năm mới có một người, người âm dương, người bình thường không sánh được đâu!”