Đang lúc tôi mải mê nghe trộm, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói “Kiều Long, mày đang nghe gì thế!”

Tôi kinh hồn bạt vía, chưa kịp định thần lại tôi đã nhào luôn vào trong. Cô Thúy Thúy nghe bà ngoại nói vốn đã có chút căng thẳng, lại thêm tôi bất thình lình đập cửa xông vào, cô ấy bị dọa hét lên một tiếng ‘mẹ ơi’, suýt chút nữa ném luôn đứa con trong lòng ra ngoài.

Ngược lại bà ngoài rất bình tĩnh, giống như bà đã biết có tôi nghe trộm ngoài cửa ngay từ đầu, bà dùng ánh mắt không hài lòng nhìn tôi, “Kiều Long, con lại nghịch ngợm rồi phải không.”

Tôi ngại ngùng gãi đầu, “bà ngoại con sai rồi,”, tiếp đó lại nhìn cô Thúy Thúy, “con xin lỗi cô Thúy Thúy.”

Cô Thúy Thúy nhìn tôi, một tay vẫn còn ôm ngực, lắc đầu nói, “không sao, do cô nhát gan quá.”

Bà ngoại nhìn tôi phất tay, “con đi ra ngoài chơi, có gì hay ho mà nghe.”

Tôi ‘dạ’ một tiếng, lúc này mới quay người lại, nhìn về phía hung thủ vừa nãy dọa mình suýt rớt tim ra ngoài là Hứa Mỹ Kim. Tôi đi ra ngoài sân, Hứa Mỹ Kim đi theo sau, nó nhìn tôi lại hỏi, “Kiều Long, vừa nãy mày nghe được gì vậy.”

“Có gì đâu”. Tôi trả lời, sau đó dừng chân lại nhìn nó, “mày sang tìm tao đi chơi hả.” Đến giờ mới nhận ra, hai mắt của nó đỏ hoe giống như vừa khóc xong, “Gái lớn, sao mày lại khóc rồi.”

Hứa Mỹ Kim vừa nghe tôi hỏi, vội vàng cụp mặt xuống, lí nhí đáp, “bố tao lại đánh mẹ tao rồi.”

Tôi nhìn nó, mở miệng nhưng lại chẳng biết nói gì. Từ sau khi dì Phụng Hà bị bà nội của Hứa Mỹ Kim hành, cả người dì ấy cứ bất thường thế nào. Mới đầu, dì ấy bệnh một trận nặng, hết bệnh liền trở nên không giống ngày trước nữa.

Hơn nữa, sự không giống trước này không để ý bạn sẽ không nhận ra. Nói chuyện với dì ấy, dì ấy vẫn bình thường lắm. Thế nhưng nói được một lúc, dì ấy lại thích tự cởi áo của mình. Người trong thôn này, ai cũng nhìn thấy ngực của dì Phụng Hà hết rồi.

Mà dì Phụng Hà cũng không phân biệt nam nữ, lại càng không báo trước gì cả, không ai biết dì ấy sẽ bắt đầu cởi từ lúc nào. Lúc mới đầu, những người lớn tuổi trong thôn thấy dì Phụng Hà như vậy đều che mặt lại, cằn nhằn “ai dà Phụng Hà cô làm gì thế này, sao không biết xấu hổ thế.”

Có điều dì Phụng Hà cứ cười ngờ nghệch. Bạn càng thấy ngại dì ấy lại càng lộ. Chuyện này đến tai chú Hứa Cương, tất nhiên là chú ấy thấy khó chịu. Trong thôn còn có lời đồn, lão Tam què trong thôn từng lừa dì ấy lên núi ngủ rồi, chú Hứa Cương bị đội mũ xanh rồi, vậy nên dì ấy càng không ít lần bị đánh.

Hồi đó tôi không hiểu ngủ rồi là ý gì, trong đầu nghĩ chỉ ngủ một giấc thôi tại sao chú Hứa Cương giận dữ thế, càng không hiểu thế nào là đội mũ xanh; đương nhiên bà ngoại cũng sẽ không giải thích mấy điều này cho tôi.

Duy nhất rõ ràng một điều là, đây chắc chắn không phải chuyện hay ho gì, nếu không dì Phụng Hà đã không bị đánh rồi. Có điều theo tôi thấy, người bị liên lụy nhiều nhất chính là Hứa Mỹ Kim và Tiểu Hổ, bởi vì quần áo trên người Hứa Mỹ Kim và Tiểu Hổ càng lúc càng bẩn. Bà ngoại nói là do không có ai giặt cho, dứt lời bà còn thở dài một tiếng, “tạo nghiệp mà.”

Hồi đầu khi dì Phụng Hà bị như vậy, chú Hứa Cường từng đưa dì ấy sang nhà nhờ bà ngoại tôi xem giúp. Tôi thấy bà ngoại vẽ cho dì Phụng Hà một lá bùa, sau đó đốt đi. Một thời gian khá lâu sau đó, dì Phụng Hà đã bình thường lại. Thế rồi một đêm nọ, dì ấy ra ngoài đi vệ sinh thì nhìn thấy một con hoàng bì tử đang ăn gà của nhà mình. Lúc đó dì ấy bị dọa sợ, sau rồi phát triển thành ra như thế này luôn.

Bà ngoại nói có lẽ não của dì ấy có vấn đề, dùng cách nói hiện đại thì là thần kinh không được bình thường. Bà ngoại bảo chú Hứa Cương đưa dì ấy đến bệnh viện trong thành phố khám thử, nhưng chú ấy bảo không có tiền. Về sau, tình trạng của dì Phụng Hà càng lúc càng nghiêm trọng hơn, thỉnh thoảng còn bị chú Hứa Cương đánh, thế nên cuộc sống của Hứa Mỹ Kim và Tiểu Hổ cũng càng không dễ dàng.

“Kiều Long, tụi mình phải mau lớn lên, lớn rồi tao dẫn mẹ tao đi khám bệnh, không cho bố tao đánh mẹ tao nữa.” Hứa Mỹ Kim thấy tôi không nói gì, liền nói tiếp.

Tôi gật đầu, “ừ, bà ngoại tao nói sau khi đi học là tụi mình lớn lên nhanh lắm.”

Đang nói chuyện, tôi chợt nhìn thấy dì Phụng Hà đang la oai oái chạy ngang qua cổng nhà tôi, tiếp đó là giọng nói của chú Hứa Cương vang lên. “con đàn bà bại nhà bại cửa kia! Mày còn chạy! Có giỏi thì mày chạy luôn đừng về nhà nữa!!”

“Mẹ tao chạy rồi!” Hứa Mỹ Kim vừa nghe tiếng gào của chú Hứa Cương thì cuống cả lên, ba chân bốn cẳng đuổi theo dì Phụng Hà, tôi thấy vậy cũng chạy theo nó.

Dì Phụng Hà chạy nhanh như bay, một mạch ra đến tận bờ sông. Hứa Mỹ Kim sợ cứng cả người, miệng không ngừng gọi lớn, “mẹ! Mẹ ơi!”, rồi nó giẫm lên bờ sông đầy đá cuội lởm chởm chạy về phía dì Phụng Hà, chỉ sợ dì ấy xảy ra chuyện.

Ai ngờ bỗng dưng dì Phụng Hà quay phắt người lại, nhìn tôi và Hứa Mỹ Kim đang ở sau lưng, rồi dì ấy cười và vẫy tay với chúng tôi, “đến đây tắm nào!”

Tôi nhìn dì ấy cười mà ớn lạnh toàn thân, bởi vì nửa bên mặt bị đánh của dì ấy vẫn còn sưng húp, thế mà tự dưng dì ấy còn cười một cách ngây thơ vô tội như vậy, đúng là khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Có điều Hứa Mỹ Kim lại chẳng nhận ra có gì khác thường, nó chạy đến bên cạnh dì Phụng hà, “mẹ ơi, mẹ có sao không.”

Dì Phụng Hà lắc đầu, “mẹ không sao, đến đây, mẹ dẫn con đi tắm.” Nói xong lại nhìn về phía tôi, “Kiều Long à, cùng lại đây tắm nào, trời nóng, tắm cho mát.”

Tôi lắc đầu, bà ngoại không cho phép tôi đi tắm bên ngoài, thậm chí không cho phép tôi đi vệ sinh bên ngoài, ngay cả bờ sông cũng không được ra, vì vậy tôi theo bản năng cự tuyệt, “con không tắm ở đây.”

“Dì tắm cho con, con sợ cái gì.” Dì Phụng Hà cứ một hai nhằm vào tôi, rồi dì ấy đi thẳng đến cạnh tôi, vừa lôi vừa kéo tôi xuống sông, “hôm nay trời nóng quá, tắm cho thoải mái.”

Nhìn dì ấy thế này tôi chỉ thấy sợ hãi. Lúc đó cảm thấy phản ứng của dì ấy quái dị, một người phụ nữ vừa bị chồng đánh lại chạy thẳng ra sông tắm, dù nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, hơn nữa còn bắt buộc tôi tắm cùng. Dì ấy lôi xềnh xệch tôi đi ra sông, nửa bên mặt sưng vù miệng cười mắt không cười nhìn tôi nói, “Kiều Long, dì chắc chắn sẽ tắm sạch sẽ cho con.”

Tôi lắc đầu như trống bỏi, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại, “con không tắm, con không tắm.”

Chợt Hứa Mỹ Kim đứng sau lưng chọc nhẹ vào người tôi, sau đó nó nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi, “Kiều Long, hình như mẹ tao phát bệnh rồi, mày phải nghe theo, nếu không không biết được bà ấy làm ra chuyện gì đâu.”

Rõ ràng lúc đó dì Phụng Hà đang nhìn tôi cười, nhưng khi nhớ lại tôi chỉ thấy quỷ dị, “Kiều Long này, đều là phụ nữ thì ngại cái gì, con xem, Gái lớn đã cởi hết rồi kìa, ba người chúng ta cùng tắm vui biết mấy, không phải hai đứa là bạn thân nhất sao.”

Nói rồi, dì ấy dùng tay kéo mạnh quần đùi của tôi xuống. Tôi sợ quá hét lên một tiếng, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, luống cuống tay chân kéo áo che chỗ bên dưới lại. Có điều dì Phụng Hà đã nhìn thẳng xuống đó, hai mắt của dì ấy nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của tôi, lên tiếng, “bên dưới của mày có cái gì đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play