Vừa nghe dì phụng Hà xảy ra chuyện, tôi tỉnh ngủ ngay lập tức, lồm cồm ngồi dậy, đi theo sau bà ngoại, bịch bịch bịch chạy ra ngoài.

Ông ngoại đang ở phía sau gọi với theo, “Kiều Long, mới sáng sớm con đi theo làm gì!”

“Con đi xem thử!” Tôi vứt lại một câu rồi chạy theo bà ngoại, chủ yếu là trong lòng vẫn canh cánh chuyện này, tò mò chiến thắng sợ hãi, lại thêm có bà ngoại ở bên cạnh tôi càng có chỗ dựa.

Bà ngoại mở cửa nhìn chú Hứa Cương, vừa đi đến nhà chú ấy vừa lên tiếng hỏi, “Phụng Hà bị làm sao?” 

Chú Hứa Cương khóc sưng cả mặt, “không biết nữa dì ơi, tối qua đang ngủ ngon lành, nửa đêm về sau hình như cô ấy bắt đầu gặp ác mộng, lầm bầm trong miệng cái gì mà không có lấy, không có lấy. Con hỏi cô ấy em không lấy thứ gì, sau đó có lay gọi thế nào cô ấy cũng không tỉnh lại. Sau nữa tình hình trở nên không ổn, mới đầu là nhắm mắt lục lọi lung tung các ngăn kéo tủ rương trong nhà, ồn ào quá làm hai đứa nhỏ tỉnh ngủ luôn, rồi cô ấy lại lên kháng nằm, vừa nãy còn nói lung tung gì đó nên con lật đật chạy sang tìm dì.”

Bà ngoại không nói gì, lắng nghe chú Hứa Cương, gật gật đầu. Mới vào đến sân, Hứa Mỹ Kim đã vừa khóc vừa chạy ra, miệng gọi, “bố ơi! Bố mau đi xem! Mẹ con sắp tự bóp cổ chết rồi!”

Chú Hứa Cương nghe xong lại càng gấp hơn, vội vàng tăng tốc bước nhanh vào nhà.

Tôi theo sát bà ngoại, vừa vào trong nhà tôi đã nhìn thấy dì Phụng Hà đang nằm trên kháng, dùng hai tay tự xiết chặt cổ của mình, hai mắt nhắm nghiền, lưỡi thè ra, sắc mặt đã ngả sang màu gan heo.

Tiểu Hổ đứng bên cạnh, khóc thút tha thút thít, chắc bị dọa sợ rồi, miệng nói gì đó nghe không rõ giống như là “bà nội.... bà nội....bà đừng....bà đừng bóp mẹ con nữa...”

Mặc dù nó kêu khóc không rõ ràng lắm, nhưng tôi vẫn nghe hiểu hết, chỉ là tôi cảm thấy bực bội trong lòng, bởi vì tôi không nhìn thấy bà nội của nó, tại sao có lúc nhìn thấy có lúc lại không thế này. Đang mãi nghĩ thì thấy chú Hứa Cương bước lại gần, dùng sức bẻ cổ tay của dì Phụng Hà, miệng gào lên, “Phụng Hà, em đang làm gì thế hả, mau bỏ tay xuống, định bóp chết mình hả!”

“Trước tiên cậu đừng động vào nó!” Đúng lúc này bà ngoại đang đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng, giọng nói rất to, dọa chúng tôi ai nấy đều sợ hết hồn, đến cả Hứa Mỹ Kim và Tiểu Hổ đang khóc thút thít cũng vội vàng nín bặt.

Bà ngoại đi thẳng đến chỗ tủ chén trong gian bếp nhà chú Hứa Cương, bà lấy ra một cái bát lớn sau đó đổ đầy nước, rồi đem đặt xuống giường kháng đất cạnh chỗ dì Phụng Hà đang nằm. Sau đó bà lấy thêm một chiếc đũa, miệng lẩm nhẩm đọc mấy câu gì đó rồi cắm thẳng chiếc đũa vào trong bát.

Trong nhà nhất thời yên lặng đến đáng sợ, người lớn trẻ con đều nhìn theo chiếc đũa, bởi vì nó cứ dựng thẳng đứng trong bát. Bà ngoại nhìn chiếc đũa hơi gật đầu, sau đó lại nhìn sang chú Hứa Cương, “là mẹ của cậu về đấy.”

Chú Hứa Cương kinh hoảng, “dì Mã, việc này, vậy bây giờ phải làm thế nào...” Nói xong liền nhích người lại gần bà ngoại, hoàn toàn không dám nhìn về phía dì Phụng Hà.

“Cho tôi một điếu thuốc.” Bà ngoại nhìn chú Hứa Cương nói.

Chú Hứa Cương hốt hoảng gật đầu, vội vàng móc ra một điếu thuốc lá. Bởi vì rối quá nên tìm mãi cũng không thấy que diêm, sau đó vào trong bếp tìm mới được một hộp, có điều quẹt mãi không bắt lửa, “chuyện này là sao đây!”. Mắt thấy quẹt mãi không lên lửa, đàn ông đàn ang như chú Hứa Cương cũng gấp đến phát khóc.

Bà ngoại ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn về phía dì Phụng Hà đang nằm trên kháng, lại nói một câu, “còn ở đây câu giờ nữa là tôi không giúp bà đâu!”

Vừa dứt lời, que diêm trong tay chú Hứa Cương liền bắt lửa bùng lên cháy, sau đó bà ngoại tôi châm thuốc. Bà ngoại híp híp mắt, dùng sức hít bập vào một hơi, trong nháy mắt điếu thuốc chỉ còn lại một nửa. 

Sau đó bà ngoại nhắm hai mắt, bắt đầu mở miệng, “nên đi lại không đi! Đây là chỗ để ngươi ở lại hay sao!!”

Âm thanh vừa chói tai vừa sắc bén, hoàn toàn không phải bà ngoại như mọi ngày của tôi. Tôi sợ quá rụt cổ lại, theo bản năng trốn sang một bên.

Tiếp theo đó, dì Phụng Hà trên giường kháng bỗng dưng ngồi thẳng dậy, hai mắt mở ra, trừng to như chuông đồng, nhìn thấy bà ngoại tôi ở đó có chút vừa sợ hãi vừa liều mạng gào lên, “bà già họ Mã! Bà đừng nhiều chuyện! Đây là việc riêng của nhà tôi!!”

‘Dì Phụng Hà’ nói, rồi đưa tay chỉ vào người mình, “lúc tôi còn sống nó đã bất hiếu với tôi! Tôi chết rồi nó lại còn lấy đồ của tôi, tôi có thể để nó sống yên được chắc!”

Bà ngoại hừ lạnh một tiếng, “cô ta lấy cái gì của ngươi, ta bảo cô ta đem trả lại cho ngươi. Bây giờ ngươi phải lên đường ngay cho ta, nếu không ta sẽ cho ngươi không lên đây được nữa! Có ba vị Hồ Hoàng Thường tiên ta ở đây, ngươi còn dám hỗn xược!!”

Bà ngoại vừa dứt lời, chú Hứa Cương bên cạnh dường như cũng đã biết dì Phụng Hà lúc này chính là mẹ mình, uỳnh một tiếng quỳ xuống, miệng không ngừng gọi “mẹ ơi! Mẹ đừng dọa bọn con nữa mẹ ơi, Phụng Hà đã lấy gì của mẹ, con bảo Phụng Hà trả lại cho mẹ được không.”

Chú Hứa Cương vừa nói vừa kéo Tiểu Hổ đứng bên cạnh đang bị dọa mất hồn mất vía lại, chỉ vào dì Phụng Hà, “Hổ ơi, đây là bà nội con, bà nội thương con nhất, con nói với bà nội bảo bà đừng dọa chúng ta nữa, nhanh nói đi.”

Tiểu Hổ hoàn toàn đờ đẫn. Nó làm gì biết nói những câu này, đến khóc lớn ra tiếng nó còn không dám, toàn thân nó co quắp lại, lặng người khóc muốn nghẹn thở.

Dì Phụng Hà xoay người lại nhìn Tiểu Hổ, quái lạ ở chỗ cặp mắt vốn đang trợn trừng của dì ấy chợt dần dần trở lại bình thường, nhìn còn có cảm giác yêu thương đong đầy, rõ ràng là ánh mắt của một người bà đang nhìn cháu trai của mình. Dì ấy mở miệng nói, “Hổ à, con đừng sợ bà nội...”

Tiếp đó, cơ thể dì ấy bắt đầu run rẩy. Có điều vào lúc này tôi cũng nhìn thấy rồi, tôi thấy bà nội của Hứa Mỹ Kim mặc áo trùm dài, từ trên người dì Phụng Hà đứng dậy, miệng nói, “mặt dây chuyền ngọc của tôi, tôi muốn mặt dây chuyền ngọc, nếu hôm nay không trả lại cho tôi, tôi còn tới đây nữa...” Nói xong, cả người dì Phụng Hà chợt mềm oặt ngã xuống, bà lão cũng không còn nữa.

Sau đó một tiếng ‘cạch’ vang lên, chiếc đũa vốn cắm thẳng đứng trong bát giống như bị mất điểm tựa ngã xuống. Tôi cảm thấy nó giống như bị bắn ra ngoài hơn, vì nó rơi thẳng xuống dưới kháng.

Lúc này bà ngoại thở hắt ra một hơi, sau đó mở mắt, nhìn về phía chú Hứa Cương, “bà ấy đi rồi.”

Chú Hứa Cương vẫn còn quỳ dưới đất, ôm lấy Tiểu Hổ đang bị dọa phát ngốc ra, chú nhìn sang bà ngoại, “dì, dì Mã, rồi giờ phải làm sao.”

Bà ngoại nhìn dì Phụng Hà đang nằm trên kháng, trên cổ dì ấy vẫn còn mấy dấu tay do chính mình bóp, mở miệng nói, “đợi vợ cậu tỉnh lại, hỏi cô ta đã lấy mặt dây chuyền ngọc của bà ấy cất ở đâu rồi, tìm được mặt dây chuyền ngọc kia thì đến tìm tôi.”

Chú Hứa Cương cau mày, “nhưng con nhớ trước khi qua đời mẹ con đã dặn phải mang theo mặt dây chuyền ngọc cho bà ấy, làm sao vợ con lấy được.”

Bà ngoại hừ một tiếng, kéo tay tôi, rồi lại nhìn dì Phụng Hà một cái, “thế thì cậu phải hỏi vợ cậu, đồ của người chết cũng dám lấy, đúng là không cần mạng nữa mà.” Dứt lời, bà kéo tôi đi luôn ra ngoài.

Mãi đến khi tôi xoay người lại mới phát hiện ra Hứa Mỹ Kim luôn đứng ở phía sau, nó nhìn bà ngoại, nước mắt rưng rưng hỏi, “bà nội Mã ơi, có phải mẹ con sắp chết không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play