Vừa chạy về đến sân nhà mình, tôi đã gào toáng lên "ngoại ơi! ! Ngoại mau ra đây đi! ! !"
Có thể vì tiếng gào của tôi nghe quá đỗi thê lương, bà ngoại và ông ngoại đều vội vàng từ trong nhà chạy ra. Bà ngoại vừa trông thấy bộ dạng của tôi liền giật mình, miệng không ngừng xuýt xoa chạy lại gần tôi "ai dà mẹ ơi Kiều Long à! Con bị làm sao thế này, té ở đâu rồi, sao trên người toàn đất với cát thế này! !"
Tôi nắm chặt nhân sâm trong tay, nhìn bà ngoại khóc nức nở. Chưa kịp đợi tôi nói gì, ông ngoại đã nhìn thấy nhân sâm trong tay tôi "Kiều Long à, bổng chùy này con lấy ở đâu ra thế." Nói rồi, ông đưa tay ra định lấy.
Tôi vội hét toáng lên "đừng động vào nó! Nó là Sinh Tử đấy! Nó là Sinh Tử mà!"
Bà ngoại cũng ngẩn ra theo ông, bà nhìn tôi "chuyện gì thế này, Kiều Long à, con lên núi có phải không."
"Mẹ ơi, tôi nhìn củ nhân sâm này cũng nhiều tuổi rồi đấy. Tôi chỉ được thấy một lần hồi nhỏ thôi, mà củ đó nhỏ hơn củ này nhiều lắm, cái này chắc là thành tinh rồi đây." Ông ngoại thấy tôi ôm cứng nhân sâm giấu vào người cũng không đưa tay ra lấy nữa, ông chỉ nhìn rồi không ngừng tấm tắc.
Vẻ mặt của bà ngoại trở nên có phần nghiêm túc, bà nhìn tôi "Kiều Long à, con lấy ra cho bà ngoại xem nào."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT