Hồi đó tôi nào biết thế nào là người âm dương, thế nên liền trốn ngoài cửa tiếp tục nghe trộm.

Ông ngoại hỏi bà ngoại, người âm dương là như thế nào, rồi bà ngoại nói tiếp, “tương lai sẽ theo nghề của tôi, sau này có thể thành việc lớn, không bị chôn chân ở đây, có thể trở thành đại tiên sinh đấy!”

Ông ngoại có chút xì mũi khinh thường, ông nói ngay, “được rồi, cái gì mà tiên sinh với không tiên sinh, mấy lời này của bà mà để Tuệ Quyên nghe được nó sẽ giận đấy, để Kiều Long học hành đàng hoàng đi thi đại học thì hơn.”

Bà ngoại hứ một tiếng, “lời này của tôi cứ để đấy, ông đợi mà xem, đây không phải việc chúng ta có thể ngăn cản được đâu!”

Tôi hơi nghe không hiểu lời nói của bà ngoại, đang định lắng tai cẩn thận nghe  tiếp thì bà ngoại đã bước ra ngoài, bà nhìn tôi, “Kiều Long, con ở đây làm gì.”

“Ngoại, người âm dương là gì.” Tôi nhìn bà ngoại hỏi.

Bà ngoại đưa tay sờ đầu tôi, “lớn lên con sẽ biết, bây giờ bà ngoại có nói con cũng không hiểu, nào vào trong khấu đầu với các vị bảo gia tiên rồi đi ăn cơm.”

Tôi dạ một tiếng, đi thẳng vào phòng trong nơi bà ngoại thờ các vị bảo gia tiên, quen đường quen lối thắp hương rồi khấu đầu.

Bảo gia tiên nhà bà ngoại là một tấm bài vị có dán giấy vàng, lúc đó tôi không biết chữ nên không biết trên đó viết những gì, chỉ biết là trước khi ăn cơm phải vào đó thắp hương. Bà ngoại nói bảo gia tiên là những vị thần tiên phù hộ cho nhà chúng tôi, bà còn nói các vị tiên nhà chúng tôi rất lợi hại, không ai làm hại chúng tôi được. Vì vậy dù còn nhỏ tuổi lại rất nghịch ngợm, nhưng tôi không dám bất kính với tấm bài vị màu vàng này.

Hồi đó bạn thân nhất của tôi là Hứa Mỹ Kim ở cách vách. Bố của nó có vẻ là người biết nhiều, chú ấy nói trên đời này mỹ kim là đáng tiền nhất, nên đặt tên cho nó là Mỹ Kim. Tên ở nhà của nó là Gái lớn, bởi vì dưới nó còn một đứa em trai, tên là Tiểu Hổ.

Lúc đó tôi khoảng sáu, bảy tuổi. Hôm đó cũng như mọi ngày tôi sang nhà nó chơi. Bà nội của nó vừa mất, mới trải qua thất đầu. Mối quan hệ của nó và bà nội không tốt, giống như tôi với bà nội của tôi, bởi vì bà nội của nó cũng trọng nam khinh nữ. Cho nên lúc bà nội nó chết, nó cũng không hề khóc.

Hai đứa tôi vẫn ngồi chơi trong sân nhà nó như bình thường, mẹ của nó là dì Phụng Hà đang ngồi trên ghế đẩu cạnh cửa lớn, nói chuyện với mấy cô hàng xóm.

Đang mải chơi, Hứa Mỹ Kim chợt nhìn sang rồi thì thầm với tôi, “Kiều Long, mày nhìn thấy ma chưa.”

Tôi cười ngốc nhìn nó, “ma trông thế nào vậy.”

“Mày đừng có cười, tao nói thật đấy, hôm qua là thất đầu của bà nội tao, tối đó tự dưng cả nhà tao nghe thấy có người đập cửa sổ, mẹ tao tưởng có ai đang hù dọa nên kéo rèm cửa ra, thế là em tao liền chỉ cửa sổ rồi nói bà nội về rồi, nó còn nói bà nội đang đập cửa sổ, sợ lắm luôn.” Hứa Mỹ Kim nói bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Tôi ngước mắt nhìn nó, “thế có gì đâu mà sợ, thất đầu là ngày người chết quay về mà, không sao đâu.”

“Sau đó đèn điện trong nhà cứ chớp tắt liên tục, bố tao mới nói nếu mẹ về thì đừng dọa bọn con, cháu trai của mẹ sợ lắm, sau đó đèn điện nhà tao liền bình thường lại, mày nói xem có sợ không?”

Tôi ngước mắt nhìn nó, chưa kịp nói gì đã bị giọng nói sang sảng của dì Phụng Hà thu hút sự chú ý. Dì Phụng Hà này nói nôm na theo kiểu chúng tôi là hơi bị tục, con người cũng ghê gớm, đối xử với bà nội của Hứa Mỹ Kim chẳng ra sao. Bởi vì dì ấy sinh đứa đầu lòng là Gái lớn, sinh đứa thứ hai còn bị phạt tiền, nên bà lão đâm ra bực bội trong lòng. Hai người này ba ngày một trận nặng, năm ngày một trận nhẹ. Có điều, bố của Hứa Mỹ Kim bênh vợ nên người chiến thắng cuối cùng luôn là dì Phụng Hà.

Hai năm cuối đời của bà nội Hứa Mỹ Kim, bà ấy thuộc kiểu thở cũng không dám thở mạnh, vậy nên giọng của dì Phụng Hà được thể càng lúc càng to.

“Ôi mẹ ơi tôi đối xử với bà già nhà tôi tốt biết mấy, có món gì ngon cũng dành để hầu hạ bà ấy trước tiên. Các cô nói xem, sao tối qua bà ấy còn về tác yêu tác quái hù dọa tôi cơ chứ, tang lễ của bà ấy tôi cũng làm nở mày nở mặt thế kia, sao còn về hành hạ chúng tôi nữa, đúng là khi còn sống không nói lý lẽ thì chết rồi làm ma ngang ngược mà!”

Tôi nghe dì Phụng Hà nói mà nhủ thầm trong lòng, không biết là ai không biết lý lẽ, dì ấy đối xử với bà nội của Hứa Mỹ Kim thế nào mọi người cũng không phải không biết, sao lại nói hay như hát thế này.

“Ai ya, không sao đâu mà, chắc là bà ấy nhớ Tiểu Hổ nên về thăm ấy mà.”

“Đúng thế, đúng thế, cô cũng đừng tính toán quá.”

Mấy người hàng xóm nói chuyện với dì Phụng Hà đều khuyên dì ấy, có lẽ cũng ngại nói thẳng ra, như thế sao còn nói chuyện tiếp được nữa.

“Hứ, tôi mà sợ bà ấy à, bà ấy sống tôi còn chả s, chết rồi tôi càng không sợ, dù sao tôi cũng chẳng nợ nần gì bà ấy!” Dì Phụng Hà càng nói càng hăng, âm lượng cũng càng lúc càng to.

Tôi ngước mắt lên, nhìn dì Phụng Hà đang nói văng nước bọt tung tóe, đang định quay sang nói chuyện với Hứa Mỹ Kim thì bỗng dưng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.

Lúc đó đang là đầu giờ chiều, ánh nắng mặt trời chiếu chói mắt, tôi liếc mắt qua thấy trong nhóm nói chuyện của dì Phụng Hà thế mà lại nhiều thêm một người. Đợi tôi nhìn kỹ lại, toàn thân liền nổi da gà đổ mồ hôi lạnh, bà nội vừa qua thất đầu của Hứa Mỹ Kim đang ngồi trên chiếc ghế mây sau lưng dì Phụng Hà, vẻ mặt âm trầm nhìn chòng chọc vào tôi.

Tôi nuốt nước bọt, hốt hoảng rũ mắt lại, sau đó nhỏ giọng gọi, “Gái lớn, Gái lớn.”

Hứa Mỹ Kim nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác, “làm sao đấy Kiều Long.”

“Mày nhìn sau lưng của mẹ mày đi.” Tôi không dám ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn que củi hai chúng tôi đang chơi.

Hứa Mỹ Kim mặt đầy nghi hoặc quay đầu lại, sau đó lại nhìn sang tôi, “mày bị sao thế, sau lưng mẹ tao nào có gì đâu.”

“Mày nhìn xem ai đang ngồi trên ghế mây kìa.” Tôi thấp đầu tiếp tục nhắc nhở nó, cứ thấy ớn lạnh cả người.

Hứa Mỹ Kim lại quay đầu lại rồi nhìn thẳng vào tôi, “không có ai hết, cái ghế đó hồi trước bà nội tao thích ngồi lắm, mày sao thế, đang dọa tao chứ gì.”

Tôi còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe giọng nói non nớt của em trai Hứa Mỹ Kim vang lên từ sau lưng “bà nội về rồi.”

Tôi quay sang, thấy Tiểu Hổ đang đứng sau lưng mình đưa tay chỉ về phía chiếc ghế mây.

“Ai? Tiểu Hổ ơi, đừng dọa mẹ con chứ!!” Dì Phụng Hà đứng bật dậy, sải chân bước đến, nhanh chóng ôm lấy Tiểu Hổ, “tiểu tổ tông ơi, có phải con muốn mẹ con sợ thót tim ra ngoài luôn không, bà nội ở đâu hả, ở đâu?!”

Cánh tay nhỏ của Tiểu Hổ vẫn đang giơ lên, chỉ về phía chiếc ghế mây cũ, “bà nội, bà nội!”

Hàng xóm thấy tình hình đều cố kỵ liếc về chiếc ghế mây một cái, sau đó đi đến bên cạnh dì Phụng Hà, “Phụng Hà này, hay là cô nhờ bà ngoại của Kiều Long xem thử đi, người ta đều nói trẻ con có thể nhìn thấy mấy thứ đó, có phải mẹ của cô vẫn chưa đi không.”

“Đừng nói bậy bạ, tôi không tin mấy thứ đó! Ban ngày ban mặt mà còn gặp ma hay sao!” Giọng nói của dì Phụng Hà vẫn the thé như cũ.

Lần này hàng xóm không ngọt nhạt khuyên nhủ dì Phụng Hà nữa, ai nấy lần lượt tìm cớ ra về, gì mà cho gà cho heo ăn, chưa đến một hai phút sau mọi người đều đã đi hết.

Tôi cũng đang ngồi ở đó, thấy mọi người đều về hết, liền gom hết dũng khí liếc về phía chiếc ghế mây một cái. Lần này, phát hiện bà nội của Hứa Mỹ Kim không còn ở đó nữa, tôi âm thầm thở phào một chút. Sau đó, tôi cũng đứng dậy, nhìn Hứa Mỹ Kim, “Gái lớn, tao cũng về đây, bà ngoại dặn tao hôm nay phải về sớm”, rồi lại nhìn sang dì Phụng Hà, “dì ơi, con về ạ.”

Hứa Mỹ Kim đứng dậy nhìn tôi, “Kiều Long, đừng về, đang chơi vui mà.”

Tôi nào còn tâm trạng chơi bời gì nữa, vội vàng đi ra phía cổng nhà nó, lúc gần đến nơi tôi ngoái đầu liếc ra sau một cái, lúc đó chân tay liền mềm nhũn, bà nội của nó đang đứng trong nhà phía sau cánh cửa sổ từ lúc nào, bà ấy còn nhếch đôi môi teo tóp lên nhìn tôi cười.

 Tôi sợ quá hét lên một tiếng mẹ ơi rồi vắt chân lên cổ chạy, lúc vào đến trong sân không biết vì sợ quá hay bị vấp, tôi ngã một phát nằm dài trên đất, lồm cồm mãi mà không đứng dậy nổi.

Bà ngoại nghe thấy động tĩnh vội vàng từ trong nhà bước ra, thấy tôi đang nằm dưới đất liền nhanh chân chạy lại đỡ tôi lên, “Kiều Long, sao lại ngã thành ra thế này.”

Lúc đó sắc mặt của tôi tái mét, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, tôi nhìn bà ngoại lắp ba lắp bắp mãi mới lên tiếng được, “ngoại, con nhìn thấy, con nhìn thấy bà nội của Hứa Mỹ Kim rồi!”

“Có chuyện gì thế? Kiều Long, nhìn thấy cái gì?” Ông ngoại nghe giọng nói của tôi cũng từ trong nhà bước ra, ông đến trước mặt tôi rồi lại hỏi tiếp, “bà nội của Gái lớn đã chết bao nhiêu ngày rồi, sao con còn nhìn thấy bà ấy được.”

Cũng không biết là sợ hay ngã đau, nước mắt tôi ràn rụa đầy mặt, “con nhìn thấy mà, còn nhìn con cười nữa, dọa chết con luôn...”

Ông ngoại thấy vậy lin ôm tôi dậy, bà ngoại đi theo sát bên cạnh. Sau khi đặt tôi xuống giường kháng, ông ngoại kéo tôi ôm vào lòng, “Kiều Long à, chúng ta không sợ nhé, có khi nào chúng ta nhìn nhầm rồi không.”

Cơ thể tôi không khống chế được phát run bần bật, “không nhầm mà, con nhìn thấy tận hai lần. Lần đầu, bà nội của gái lớn ngồi trên chiếc ghế mây, Tiểu Hổ cũng nhìn thấy nữa. Lần thứ hai là khi con đi về, lúc ra đến cổng con ngoảnh đầu lại thì thấy bà nội của Gái lớn đang đứng trong nhà, ngay phía sau cửa sổ, bà ấy nhìn con cười, hàm răng trống trơn...” Tôi vừa nói vừa không nhịn được khóc lúc nào không biết.

Ông ngoại múc nước vào thau rửa mặt mang ra, rửa sạch cát đất trên vết thương ở đầu gối của tôi, sau đó bôi thuốc đỏ. Ông lẩm nhẩm trong miệng, “có phải chuyện tà môn không chứ, vợ à, bà đi xem thử xem, có phải thật sự chưa đi hay không.”

Bà ngoại trừng mắt nhìn ông, “người ta còn chưa nói có việc gì mình đã tự tìm đến nhà, tính tình của Phụng Hà thế nào, không khéo ngời ta lại nói mình kiếm chuyện. Tôi thấy, nếu bà nội của Gái lớn thực sự chưa đi, thế thì chắc chắn có oan khuất gì rồi, cứ đợi xem.”

Sau đó bà ngoại vỗ vỗ lưng tôi, “Kiều Long à, không sao hết, về nhà rồi là không sao hết, lát nữa đi thắp hương cho các vị tiên, không thứ gì có thể vào nhà của chúng ta được, ai cũng không dọa được con, con đừng sợ, có bà ngoại ở đây.”

Mất một lúc rất lâu sau tôi mới bình tĩnh lại được, sau đó tôi đi thắp hương cho các vị tiên với bà ngoại, buổi tối cũng được bà ngoại ôm ngủ. Lúc đó đang là mùa hè, thời tiết rất nóng nực, nhưng tôi thà đổ mồ hôi khắp người cũng không muốn nằm một mình, sau đó buồn ngủ quá tôi ngủ quên lúc nào không biết.

Ai ngờ khi trời còn tờ mờ sáng, tôi nghe thấy có người đang đập rầm rầm ngoài cửa, sau đó là giọng nói của chú Hứa Cương, bố của Hứa Mỹ Kim vang lên bên ngoài, “dì Mã ơi! Dì Mã ơi! Dì mau dậy đi! Phụng Hà nhà con xảy ra chuyện rồi!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play