Lão Tam què nổi tiếng ế vợ trong thôn chúng tôi. Cái chết của dì Phụng Hà ít nhiều đều có liên quan đến lão. Nghe kể do lúc nhỏ lão ham chơi bị té gãy chân, hồi đó kỹ thuật y tế chưa được hoàn thiện mà người nhà lại không chịu đưa lão đến bệnh viện lớn để khám, thế là cái chân gãy của lão sau khi khỏe lại liền hơi bị thọt, thêm nữa do lão xếp thứ ba trong nhà, vậy nên mọi người đều gọi lão là Tam què.
Có điều theo tôi thấy, cái chân này không hề gây khó khăn cho việc ra đồng làm ruộng của lão một tí nào. Bình thường nhìn thấy lão đi đường, nếu không quan sát kỹ căn bản không thể nhận ra. Hơn nữa hồi đó tôi đã từng tận mắt chứng kiến lão trộm gà nhà người ta, hai chân của lão vẫn còn linh hoạt lắm.
Nhưng lão chính là kẻ ham ăn biếng làm. Nghe người lớn kể lại, hồi còn nhỏ bố mẹ rất nuông chiều lão, vì vậy không để lão phải làm bất cứ việc gì cả. Đến khi bố mẹ lão đều qua đời, lão vẫn nguyên cái nết cũ, đến nhà anh cả ăn chực hai ngày lại sang nhà anh hai ăn chực hai ngày. Hơn bốn mươi tuổi mà lão vẫn chưa có vợ, việc trộm gà trộm chó gì cũng làm. Người trong thôn từ người già đến con nít đều không ai ưa lão.
Thế mà bây giờ lão còn lớn tiếng làm Sinh Tử của tôi biến đâu mất. Nhìn bộ dạng nằm bò trên đất của lão, tôi không nhịn được tiến lại gần "lão Tam què, Sinh Tử đâu, Sinh Tử của tôi ở đâu rồi!'
Lão Tam què hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến tôi, lão lấy từ trong túi một cuộn dây màu đỏ, sau đó buộc quanh một cây cỏ, trên đó có một bông hoa nho nhỏ màu đỏ tươi, trông giống hệt bím tóc lúc nào cũng vểnh lên trời của Sinh Tử. Tôi thường xuyên chạy lên núi chơi, bình thường những hoa cỏ trên núi tôi đều biết hết, hoa xương mèo này, cà tím nhỏ có thể ăn được này...rất nhiều loại. Nhưng cái mà lão Tam què đang dùng dây buộc lại, tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Có điều lúc đó tôi không còn hơi sức đâu mà để ý nhiều thứ như vậy, tôi dang tay kéo lão lại "lão Tam què! Sinh Tử của tôi đâu! !" Tôi nghĩ mình sắp khóc thật rồi, một đứa trẻ đang yên đang lành, như thế nào lại bị lão lớn tiếng làm cho không thấy đâu nữa!
Lão Tam què vừa hì hục bới đất, vừa liếc tôi "Mã Kiều Long, mày xéo sang một bên ngay có nghe không, con nít con nôi chả biết gì cả, lại còn tưởng nó là con nít, đây là em bé nhân sâm thành tinh đấy! !"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT