Sáng hôm sau ngủ dậy bà ngoại vẫn giống như mọi ngày chuẩn bị bữa sáng cho tôi, dặn tôi không được đi học trễ, lên lớp phải chú ý nghe giảng.
Tôi cũng không biết chính mình đang khó chịu điều gì. Tôi cũng muốn nói chuyện với bà ngoại nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói tiếng nào. Buổi tối đi học về, bà ngoại đang nấu cơm, tôi cũng chỉ im lặng, ngồi vào bàn học lấy sách vở ra làm bài. Bà ngoại bước vào phòng nhìn thấy tôi đang ngoan ngoãn học bài cũng hơi bất ngờ "Kiều Long, sao tối nay con không ra ngoài chơi."
"Làm bài xong con mới đi." Tôi ậm ừ lên tiếng. Thực ra tôi muốn làm chút gì đó để bà ngoại vui lên, thế nhưng tôi lại không biết điều gì mới có thể làm cho bà ngoại vui vẻ, chỉ cảm thấy nếu mình ngoan ngoãn chắc là bà sẽ vui hơn một chút.
Làm bài tập xong tôi lại giúp bà ngoại bê thức ăn ra bàn, bà ngoại cười nhìn tôi "Kiều Long của bà lớn thật rồi."
Tôi vẫn không nói gì như cũ, mãi cho đến lúc đi ngủ, tôi nhìn bà ngoại đang ngồi vá chăn mới chậm rì rì nói một câu "ngoại, sau này con không làm ngoại giận nữa đâu", sau đó nằm xuống đưa lưng về phía bà.
Không gian bỗng chốc vô cùng im lặng, bà ngoại cũng không có động tĩnh gì, mãi đến khi ông ngoại bước vào phòng, ông giật mình la lên "vợ ơi, sao bà lại khóc thế!"
Nước mắt của tôi phút chốc trào ra, tôi cũng không biết mình bị làm sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT