Thụy Vương giàu có phóng khoáng, không thể để tiểu hồ tiên đáng thương bị làm nhục, cũng hăng hái nâng giá:

“300 lượng vàng!”

Tô Dung Ngọc dùng ánh mắt khinh thường, như bắt gặp chồng mình nuôi ngoại tình, liếc Thụy Vương một cái, lạnh lùng nói:

“Ta ra 400 lượng!”

Thấy nàng đưa ra mức giá cao như vậy, những khách khứa khác đều nhìn nàng như nhìn một kẻ điên. Một cô gái nhỏ nhắn thế này, lại cũng học theo đàn ông đi bao hoa khôi, thật không thể hiểu nổi!

Thụy Vương không để ý đến ai, vẫn bình thản mà nói:

“600 lượng.”

Tên hỗn đản này, đúng là tham hoa háo sắc, lang thang vô sỉ!

Tô Dung Ngọc nghiến răng:

“800 lượng!”

Thụy Vương tiếp tục nâng giá:

“Một ngàn lượng.”

Tô Dung Ngọc còn muốn kêu thêm, nhưng Bích Hà vội ngăn lại, thấp giọng lo lắng nói:

“Tiểu, công tử, chúng ta ra ngoài không mang nhiều tiền như vậy, không thể trả giá thêm nữa.”

Trên mặt Thụy Vương vẫn giữ vẻ nhàn nhã, nhưng những ai quen biết hắn đều nhận ra từ cái chân hơi run khi vắt chéo, hắn nhất định đang cực kỳ đắc ý.

Cảnh tượng này giống như một buổi đấu giá, thứ được đem ra cạnh tranh chính là danh phận và lòng tự tôn.

Lần đầu tiên Tô Vân Nhiễu lên sân khấu cũng đã từng thấy qua cảnh này.

Từ phía sau bức màn bước ra, bất kỳ ai có nhu cầu đều phải trả giá cho điều mình muốn. Được nhận hoa tươi và tiếng vỗ tay thì phải chấp nhận cả sự nhục mạ và khinh bỉ.

Tô Vân Nhiễu da mặt dày, nhìn thấu mọi chuyện, chỉ có tiền là thật. Tự tôn có thể tạm thời vứt sang một bên. Hơn nữa, những kẻ muốn có được y chưa chắc đã có túi tiền to như y.

Suy nghĩ này có thể nói là cách tự an ủi rất thực tế.

Hoa khôi chỉ phụ trách trình diễn tài năng, tỏa ra sức quyến rũ. Kẻ ác tự nhiên không phải y, mà có Liễu đại nương đứng ra từ chối.

Nếu đặt trong bối cảnh hiện đại, Liễu đại nương chẳng khác gì người đại diện của dàn "nghệ sĩ" trong Bách Hoa Lâu.

Liễu đại nương thực ra rất bảo vệ người của mình. Dù cười nói nhẹ nhàng, nhưng với Thụy Vương lại kiên quyết đáp:

“Có thể được quý nhân nâng đỡ thật là phúc phận cho các cô nương. Chỉ là người trong lâu thô tay thô chân, e rằng không phục vụ nổi quý nhân. Ngàn lượng vàng này, thật không dám nhận.”

Không nhận vàng, cũng chẳng bồi ai đi dạo sông Tần Hoài. Câu “Không bán thân” chẳng thể nói rõ ràng, bởi vốn dĩ bọn họ chỉ mời đi du ngoạn, chứ đâu có nói sẽ “bán mình”.

Thụy Vương nghe vậy nhưng không cưỡng cầu.Thực ra, hắn chỉ không muốn nhìn thấy một Tiểu Hồ Tiên thuần khiết và tốt đẹp như vậy lại rơi vào vũng bùn của thế gian.

Nếu tú bà của Bách Hoa Lâu đã quyết tâm bảo vệ các cô nương trong lâu, hắn cũng chẳng định xen vào chuyện người khác mà tự mình hao tốn tiền bạc.

Nhưng Tô Dung Ngọc chẳng hiểu sao lại phát điên, lời lẽ sắc bén:

“Nha, đã sa chân vào thanh lâu rồi mà còn định bán nghệ không bán thân sao? Hừ! Miệng nói nghe hay lắm, đội danh hoa khôi lên đầu, làm ra vẻ thanh cao, chẳng qua chỉ là nâng giá mà thôi.”

Liễu đại nương mắt tinh đời, ngay cả Tô Vân Nhiễu cải trang cẩn thận thế kia cũng không thoát khỏi ánh mắt của bà, huống chi là chủ tớ Tô Dung Ngọc.

Nhưng bình thường thì tiểu thư khuê các đâu dám làm càn đến thanh lâu mà giương oai. Nhìn vẻ kiêu ngạo của cô gái này, có lẽ gia thế hiển hách. Bách Hoa Lâu làm ăn dựa vào việc mua vui, đương nhiên không dễ gì dám đắc tội với những người quyền quý.

Thế gia đại tộc coi danh tiếng còn quan trọng hơn cả mạng sống. Nếu vì mình mà làm hỏng thanh danh của gia tộc này, e rằng Bách Hoa Lâu cũng sẽ bị vạ lây, phải chôn vùi theo.

Liễu đại nương nhẫn nhịn tính tình, vẫn hòa nhã cung kính:

“Khách quan đùa rồi, đã lưu lạc đến thanh lâu thì cô nương nào còn danh tiết gì để giữ. Nhưng Phượng Vũ cô nương không phải người của Bách Hoa Lâu. Nàng không có bán thân khế, chỉ vì cuộc sống khó khăn mà buộc phải lên sân khấu cầu đường sống thôi.”

Lời của Liễu đại nương còn chưa dứt, Tô Vân Nhiễu đã phối hợp bày ra vẻ mặt réo rắt đáng thương. Trên người y mặc chiếc váy yên sa nguyệt hoa sắc thướt tha, càng làm toát lên vẻ yếu ớt mong manh, khiến khách khứa tại đây không khỏi động lòng trắc ẩn.

Có người bênh vực mà nói:

“Chỉ là một cô gái đáng thương thôi, đừng làm khó người ta nữa.”

“Đến thanh lâu mà cũng làm ra vẻ quyền quý, đúng là buồn cười.”

Nhưng đáng tiếc, Tô Dung Ngọc không phải kẻ biết lùi bước. Bị người ta chỉ trích, nàng làm sao có thể chịu bỏ qua?

Thụy Vương thầm nghĩ: Hỏng rồi, có người lại muốn nổi điên!

Quả nhiên, chỉ thấy Tô Dung Ngọc mặt mày dữ tợn, mất hết lý trí. Nàng vung tay đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, ngạo mạn nói:

“Đến thanh lâu để cầu đường sống? Tìm đường sống gì? Định trèo cao sao? Được thôi, hôm nay bản công tử cho ngươi cơ hội! Ta là tam công tử phủ Dũng Nghị Bá ở kinh thành, nguyện ra 800 lượng vàng bao Phượng Vũ cô nương một tháng, cùng ta du ngoạn Tần Hoài. Nếu hầu hạ bản công tử vui vẻ, sau này nâng ngươi vào phủ bá tước cũng không phải không thể!”

Không kịp ngăn cản, Bích Hà lúc này sợ đến sững sờ!

Phủ Dũng Nghị Bá vốn chỉ có đại thiếu phu nhân, cũng chính là chị dâu trưởng của Tô Dung Ngọc bên nhà mẹ đẻ. Trong phủ lấy đâu ra tam công tử? Thực ra chỉ có một tam cô nương, hơn nữa còn không ưa gì tiểu thư nhà họ Tô!

Khách khứa xung quanh nghe vậy đều đồng loạt ồ lên.

Những người quen lui tới chốn phong nguyệt phần lớn đều có chút kiến thức và tầm mắt. Họ không khỏi kinh ngạc khi Tô Dung Ngọc rõ ràng là nữ nhân, nhưng lại ngang nhiên xưng mình là công tử.

Lại thêm tò mò, nếu nàng dám tùy ý dây dưa đến huân quý kinh đô, khả năng cao chính nàng cũng xuất thân từ gia thế hiển hách. Không chừng đây chính là tiểu thư của phủ Dũng Nghị Bá, việc này cũng rất có khả năng!

Tuy nhiên, điều khiến người ta khó hiểu hơn cả là: Ngươi là nữ tử, vì cớ gì phải tranh giành hoa khôi với người ta? Phượng Vũ cô nương thật đúng là xui xẻo, lại gặp phải kẻ "có bệnh" như vậy.

Tình huống này hoang đường đến mức so với vở diễn “Tiểu Hồ Tiên Hạ Sơn” còn ly kỳ hơn nhiều.

Tô Vân Nhiễu cảm thấy mí mắt phải giật liên hồi, lòng thầm chửi: Xui xẻo thật! Hôm nay ra cửa không thắp hương, thế nào lại gặp phải kẻ đầu óc có vấn đề thế này! 

Y nhịn không được muốn mắng chửi, nhưng lại lo nữ nhân này thực sự xuất thân từ phủ bá kinh đô. Chưa chủ động chọc vào mà nàng đã cay nghiệt thế này, nếu thật sự đắc tội, chỉ e hậu quả khó mà gánh nổi.

Trong xã hội phong kiến, quyền thế giai cấp quyết định tất cả. Một câu nói có thể định đoạt sinh tử, không phải lời hù dọa suông.

Trước đây, khi món thịt kho Lưu gia nổi danh ở Bắc Thành, đã có kẻ nhăm nhe bí quyết. Tên đó không phải hào môn quyền quý gì, chỉ có một người chị gái làm thiếp cho tri phủ Kim Lăng. Chỉ dựa vào chút quan hệ đó, hắn đã dám cáo mượn oai hùm, ngang nhiên vu cáo thịt kho Lưu gia không sạch sẽ. Thậm chí còn mua chuộc bộ khoái trong nha môn, tống dượng của Tô Vân Nhiễu vào ngục suốt bảy tám ngày. Cuối cùng, nhờ đại ca cầu xin thư viện Sơn Trưởng, lại gián tiếp nhờ đến tri phủ mới có thể rửa sạch oan khuất.

Nay nữ tử này rõ ràng cố ý kiếm chuyện. Xem ra hôm nay khó mà yên ổn rời đi. Liễu đại nương đã có ý định vạch trần thân phận nữ nhi của nàng.

Nhưng ngay lúc này, Thụy Vương điện hạ lại ung dung đứng dậy, khẽ cười khinh thường:

“Kẻ hèn từ phủ Dũng Nghị Bá mà cũng dám đến Giang Nam ỷ thế hiếp người? Bổn vương nguyện ra một ngàn lượng vàng, mời Phượng Vũ cô nương cùng du ngoạn Tần Hoài nửa tháng. Hy vọng cô nương nể mặt.”

“...Khoát!”

Mọi người đều choáng váng!

Giả mạo huân quý còn có thể coi là liều lĩnh, nhưng giả mạo hoàng thân thì là tội chết!

Hơn nữa, chẳng thấy Thẩm tri phủ công tử vẫn đứng hầu bên cạnh sao? Vị này thân phận Vương gia tám chín phần mười là thật rồi!

Có người phản ứng nhanh nhẹn, lập tức quỳ xuống hành lễ:

“Thảo dân bái kiến Vương gia!”

Những người khác cũng vội vàng làm bộ định quỳ.

Thụy Vương khẽ phất tay:

“Miễn lễ.”

Tô Vân Nhiễu: “...”

Quả nhiên, đi đêm nhiều thì dễ gặp quỷ. Tất cả đều do bản thân Tô Vân Nhiễu ham tiền nên sáng mắt, giờ gặp phải cảnh giới Tu La này cũng xứng đáng.

Chuyện “đồng du Tần Hoài” ý tứ gì, ai thông minh đều hiểu rõ. Tô Vân Nhiễu nào dám gật đầu đồng ý? Thà chấp nhận vị công tử giả danh của Dũng Nghị Bá phủ còn hơn, ít nhất người kia chắc chắn không có nhu cầu kỳ quặc gì.

Thẩm Tri Hiếu lúc này đã bị loạt biến cố bất ngờ làm cho ngây ngốc. Phải một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Nghĩ đến quan hệ giữa cha mình và Liễu đại nương, hắn đành căng da đầu nói:

“Vương gia nếu thích xem Phượng Vũ cô nương biểu diễn, chi bằng đến Bách Hoa Lâu thưởng thức cũng không khác biệt gì.”

Tô Vân Nhiễu từ sớm đã nhận ra Thẩm tam ca, chỉ là hiện giờ y đang đóng vai Phượng Vũ cô nương, khoác áo choàng trên người, nên không tiện nhận mặt.

Thụy Vương không buồn liếc nhìn Thẩm Tri Hiếu, chỉ chăm chú nhìn Tô Vân Nhiễu, dường như trêu đùa:

“Thế nào? Phượng Vũ cô nương không muốn? Hay là bổn vương không đủ thân phận?”

Tô Vân Nhiễu có thể nói gì đây? Chỉ đành gượng gạo gật đầu:

“Có thể cùng Vương gia đồng du là phúc khí của Phượng Vũ.”

Thụy Vương nghe vậy không biểu lộ gì thêm, chỉ nói lạnh nhạt:

“Ngày mai giờ Tỵ bổn vương sẽ sai người đến đón.”

Nói xong, hắn dẫn theo Ngọc Cửu Tư cùng đám thuộc hạ rời đi.

Vương gia giá lâm Kim Lăng, Tri phủ công tử tiếp khách, đúng là một vở kịch lớn!

Khách khứa trong Bách Hoa Lâu sau màn náo nhiệt cũng không còn tâm trí tìm vui, lần lượt đứng dậy rời đi. Những gia đình bình thường chỉ coi đây là trò vui, còn các thế gia hiển hách thì vội vã trở về báo tin cho gia chủ.

Tô Dung Ngọc vẫn tức giận ngút trời, không ai thèm để ý hay an ủi nàng. Bích Hà phải khuyên can mãi mới kéo được tiểu thư nhà mình ra ngoài.

Bên ngoài Bách Hoa Lâu, Bích Hà giữ chặt tay Tô Dung Ngọc, khổ sở cầu xin:

“Tiểu thư, ngài không thể tiếp tục làm loạn nữa. Nếu lão gia biết ngài tranh giành hoa khôi với người khác, không biết sẽ tức giận thế nào đâu!”

Tô Dung Ngọc trừng mắt, tức giận nói:

“Ta muốn tranh chắc? Ta chẳng qua là muốn ngăn cản cái tên hỗn đản đó tiếp tục làm bậy! Ở kinh thành đã không có nổi chút danh tiếng tốt, giờ lại chạy đến Giang Nam bao hoa khôi. Cô mẫu còn kỳ vọng hắn cao như thế, đúng là bùn nhão không trát nổi tường!”

Bích Hà cảm thấy lời này thật sự không thuyết phục. Khi tú bà nói rõ các cô nương trong lâu không ra ngoài tiếp khách, Thụy Vương thực ra đã có ý nhượng bộ. Nhưng chính tiểu thư nhà mình chướng mắt Phượng Vũ cô nương, cứ phải mở miệng buông lời châm chọc.

Lời giải thích của tú bà rằng Phượng Vũ cô nương chỉ vì sinh kế bất đắc dĩ mới lên sân khấu khiến những người khác sinh lòng thương cảm. Chính vì vậy, khi tiểu thư buông lời cay nghiệt, ngọn lửa tức giận của nàng bị hoàn toàn thổi bùng lên, không màng hậu quả, thậm chí mang danh nghĩa Dũng Nghị Bá phủ ra để chèn ép người khác. Kết quả là Thụy Vương dùng quyền thế cao hơn áp chế ngược lại.

Bích Hà không hiểu tiểu thư đang nghĩ gì, chỉ tiếp tục khuyên nhủ:

“Tiểu thư, ngài đã đào hôn rồi, chuyện với Vương gia cũng coi như chấm dứt. Hắn thế nào tốt hay xấu, đã có bệ hạ và nương nương lo liệu, ngài cần gì phải để tâm?”

Tô Dung Ngọc nghe vậy hơi ngẩn người, tự cười giễu mình:

“Đúng vậy, ta thật hồ đồ. Nếu tên hỗn trướng kia có được nửa phần ổn trọng như Thái tử ca ca, ta sao lại khinh thường hắn chứ.”

Bích Hà không biết phải nói gì thêm. Trên đường đi vì không tiện, nàng chưa dám hành động. Nhưng giờ đã đến Kim Lăng, mọi thứ tạm yên ổn, nàng lập tức bí mật gửi tin về kinh thành.

Chỉ mong Hầu phủ mau cử người đến đón tiểu thư về. Còn bản thân nàng, ngay từ đầu không dám trái lời tiểu thư mà cùng nàng đào hôn, giờ nghĩ lại mới thấy hối hận thì cũng đã muộn. Bích Hà chỉ cầu mong khi đó không liên lụy đến gia đình là tốt rồi.

____________________

Bên kia, Thẩm Tri Hiếu như trong mơ, đi theo Thụy Vương ra khỏi Bách Hoa Lâu. Ban đầu hắn định tiễn Thụy Vương về biệt viện phía Bắc thành, nhưng Thụy Vương lại bảo muốn một mình dạo phố, tiện miệng đuổi hắn đi.

Gió lạnh thổi qua làm Thẩm Tri Hiếu bừng tỉnh, hắn vội quay trở lại Bách Hoa Lâu.

Trong hậu viện, Liễu đại nương và Tô Vân Nhiễu nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy lòng ngực thê lương vô cùng.

Liễu đại nương than thở:

“Sao mà ngươi xui xẻo như vậy chứ! Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, rốt cuộc lại gặp phải chuyện này!”

Tô Vân Nhiễu thở dài, vẻ mặt bất lực:

“Còn không phải sao, sao ta lại xui xẻo thế chứ? Ngài nói xem, nếu ngày mai ta chủ động thẳng thắn với vị Vương gia kia rằng ta thật ra là nam nhi, liệu hắn có rộng lượng mà bỏ qua không?”

Liễu đại nương nghiêm nghị nói:

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm thế. Lão nương lăn lộn trên sông Tần Hoài mấy chục năm, dạng người gì chưa gặp qua? Người càng có thân phận tôn quý, càng không chịu được việc bị lừa gạt hay trêu đùa. Đến lúc đó, không chỉ muốn truy cứu ngươi, mà còn có thể truy cứu Bách Hoa Lâu, thậm chí liên lụy cả người nhà ngươi.”

Lời của Liễu đại nương không phải hù dọa vô căn cứ, mà đều xuất phát từ những kinh nghiệm xương máu mà bà từng chứng kiến và trải qua.

“Ai...”

Cả hai cùng thở dài, suy nghĩ suốt nửa ngày vẫn không tìm ra được cách nào hay để thoát khỏi tình huống này.

Tô Vân Nhiễu nghĩ đến ngày mai phải ra ngoài cùng Vương gia du ngoạn trên sông Tần Hoài, theo bản năng kéo chặt vạt áo, chỉ cảm thấy chiếc áo choàng này e rằng khó giữ được. Nghĩ đến việc sau khi trở về còn phải đối diện với đại ca, hắn rùng mình:

“... Chắc sẽ bị đánh mất.”

Tô Vân Nhiễu ôm lấy cánh tay, run rẩy không thôi.

_____________________

Khi Thẩm Tri Hiếu bước vào phòng, liền bắt gặp hai bóng dáng tiêu điều và trầm mặc kia.

Dù lưu lạc chốn phong trần, Liễu đại nương vẫn là người có nghĩa khí và tấm lòng rộng rãi. Trước đây bà từng giúp đỡ nhiều người, đặc biệt là những thư sinh nghèo khổ, xem như một dạng đầu tư trước.

Tuy nhiên, số đầu tư thành công không nhiều, và những người nhớ ơn, sẵn lòng báo đáp lại càng hiếm hoi.

Thẩm Mậu – Tri phủ Kim Lăng hiện tại – là một trong số ít những người như vậy.

Năm xưa, khi Thẩm Mậu đến Kim Lăng tham gia kỳ thi mùa thu, trong lúc cùng bạn bè du ngoạn Tần Hoài và ghé vào hoa lâu, hắn bị người khác hãm hại, vu khống làm ô uế thanh danh. Khi đó, Liễu đại nương tình cờ ra tay giúp đỡ, cứu hắn thoát nạn.

Ân tình này không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Sau này khi gặp lại, Thẩm Mậu đã trở thành Tri phủ Kim Lăng, còn Liễu đại nương cũng tự chuộc thân và xây dựng nên Bách Hoa Lâu.

Phần lớn cô nương trong Bách Hoa Lâu đều chỉ bán nghệ không bán thân, nhờ vào uy tín và sự che chở của Tri phủ đại nhân. Ai ở Kim Lăng có chút hiểu biết đều không dám ép buộc cô nương nào ở đây, tránh đắc tội với Tri phủ.

Nếu thực sự yêu thích cô nương nào, chỉ cần bỏ công sức và tiền tài ra chiều chuộng, kiên nhẫn một chút thì trên cơ bản các cô nương ấy cũng sẽ tự nguyện đồng ý.

Miễn là các cô nương tự nguyện, Liễu đại nương tuyệt đối không can thiệp. Dù bà là một tú bà tốt, nhưng bà không phải mẹ ruột của bất cứ ai.

Liễu đại nương tử có chút giao tình với Thẩm tri phủ, nhưng dù sao tôn ti vẫn khác biệt. Trên thực tế, bà cũng chẳng dám nhờ vả ân tình hay làm càn.

Khi thấy Thẩm Tri Hiếu bước vào phòng, Liễu đại nương tử trong lòng đầy tức giận, dù lời lẽ mang chút oán trách, vẫn pha lẫn vài phần hờn dỗi:

“Tam công tử là người đọc sách đứng đắn, Tri phủ đại nhân có biết ngươi đến Bách Hoa Lâu không? Ngươi tới thì cũng thôi đi, sao lại còn dẫn theo một tôn đại Phật như thế? Dẫn đến thì cũng được, nhưng ít nhất phải báo trước với ta một tiếng chứ! Lỡ chẳng may vô ý mạo phạm Vương gia, Bách Hoa Lâu này của ta sợ là không còn mở nổi nữa!”

Thẩm Tri Hiếu là người thật thà, bị Liễu đại nương tử chèn ép như vậy, cả khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích:

“Là phụ thân dặn dò ta đi hầu hạ Vương gia. Việc đến Bách Hoa Lâu cũng là do Vương gia bất chợt nổi hứng, nên không kịp thông báo với đại nương tử. Chuyện hôm nay, thật sự là ngoài dự tính của ta.”

Những lời này giờ nói ra cũng chẳng giải quyết được gì.

____________________

Tô Vân Nhiễu quay sang nhìn Thẩm Tri Hiếu, nghiêm túc hỏi:

“Xin hỏi Thẩm công tử, vị Vương gia kia cụ thể có thân phận gì? Còn cả vị công tử giả mạo kia của Dũng Nghị Bá phủ, ngươi có biết thân phận thật sự của nàng không?”

Tô Vân Nhiễu tạm thời không muốn để lộ thân phận trước mặt Thẩm Tri Hiếu. Người này có tâm sự gì đều hiện rõ trên mặt, nếu biết bí mật gì, e rằng chẳng mấy chốc cả Kim Lăng phủ cũng đều biết.

Khi đóng vai Phượng Vũ cô nương, Tô Vân Nhiễu luôn ép giọng ngọt ngào đến mức khiến người khác mê mẩn.

Bị ánh mắt của y nhìn chăm chú, mặt Thẩm Tri Hiếu đỏ bừng, cúi đầu, lắp bắp:

“Phượng Vũ cô nương nổi tiếng khắp nơi, lần đầu gặp mặt ta lại thấy ngươi quen quen, như thể đã gặp ở đâu rồi.”

“...”

Gặp rồi chẳng phải sao?

Hồi ta đến thư viện tìm đại ca, ngươi còn mời ta ăn lẩu thịt dê ngoài cổng thư viện nữa cơ mà!

Tô Vân Nhiễu nghịch ngợm, cố tình bỡn cợt:

“Có lẽ kiếp trước ta và Thẩm công tử có duyên chăng?”

Liễu đại nương tử trợn trừng mắt, thầm nghĩ: Đùa giỡn người thành thật, ngươi đáng bị thiên lôi đánh xuống!

Thẩm Tri Hiếu cúi đầu càng thấp, lắp bắp:

“Phải... phải không? À đúng rồi, cô nương không phải hỏi về thân phận của Vương gia và vị công tử kia sao? Ta vừa hay biết một chút...”

Sau vài giây trầm tư, Thẩm Tri Hiếu cảm thấy việc này chẳng có gì phải giấu. Qua đêm nay, người trong Kim Lăng phủ đáng biết cũng sẽ biết cả.

Thế là hắn kể từ đầu chí cuối về thân phận của Thụy Vương, Tô Dung Ngọc và mối quan hệ rắc rối giữa họ.

Liễu đại nương tử nghe xong tức đến mức nghiến răng:

“Hóa ra chỉ là hai kẻ oán nhau, lại lấy Bách Hoa Lâu của chúng ta ra làm nơi mai mối!”

Thẩm Tri Hiếu vội giải thích:

“Không hoàn toàn như thế đâu. Vương gia tuy biết thân phận thật của Tô cô nương, nhưng Tô cô nương lại không biết rằng Vương gia cũng biết thân phận của nàng.”

Liễu đại nương tử buông tay, bĩu môi:

“Có gì khác biệt đâu? Chẳng qua vẫn là Tô gia tiểu thư chướng mắt vị hôn phu đến thanh lâu tìm vui, không thể khi dễ kẻ cứng rắn thì quay ra khi dễ chúng ta – những người yếu thế thôi!”

Thẩm Tri Hiếu khó hiểu nói:

“Tô cô nương đã đào hôn rồi, hôn ước giữa nàng và Thụy Vương điện hạ e là cũng chẳng còn giá trị. Vương gia có đến thanh lâu hay không, thì liên quan gì đến nàng đâu?”

Liễu đại nương tử chẳng buồn giải thích với tiểu tử ngốc này. Tâm tư của nữ nhân vốn khó đoán, làm sao có thể bất biến theo một khuôn mẫu được.

Khi cảm xúc chi phối, người ta có thể tùy tiện làm càn, như việc đào hôn không chút do dự.

Nhưng khi đã rời khỏi gia đình, phải chịu đủ khổ cực bên ngoài, họ mới dần bình tĩnh lại. Lúc ấy, nhìn lại tình cảnh hiện tại, không ít người sẽ nhận ra rằng: chạy thoát khỏi cuộc hôn nhân đó rồi thì sao?

Chẳng lẽ cả đời không lấy chồng? Điều này rõ ràng là không thể! Nhưng nếu còn phải kết hôn, liệu sau này có cơ hội gả cho một nhân vật tôn quý hiển hách như Thụy Vương nữa không?

Liễu đại nương tử chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng đoán được: vị tiểu thư nhà họ Tô kia chắc chắn đã hối hận, chỉ là bản thân nàng còn chưa nhận ra mà thôi.

______________________

Tô Vân Nhiễu nghe xong lời Thẩm Tri Hiếu, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vã hỏi:

“Thụy Vương gia họ Sài? Tên huý là gì? Còn vị Tô tiểu thư kia của Xương Bình Hầu phủ, nàng tên gọi thế nào?”

Thẩm Tri Hiếu do dự một lát rồi đáp:

“Thụy Vương điện hạ hình như tên có một chữ là ‘Nhiễm’. Còn khuê danh của tiểu thư nhà họ Tô, người ngoài không biết rõ. Ta chỉ biết rằng đời này của Xương Bình Hầu phủ, nam tử đều lấy chữ ‘Dung’ làm tên đệm, nữ tử cũng vậy.”

Vừa nói, Thẩm Tri Hiếu dùng ngón tay dính nước trà, viết hai chữ "Dung" và "Ngọc" trên mặt bàn.

Tô Vân Nhiễu nhìn thấy, trong lòng cuối cùng cũng xác định: không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào trong tiểu thuyết!

________________________

Cuốn sách này có tên “Yêu Chạy Trốn Vương Phi”, thuộc thể loại tiểu thuyết cổ đại ngọt sủng với chủ đề đào hôn. Trước kia, khi được chuyển thể thành phim truyền hình, người ta thậm chí còn mời Tô Vân Nhiễu biên đạo cho một số điệu múa.

Đáng tiếc là diễn viên chính diễn quá tệ, mà cốt truyện thời cổ cũng không còn thịnh hành. Khi phát sóng, phim flop thảm hại đến mức không ai thèm nhớ tới.

Chỉ có các diễn viên mới đóng vai hoa khôi công cụ nhờ màn vũ đạo xuất sắc, cùng với điệu múa do chính Tô Vân Nhiễu biên đạo, mới thu hút được chút fan hâm mộ.

Bản thân Tô Vân Nhiễu không thích xem phim cổ trang, cũng chẳng đọc tiểu thuyết thời xưa. Nhưng vì công việc, hắn miễn cưỡng nhớ được một chút cốt truyện.

Nam chính họ Sài, tên Nhiễm, là Thụy thân vương đương triều, con trai duy nhất của Hoàng hậu và cũng là người thừa kế duy nhất của Hoàng đế.

Nữ chính họ Tô, tên Dung Ngọc, là đích nữ duy nhất của Xương Bình Hầu phủ. Dù cha mất sớm, nàng vẫn được tổ phụ và tổ mẫu yêu thương hết mực, còn có hai người anh trai muội khống bảo vệ.

Tóm lại, đây là một câu chuyện về "thiên hồ khai cục" — tức cả nam lẫn nữ chính đều có xuất thân cao quý và được cưng chiều từ nhỏ.

Tuy có hôn ước từ nhỏ, nhưng cả hai đều không ai nhường ai.

Nam chính lạnh nhạt với nữ chính, từng nhiều lần tuyên bố muốn hủy bỏ hôn ước.

Nữ chính càng coi thường nam chính, cho rằng hắn là kẻ vô công rỗi nghề, chỉ thích giao du với hạng người thấp kém.

Cho đến ngày thành hôn, nữ chính để lại một bức thư rồi bỏ trốn.

Nam chính trong cơn giận dữ đã lui tới thanh lâu, đến tận bờ sông Tần Hoài bao dưỡng hoa khôi, nhưng tất cả chỉ vì giận dỗi mà thôi. Dù đã bao dưỡng hoa khôi, nhưng hắn chỉ nghe vài khúc nhạc, ngắm vài điệu múa, tuyệt nhiên không làm gì quá giới hạn. Dù sao, nam chính cũng muốn giữ “đức hạnh nam nhi”, bằng không người đọc và khán giả sẽ chẳng ủng hộ.

Sau khi đào hôn, nữ chính cũng đến Giang Nam, cải nam trang để lang bạt khắp nơi. Thậm chí còn tranh giành một hoa khôi với nam chính, gây ra vô số tình huống dở khóc dở cười. Hai người như một cặp oan gia hoan hỉ. Sau khi hiểu lầm được hóa giải, họ nắm tay nhau trọn đời. Nam chính cũng dùng số tiền lớn để phân phát cho những người mà trước đây hắn từng bao dưỡng.

Là người vừa bị nam nữ chính tranh giành hoa khôi, trong lòng Tô Vân Nhiễu lập tức không thấy lạnh, thậm chí tay ôm cánh tay cũng chẳng run lên.

Tô Vân Nhiễu chắt lọc cốt truyện và chỉ ghi nhớ hai điểm quan trọng: không ngủ và số tiền lớn được phân phát!

Cảm giác an toàn như được đảm bảo, Tô Vân Nhiễu mỉm cười tươi tắn, nói với Thẩm Tri Hiếu:
"Ngày mai du ngoạn Tần Hoài, Thẩm công tử chắc cũng sẽ đi cùng Vương gia chứ? Khi đó nếu có gì không hiểu, ta còn mong Thẩm công tử chỉ bảo thêm."

Thẩm Tri Hiếu không ngờ Phượng Vũ cô nương lại thông suốt nhanh như vậy, nhưng sau khi nghĩ kỹ cũng cảm thấy hợp lý. Khiêu vũ ở Bách Hoa Lâu không phải kế lâu dài, cần tận dụng thời điểm khi còn được ưa chuộng để tìm cho mình một điểm tựa đáng tin cậy.

Thụy Vương điện hạ từ thân phận, dung mạo đến phẩm cách đều xuất sắc, quả thực là một đối tượng lý tưởng.

Sau khi Thẩm Tri Hiếu đồng ý, hắn liền cáo từ rời đi.

Liễu đại nương tử nhìn Tô Vân Nhiễu đầy nghi hoặc, hỏi:
"Ngươi có uống lộn thuốc không vậy?"

Tô Vân Nhiễu không giải thích nhiều, chỉ đáp:
"Dù sao cũng đã như vậy, cứ đi từng bước rồi tính tiếp."

Khi Tô Vân Nhiễu rời Bách Hoa Lâu, trăng đã lên cao. Thành Kim Lăng không cấm đi lại ban đêm, có nha dịch tuần tra, nên việc y đi một mình về nhà không gặp nguy hiểm gì.

Khi đến chỗ vắng gần Bách Hoa Lâu, y tháo trâm gỗ xuống, buộc tóc gọn gàng và trùm khăn mũ, che hơn nửa khuôn mặt. Bên ngoài chiếc váy vẫn khoác áo cũ rộng thùng thình, từ dáng vẻ hoa khôi kiều diễm lập tức biến thành thiếu niên quê mùa, tầm thường.

Người trong nhà đang ăn tối nhưng chưa ai ngủ. Nghe tiếng cổng hậu mở, mọi người vội chạy ra.

Lưu Văn Anh lao đến đầu tiên, cẩn thận quan sát Tô Vân Nhiễu từ đầu đến chân. Thấy y vẫn an toàn nàng mới yên tâm nói:
"Về sau nếu còn về muộn như vậy, ta sẽ ra đầu phố đón đệ. Tháng trước có người ở hẻm Gù bị du côn cướp, chân còn bị đánh gãy đấy."

Lưu Trấn Hải xen vào nói:
"Theo ta thấy, Tam Lang nên dành chút thời gian luyện vài chiêu phòng thân. Dựa vào người khác không bằng tự dựa vào chính mình."

Lưu Văn Anh không vui, cãi lại:
"Con với Tam Lang mà cũng coi là người khác à?"

Lưu Trấn Hải buông tay, thản nhiên đáp:
"Giờ thì chưa tính, nhưng sau này ai cưới vợ gả chồng, không tính mới lạ."

Lưu Văn Anh thở dài:
"Thế nên dứt khoátconc với Tam Lang sống chung một chỗ luôn cho rồi, Đình Đình với đại ca thì..."

"Bốp!"

Tô Thành Tuệ thẳng tay vỗ vào đầu nàng, tức giận mắng:
"Còn dám nói bậy thử xem! Có tin ta đánh con không?"

Tô Vân Nhiễu thảnh thơi đi ngang qua nhị tỷ, buông một câu:
"Đáng đời!"

Lưu Văn Hiên và Tôn Vân Đình cùng đồng thanh phụ họa:
"Đúng là đáng bị đánh!"

Lưu Văn Anh ấm ức nói:
"Nương, người xem kìa, đại ca, Tam Lang và Đình Đình đều xa lánh con!"

Lưu Văn Hiên không buồn để ý đến nhị muội, chỉ hỏi Tô Vân Nhiễu:
"Mọi chuyện ở Bách Hoa Lâu giải quyết xong chưa?"

Tô Vân Nhiễu gật đầu:
"Đã nói rõ cả rồi. Sau này ta không lên sân khấu nữa, chỉ phụ trách hậu trường thôi. Hôm nay ca vũ kịch mới trình diễn được đón nhận rất tốt. Liễu đại nương đang tính chuyển Bách Hoa Lâu thành một rạp hát chuyên diễn ca vũ kịch. Đến lúc đó chắc chắn sẽ kéo ta vào làm cùng, vì chuyện bố trí sân khấu, tính toán hay chỉ đạo gì đó bây giờ đều dựa vào ta hết."

Tô Vân Nhiễu không hề nói dối. Liễu đại nương thực sự có dự tính đó, trước đây đã bàn bạc qua với y, chỉ là hôm nay xảy ra nhiều biến cố nên chưa vội đề cập.

Lưu Văn Hiên nghe xong liền tán thành:
"Thật sự được như vậy thì rất tốt cho đệ."

Lúc đó, đệ đệ nhà mình sẽ không cần vì khoa cử mà phải thỏa hiệp nữa, có thể thoải mái làm điều mình thích.

Tôn Vân Đình và Lưu Văn Anh đều rất phấn khởi, ríu rít nói:
"Vậy sau này ta với Đình Đình có thể đi xem ca vũ kịch của Tam Lang không?"

"Đúng đúng! Ca vũ kịch là gì thế? Có đẹp hơn hí kịch Hoàng Mai không? Thật muốn đi xem quá!"

Tô Vân Nhiễu hào hứng nói:
"Cứ đi đi! Cả dượng với cô mẫu cũng đi! Đến lúc đó mọi người thích xem gì, ta sẽ dàn dựng cái đó!"

Còn chuyện mình vô tình bị cuốn vào cốt truyện thời xưa đầy rắc rối, Tô Vân Nhiễu chọn cách lảng tránh, không nhắc tới. Nói ra cũng chẳng giải quyết được gì, chẳng may lại khiến đại ca làm chuyện quá khích mà mất tiền đồ thì thật uổng phí.

Lưu Văn Hiên hiện tại nhìn có vẻ điềm tĩnh, nhưng một khi đụng đến chuyện người thân thì ra tay lại rất tàn nhẫn.

Khi còn bé Tô Vân Nhiễu thường mang theo muội muội ra đầu ngõ chơi, nhưng thường xuyên bị tên béo con nhà hàng xóm bắt nạt. Cô mẫu tự mình tìm tới gia đình kia để nói chuyện, kết quả bị cha mẹ của tên béo kia lại nói trẻ con làm thì chúng nó tự giải quyết người lớn đừng can thiệp.

Dượng cùng cô mẫu tức giận đến phát điên nhưng lại không ra tay được với trẻ con, đại ca cái gì cũng chưa nói, chỉ là mỗi thấy tên béo kia một lần là đánh một lần.

Tên béo kia đánh không lại Lưu Văn Hiên, liền trả thù ở trên người Tô Vân Nhiễu. Trong cái rét căm căm của mùa đông, nó đem Tô Vân Nhiễu đẩy mạnh trong sông, suýt nữa là Tô Vân Nhiễu chết đuối.

Đại ca từ thư viện trở về biết chuyện này xong, chẳng nói chẳng rằng vớ lấy con dao mổ heo xông thẳng đến nhà tên béo, thiếu chút nữa là đâm cho tên béo một nhát xuyên người.

Dượng cùng cô mẫu lúc ấy đều sợ hãi, người nhà kia cũng bị sợ tới mức chuyển nhà.

Còn có lần dượng bị vu oan rồi ngồi tù, đại ca đã tìm viện trưởng thư viện để giúp đỡ, dượng cuối cùng cũng được thả ra, kẻ ác bị phạt tiền, bộ khoái tiếp tay cho kẻ xấu cũng bị cắt chức.

Tô Vân Nhiễu cho rằng chuyện này đã xem như kết thúc.

Nhưng chưa đến hai năm sau, lại nghe nói di nương của tên của tên kia vì khó sinh mà chết ở hậu viện, tên kia cũng bởi vì chiếm đoạt đồng ruộng của người khác mà bị lưu đày đi sung quân.

Đến nỗi kia mấy kẻ ở bộ khoái kia, cũng chẳng ai có kết cục tốt.

Tô Vân Nhiễu cẩn thận nhận ra rằng trong những sự việc này, ít nhiều đều có bóng dáng của đại ca y. Lưu Văn Anh tuy miệng lúc nào cũng la lối om sòm, nhưng thực chất chỉ biết hò hét cho có. Ngược lại, Lưu Văn Hiên tuy trông điềm đạm, hiểu chuyện, nhưng hễ cầm dao lên là dám ra tay tàn nhẫn. Chỉ có điều bây giờ đọc nhiều sách hơn, hắn đã học được cách hành động kín đáo, không lộ tung tích, không để lại dấu vết.

Tô Vân Nhiễu chỉ mong chuyện liên quan đến Thụy Vương có thể giấu đại ca trong vòng nửa tháng. Đến lúc đó, y cũng sẽ được Thụy Vương dùng số tiền lớn dàn xếp mọi chuyện cho êm đẹp. Như vậy mới có thể khiến việc này trôi qua yên ả, tránh để đại ca vì y mà đối đầu với một thân vương quyền uy — chuyện này khác hẳn với việc xử lý một di nương của quan thất phẩm.

_____________________

Chương này dài điên, quá mệt 😥.

Cảm ơn chư vị đã xem.

6.2.2025

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play