Đến khi xoay người lại, tôi không khỏi sững sốt. Gương mặt của Trác Cảnh khỏi hẳn rồi, như thể những nốt mụn nước kia chưa mọc đầy trên mặt anh ấy bao giờ. Anh ấy nhắm mắt ngủ nằm ngủ ở đó, gương mặt lúc này và lúc mọc mụn nước giống như của hai người khác nhau.
"Anh này đẹp trai ghê." An Kỳ không biết từ lúc nào đã vào lại trong nhà, nó ngước mắt nhìn cô Tâm Linh "dì út, anh này là ai thế."
Cô Tâm Linh hoàn toàn không rảnh để giải đáp thắc mắc của nó, cô ấy vẫn còn ngẩn ra nhìn Trác Cảnh "thế này, thế này là khỏi rồi sao."
Chú Trác Vỹ tiến lên một bước, nắm chặt tay của bà ngoại tôi "dì ơi, không ngờ dì cũng iểu những thứ này, cảm ơn dì, thật sự rất cảm ơn dì."
Cô Tâm Vân đứng bên cạnh vẻ mặt đầy nghi hoặc quan sát Trác Cảnh, sau đó vội vàng kéo bà nội sang một bên, thì thầm to nhỏ gì đó với bà ấy.
Bà ngoại nhìn chú Trác Vỹ, xua tay "thế này chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc, trên đường đến đây có phải các cậu đã gặp thứ gì đó không."
Chú Trác Vỹ gật đầu "dạ có gặp, lúc lái xe đến đây đi qua một đoạn đường đất, bên đường là một khu mộ, con cũng sợ cháu trai sẽ nhìn thấy những thứ đó nên định lái nhanh hơn một chút, thế nhưng ngay lúc đó thằng bé đã cảm thấy trong người không được ổn. Sau đó trên mặt bắt đầu nổi mụn nước, sau nữa thì thành ra bộ dạng như dì đã thấy. Thứ nhảy ra là gì vậy dì."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT