Bà ngoại nhìn Hứa Mỹ Kim thở dài, rồi bà đưa tay vuốt gương mặt nó, “ài, tạo nghiệp mà, Gái lớn à, đừng khóc, mẹ con sẽ không chết đâu.” Sau đó bà lại ngoái đầu nhìn chú Hứa Cương, “lát nữa vợ cậu tỉnh lại thì nhớ sang gặp tôi, tôi về nhà thắp hương đợi cậu.”
Chú Hứa Cương gật đầu như giã tỏi, có điều miệng vẫn nhắc đi nhắc lại, “dì Mã à, vợ con không thể nào lấy đồ của mẹ con được.”
Bà ngoại cũng không nhiều lời thêm mà kéo tay tôi đi thẳng ra ngoài. Trên đường về nhà, bà cúi nhìn tôi, bất ngờ lên tiếng, “Kiều Long à, sau này con đối xử với Gái lớn tốt một chút, đứa nhỏ này số khổ.”
Tôi như hiểu như không đồng ý, rồi ngước mắt nhìn bà ngoại, “bà ngoại ơi, con thân với Gái lớn mà, ở thôn con chơi thân với nó nhất.”
Bà ngoại ừ một tiếng, sờ đầu tôi, đi vào trong sân nhà.
Đợi bà thắp hương xong, tôi mới không nhịn được hỏi, “ngoại, sao lúc nãy bà hút thuốc xong nhìn không giống bà chút nào.”
Bởi vì bình thường khi ở nhà bà ngoại không hề hút thuốc, hơn nữa sau khi bà hút tôi cảm thấy giọng nói của bà cũng trở nên khác hẳn, vậy nên tôi thấy hơi sợ.
Bà ngoại nhìn tôi cười, “bởi vì đó là các vị tiên trên người bà đang nói chuyện, không phải bà ngoại đang nói chuyện đâu.”
Tôi đưa tay chỉ vào phòng trong, “là các vị tiên nhà chúng ta hả bà.”
Bà ngoại gật đầu, “đúng thế, ở bên ngoài không tiện để thắp hương nên bà ngoại hút thuốc để thỉnh các vị đến, con có sợ không.”
Tôi định nói có sợ, ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy quả thực vô cùng sợ hãi, nhưng sáng nay nhìn thấy lần nữa lại cảm thấy không đáng sợ như vậy, có điều vẫn còn kinh hoảng. Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “dạ, có chút chút, bà ngoại ơi, tại sao lúc nào Tiểu Hổ cũng nhìn thấy, con thì mãi một lúc sau mới nhìn thấy, còn Gái lớn là hoàn toàn không thấy gì vậy.”
“Kiều Long à, để ông ngoại trả lời con, trẻ con thì đều nhìn thấy hết, con có nhìn thấy cũng không sao cả, đừng sợ là được.” Lúc này ông ngoại đang ở bên cạnh nói chen vào.
“Nhưng sao Gái lớn lại không thấy.” Hình như nó thực sự không hề nhìn thấy gì, đến giờ tôi vẫn nhớ cảnh tượng khi tôi chỉ cho Hứa Mỹ Kim nhìn bà nội nó đang ngồi trên chiếc ghế mây.
“Việc này…” Ông ngoại có hơi ấp úng, rồi ông nhìn sang bà ngoại, “vợ à, bà trả lời đứa nhỏ đi.”
Bà ngoại liếc ông một cái, “không hiểu thì đừng ở đó ra vẻ mình là người biết chuyện.” Nói rồi, bà nhìn sang tôi, “Kiều Long à, con phải nhớ, con không giống với những đứa trẻ khác, con sẽ nhìn thấy, vậy nên con đừng sợ, con cũng đừng ra ngoài nói linh tinh, dễ làm người ta thấy sợ, con biết không.”
Tôi mờ mịt nhìn bà ngoại, “tại sao con không giống những người khác, Tiểu Hổ cũng nhìn thấy mà.”
“Tiểu Hổ còn nhỏ, tuổi này của nó cho dù nhìn thấy cũng sẽ không sợ. Bà nội của nó về nhưng cũng không muốn hù dọa nó, vậy nên cũng có ý để nó thấy. Bà ngoại nói với con thế này, những người chết mà con nhìn thấy đã là hồn rồi, lúc họ muốn cho con thấy thì con mới thấy được.”
“Người lớn cũng sẽ nhìn thấy hả bà.”
Bà ngoại chợt phát hiện ra, độ tuổi này của tôi là lúc có ham mệ tìm hiểu mọi thứ xung quanh rất mãnh liệt, vậy nên bà trực tiếp tung ra chiêu sát thủ. Bà nhìn tôi nói, “Kiều Long à, đợi lớn lên con thì sẽ biết.” Lời này cũng chính là sự tuyên bố, lời giải thích của bà đến đây là hết, cho dù tôi vẫn còn nửa hiểu nửa không.
Lúc tôi định lên tiếng hỏi bà thêm câu gì nữa thì chú Hứa Cương đã hùng hùng hổ hổ chạy đến, miệng không ngừng la lớn, “dì Mã ơi, mặt dây chuyền ngọc, tìm thấy mặt dây chuyền ngọc rồi!”
Vừa la, chú ấy vừa chạy vào nhà, nhìn bà ngoại tôi bằng vẻ mặt chưa hết giận dữ, “đúng là bị con đàn bà kia lấy đi thật, nó cất mặt dây chuyền ngọc trong kho bắp của nhà con, bảo là mẹ con chết thì đã chết rồi, có đeo cái này cũng vô dụng, nó định đem bán lấy tiền. Con nói chứ, con đàn bà hại nhà hại cửa đó, đây là mặt dây chuyền bình thường hay sao. Hồi trẻ mẹ con nhịn ăn nhịn mặc, mới mua được chút vàng chút bạc này, lúc sắp đi còn một hai dặn dò phải đeo theo cho bà ấy, không ngờ chuyện về sau lại khiến mọi người cười chê, cái này mà nó cũng dám lấy, lại còn lén lút sau lưng con, tức chết người mà!”
Bà ngoại đứng dậy, nhìn chú ấy, “được rồi, trước tiên đừng nói việc này nữa, cậu mau chóng vào thôn tìm mấy người đàn ông cường tráng một chút, phải là tuổi Hổ đấy, sau đó mở mộ ra, đeo cái này vào cho bà ấy.”
Chú Hứa Cương nhìn bà ngoại, cảm thấy nghi hoặc, “dì à, tại sao phải là tuổi Hổ, tuổi Hổ không dễ tìm đâu.”
Bà ngoại cau mày “phải trấn mẹ cậu lại, nếu không ngày sau không có việc gì mà bà ấy cứ quay về, thì nhà cậu còn ở tiếp thế nào được nữa?!” Dứt lời, bà ngoại còn dặn thêm một câu, “nhớ mua thêm ít nhang đèn và giấy tiền, nhanh đi đi.”
“Ài! Dạ!” Chú Hứa Cương đáp một tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy đi tìm người. Bà ngoại nhìn tôi rồi nói, “Giao Long à, hôm nay con ở nhà với ông ngoại, không được đi đâu cả.”
Tôi ‘dạ’ một tiếng. Ông ngoại thấy vẻ mặt tôi vẫn đầy tò mò liền nắm chặt tay tôi nói, “Kiều Long à, sau này mấy chuyện như thế này, con ít ngó nghiêng ít nghe ngóng thôi, nếu không mẹ con sẽ giận đấy. Mẹ con không thích mấy thứ này.”
Tôi quay mặt lại nhìn ông ngoại, “thế mẹ con thích gì ạ.”
“Mẹ con thích con học giỏi, đợi ngày sau con đi học, học giỏi rồi, mẹ sẽ thích con ngay.”
Tôi lắc đầu, hết sức nghiêm túc nhìn ông ngoại, “không phải, mẹ vốn đâu có thích con, mẹ còn không về thăm con mà. Con biết mẹ không thích con, chỉ có ông và bà ngoại thích con thôi.”
Ông ngoại nhất thời không biết phải nói gì, thật lâu sau ông mới thở dài một tiếng, “Kiều Long à, con lớn thật rồi, cái gì cũng hiểu hết rồi.” Nói rồi, ông đứng dậy đi ra sau nhà chăm chút cho mấy luống rau mới trồng.
Ở tuổi đó có vài lời của người lớn tôi nghe không hiểu, nhưng trong lòng tôi rõ ràng rằng bố mẹ không hề thích mình. Lớn bằng này rồi, mẹ tôi tổng cộng về thăm tôi ba lần. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ. Lúc ấy, tôi đang chơi vui thì bị bà ngoại gọi về nhà, vẻ mặt bà vô cùng hào hứng rạng rỡ, chỉ về phía người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng trong sân, bà nói “Kiều Long à, đây là mẹ của con, mau gọi mẹ đi!”
Đương nhiên, lúc đó tôi có gọi mẹ, bởi vì tôi cảm thấy nếu mình không gọi thì bà ngoại sẽ buồn. Với tôi mà nói, mẹ chỉ là một danh xưng, không phải người thân thích. Ngay cả Hứa Mỹ Kim cũng hỏi tôi, Kiều Long, có phải vì mày là con gái nên mẹ của mày không thích mày không, tao nghe mẹ tao nói bà nội của mày muốn có cháu trai.
Có một số chuyện, người lớn cho rằng tôi không hiểu, thế nhưng tôi hiểu rồi. Trong lòng tôi, tôi chỉ có tình cảm với hai người là bà ngoại và ông ngoại, tôi chỉ có tình cảm với một mảnh đất là thôn nhỏ nơi tôi sống. Tôi cảm thấy đây chính là nhà của tôi. Những người khác, những nơi khác, tôi vừa không hiếu kỳ mà cũng không muốn nghĩ đến.