Cơn mưa xuân buổi sáng sớm vừa ngừng lại, chân trời sáng lên như bụng cá trắng.

Tô Vân Nhiễu lại mơ thấy mình đang nhảy điệu múa đơn trên sân khấu lơ lửng. Ánh đèn tụ quang xoay quanh, vạn ánh mắt dõi theo. Thế nhưng không cẩn thận, một bước chân hụt khiến y ngã nhào, đập đầu chảy máu.

Khi đó, không khí như đông cứng lại. Linh hồn y xuyên qua thời không, đến một thời đại cổ xưa, nhập vào thân xác một đứa trẻ vừa qua đời vì bệnh chưa đến nửa tháng. Y thế chỗ nó mà sống lại, và đã tồn tại suốt mười lăm năm.

Ngoài phòng vang lên tiếng kêu thất thanh của lợn bị giết. Tô Vân Nhiễu giật mình tỉnh giấc.

"Đã mười lăm năm rồi, nhận số phận thôi người anh em..." Y thở dài một tiếng. Cũng may đời trước cha mẹ ly hôn sớm, mỗi người đều có gia đình riêng. Thiếu đi một đứa con không thường xuyên liên lạc như y, có lẽ cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Ông bà từng yêu thương y nay cũng đã mất từ lâu, chẳng còn vướng bận gì trong lòng. Sống ở đâu, suy cho cùng cũng chẳng khác biệt mấy.

Tô Vân Nhiễu mặc quần áo chỉnh tề, mở cửa phòng, nhìn "gia đình hiện tại" của mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

“Ai dà, Tam Lang cũng dậy rồi à? Đúng lúc, con heo thứ hai của ta cũng sắp ra chuồng.”

Tô Vân Nhiễu: “……” Chuyện này có tồn tại mối liên hệ nhân quả tất yếu nào sao?!

Người vừa nói câu đó chính là dượng của Tô Vân Nhiễu, Lưu Trấn Hải. Rõ ràng là một hán tử hào sảng, nghĩa khí, mạnh mẽ, vậy mà lại sở hữu cái miệng cực kỳ lanh lợi!

Ông đứng trước chuồng heo, cánh tay trái từng bị thương từ mấy năm trước nên giờ không còn sức, chỉ dùng tay phải nắm đuôi con heo, vậy mà vẫn có thể kéo thẳng một con heo béo nặng gần hai trăm cân ra ngoài.

Thật đúng là sức mạnh "nhổ núi lay trời"!

Nhà họ Lưu mở tiệm thịt heo, sáng sớm phải xử lý hai con heo để lát nữa còn làm giò heo kho, đầu heo kho, và nhiều món khác.

Ngoại trừ Tô Vân Nhiễu, những người khác trong nhà đều đã dậy từ sớm, mỗi người một việc.

Một con heo đã bị giết xong nằm ngay bên cạnh.

Con còn lại, như nhìn thấy “huynh đệ” của mình đã chết, không khỏi bộc lộ cảm giác thỏ chết hồ bi (bạn chết ta buồn). Nó giãy giụa trong tay Lưu Trấn Hải vô cùng dữ dội.

Tô Vân Nhiễu xắn tay áo định xông vào giúp.

Dượng vội vàng ngăn lại: “Ây ây, đừng! Con đừng ra tay, có giúp cũng chẳng làm được bao nhiêu. Lỡ không cẩn thận lại bị heo húc thì khổ đấy!”

Chỉ với từ “lại” thôi đã gợi lên bao ký ức đen tối đầy kinh hãi của Tô Vân Nhiễu.

Biểu tỷ Lưu Văn Anh cầm theo dao giết heo, vừa đi vừa phụ họa: “Tam đệ, người đẹp như đệ mà sức lực lại yếu, việc giết heo không hợp đâu. Ngoan, đứng nhìn bên cạnh thôi, đừng đến gần phía trước.”

Lưu Văn Anh thực ra cũng chỉ lớn hơn Tô Vân Nhiễu khoảng chín tháng. Tháng trước, vào ngày mùng tám, nàng vừa tròn 16 tuổi.

Một thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời, thế nhưng lại thừa hưởng toàn bộ sức mạnh trời ban của cha mình, cùng với vóc dáng cao lớn, ngũ quan sắc sảo và tính cách phóng khoáng.

Chỉ thấy nàng tay trái xách một chân trước của con heo, phối hợp nhịp nhàng với Lưu Trấn Hải. Hai người đồng loạt nâng con heo lên, ném thẳng nó lên ghế giết heo, sau đó dùng đầu gối ghì chặt lại. Mặc cho con heo giãy giụa thế nào, nó cũng không thể thoát ra.

Lưu Văn Anh lớn tiếng gọi về phía nhà bếp: "Nương, nước muối pha xong chưa?”

“Xong rồi, đây đây!”

Cô mẫu Tô Thành Tuệ bưng nửa chậu nước muối bước ra. Khi đi ngang qua Tô Vân Nhiễu, bà không quên quan tâm: “Tam Lang, sao dậy sớm thế? Đêm qua về muộn vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?”

"Cũng không muộn lắm đâu, cô mẫu, để con cầm cho." Tô Vân Nhiễu duỗi tay định đón lấy chậu nước muối.

Tô Thành Tuệ tránh sang một bên, không đưa chậu nước muối cho, còn có chút ghét bỏ nói: “Thôi đi, lỡ bị móng heo cào một cái, rồi làm đổ chậu huyết tươi ngon của ta thì sao.”

Tô Vân Nhiễu: “……”

Thôi vậy, cả nhà đều là người mạnh mẽ, chỉ có mình là phế vật vô dụng.

Tô Thành Tuệ vừa lẩm bẩm, vừa đặt chậu nước muối dưới cổ con heo để hứng máu.

Lưu Văn Anh nhanh gọn dùng dao sắc bén rạch một đường chuẩn xác. Máu tươi phun trào tung tóe, con heo giãy giụa kêu thảm thiết đến rợn người.

Cảnh tượng tàn khốc như vậy, Tô Vân Nhiễu đã nhìn suốt mười mấy năm, giờ cũng chẳng còn thấy gì lạ nữa.

Tô Thành Tuệ bê chậu huyết heo vào đặt dưới mái hiên, rửa tay rồi lớn tiếng nói: “Mọi người mau ăn sáng đi, dọn sạch bếp cho trống, lát nữa còn phải đun thêm một nồi nước sôi để cạo lông heo.”

Vừa dứt lời, một thiếu nữ gầy yếu bước vào, nhỏ giọng nói: “Cô mẫu, sáng nay quầy bán xíu mại của Hồ đại gia không mở, nên con chỉ mua được mười mấy cuốn bánh hành.”

Thiếu nữ đó tên là Tô Vân Đình, em gái sinh đôi của Tô Vân Nhiễu, cũng chỉ mới 15 tuổi.

Có lẽ do từ trong bụng mẹ đã bị anh trai giành mất nhiều dinh dưỡng, nên Tô Vân Đình sinh ra đã có cơ thể yếu ớt, bẩm sinh thiếu hụt. Từ nhỏ đến lớn, thuốc và cơm với cô chẳng khác gì nhau.

Tô Thành Tuệ thản nhiên nói: “Cũng được, đại ca con nấu cháo trứng hoa, còn làm dưa muối nhỏ, ăn kèm với bánh hành cuốn cũng vừa ngon.”

Lưu Văn Hiên, người đang nấu cháo và làm dưa muối trong bếp, đúng lúc này bưng một niêu cháo trứng hoa cùng hai đĩa dưa muối vào nhà ăn.

Lưu Văn Hiên năm nay mười chín tuổi, cao lớn tuấn tú. Đừng nhìn chiếc tạp dề thắt ngang eo hay những vệt khói đen dính trên mặt mà xem thường — hắn thực chất là một người chăm chỉ học hành. Chỉ mới hai tháng trước, hắn đã thi đỗ tú tài với thứ hạng không hề thấp trên bảng vàng!

______________

Khi Tô Vân Nhiễu và Tô Vân Đình còn chưa ra đời, cha ruột của họ, Tô Thành Trạch, đã bất ngờ qua đời.

Mẹ ruột của họ là Chu Linh Vận, nghe nói là con gái một gia đình quan lại sa sút. Không lâu sau khi sinh hai anh em, bà đã bỏ lại họ để lên kinh thành nương nhờ họ hàng xa.

Hai anh em được cô mẫu Tô Thành Tuệ nuôi dưỡng từ nhỏ.

Dượng là người nhân hậu, đối xử với cô mẫu hết mực yêu thương, vì vậy cũng coi hai anh em như con ruột của mình.

Đại ca hiền lành bao dung, nhị tỷ nhiệt tình phóng khoáng, cả gia đình không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả người thân, chưa bao giờ có cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Huyết thống gần gũi, cũng chẳng cần quá nhiều quy tắc lễ nghi.

Cả nhà sáu người, bất kể nam nữ, đều ngồi quây quần quanh một bàn ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện, thảo luận sơ qua kế hoạch và tính toán cho tương lai.

Tô Thành Tuệ thì không bận tâm đến những chuyện khác, chỉ lo lắng nói: “Tam Lang à, con nói con nam giả nữ trang đi nhảy múa ở Bách Hoa Lâu đã đành, giờ còn thành hoa khôi nữa. Chuyện này như lấy giấy bọc lửa vậy, sớm muộn cũng bại lộ thôi.”

Tô Vân Nhiễu vừa gặm bánh hành cuộn vừa bình thản đáp: “Không sao đâu cô mẫu, con chỉ bán nghệ không bán thân mà. Chỉ cần con chết sống không thừa nhận, ai biết được con là nam chứ.”

Thực ra, Tô Vân Nhiễu suýt buột miệng nói câu: “Chỉ cần con không cởi quần, ai biết bên dưới là gì.” Nhưng lại cảm thấy lời này quá thô tục, nhất là khi trên bàn còn có tỷ và muội của mình.

Lưu Văn Hiên vừa ăn cháo trứng hoa vừa liếc nhìn Tô Vân Nhiễu, cười: “Nếu gặp phải một tên quyền quý có thân phận hiển hách, bá đạo và hạ lưu, thì cái gọi là ‘bán nghệ không bán thân’ của đệ chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Đến lúc bị người ta cưỡng ép lột quần, chống chế kiểu gì cũng vô ích.”

Tô Vân Nhiễu cũng biết mình chỉ đang tự an ủi bằng chút hy vọng viển vông, thấy không thể nói lý được, liền tìm cớ đáp trả: “Đại ca nói chuyện thô tục quá, mệt ca còn là người đọc sách đấy, thật làm nhục phong thái văn nhã!”

Đôi mắt đào hoa xanh biếc của Tô Vân Nhiễu khẽ nghiêng, rõ ràng mang theo vẻ khinh bỉ, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta xao động.

Người khác chưa kịp phản ứng gì, Lưu Văn Anh đã nhìn chăm chú rồi ngây ngẩn nói: “Trời ơi, với vẻ đẹp câu hồn này của Tam đệ, nếu không làm hoa khôi thì chắc chắn nam nhân ở Kim Lăng phủ đều bị mù cả.”

Nghe vậy, Tô Thành Tuệ tức giận mắng: “Cái con bé này, càng ngày càng điên! Nửa điểm rụt rè của con gái cũng không có. Sau này còn định lấy chồng hay không hả?”

Lưu Văn Anh vừa nhìn Tam Lang vừa ăn cơm, vừa mơ mộng nói: “Lấy chồng làm gì! Con với Tam đệ lớn lên cùng nhau, tình nghĩa thanh mai trúc mã thâm sâu. Người tuấn mỹ như Tam đệ, nước phù sa tốt thế này sao phải chảy ra ruộng người ngoài? Chi bằng hai ta nên kết duyên luôn đi!”

“Phụt!”

Tô Vân Nhiễu suýt phun hết ngụm cháo, không biết nên khóc hay cười: “Nhị tỷ, lúc ăn cháo, tỷ có thể đừng nói mấy chuyện buồn cười như thế được không!”

Nếu không phải vì Tô Vân Nhiễu thấy trong mắt Lưu Văn Anh không có một chút ý tứ nam nữ, y suýt nữa đã thật sự cảm động, nghĩ thầm nàng quả là thân biểu tỷ của mình, gần gũi như vậy!

“Phụt, khụ khụ khụ…”

Tô Vân Đình đang uống cháo một cách lịch sự văn nhã, nhưng khi nghe đến hai chữ "nước phù sa" thì không nhịn được, quay đầu khụ liên tục.

Tô Thành Tuệ vội vàng vỗ lưng cho nàng, đồng thời lấy đũa gõ nhẹ lên đầu Lưu Văn Anh, mắng: “Con nha đầu chết tiệt này, sao cứ phải nói mấy chuyện không đứng đắn thế, toàn là do cha con!”

Mắng xong con gái, Tô Thành Tuệ lại quay sang trừng mắt nhìn trượng phu một cái.

Lưu Trấn Hải vô tội, cố gắng lấy lòng nói: “Còn may là Đại Lang của chúng ta chín chắn hiểu chuyện, ăn nói đàng hoàng, học hành cũng tốt, đều là nhờ nương tử dạy dỗ, công lao của nương tử đấy.”

Tô gia dù sao cũng là gia đình vừa làm ruộng vừa học hành, Tô Thành Tuệ không chút ngại ngùng nhận công lao này.

Lưu Trấn Hải thấy ánh mắt khinh thường của con gái, vội vàng thêm nữa, nói nhỏ: “Con gái ngoan, con thân thủ nhanh nhẹn, lực lưỡng, đều là công lao của cha con đó.”

Lưu Văn Anh lại bị tổn thương sâu sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sự phải cảm ơn ngài đấy!”

Lưu Văn Hiên cảm thấy không hiểu, rõ ràng đang nói về chuyện Tam Lang giả nữ trang thành hoa khôi, sao tự dưng lại tách ra xa như vậy?

Hắn buông chén cháo xuống, nhìn thẳng vào Tô Vân Nhiễu, giọng điệu có chút nghiêm túc nói: “Tam đệ, ban đầu khi đệ đến Bách Hoa Lâu chỉ là để biểu diễn, vậy mà bây giờ lại giả làm nữ tử, tự nhận là hoa khôi! Đệ không phải đang khiêu vũ ở Bách Hoa Lâu, mà là đang nhảy múa trên lưỡi dao, một chút sơ suất thôi cũng có thể rơi vào vạn kiếp bất phục! May mà đệ chưa từng ký kết thân khế với Bách Hoa Lâu, dù thế nào đi nữa, cũng đừng quay lại đó nữa.”

Gia đình Lưu gia nhìn như là Lưu Trấn Hải và Tô Thành Tuệ đang điều hành, nhưng người có uy quyền thực sự lại là Lưu Văn Hiên, người đã thi đỗ tú tài.

Khi thấy hắn nghiêm túc, ngay cả Lưu Văn Anh cũng không dám tiếp tục bướng bỉnh, lập tức trở nên im lặng.

Tô Thành Tuệ lên tiếng hòa giải: “Tam Lang, đại ca con nói cũng không phải là không có lý, con nên suy nghĩ thật kỹ.”

Lưu Trấn Hải cũng theo sau tỏ thái độ: “Tam Lang, ta cũng cảm thấy đại ca và cô mẫu đều có lý, con nghe một chút đi.”

Bị đại ca, dượng và cô mẫu liên tục khuyên nhủ, Tô Vân Nhiễu cảm thấy như mình là kẻ không biết điều. Y hiểu lý lẽ, nhưng vấn đề là chẳng có cách nào khác để kiếm tiền nhanh chóng.

Tô Vân Nhiễu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, cầm đũa khuấy liên tục trong chén cháo, không gật đầu cũng không lắc đầu, cứ làm thế khiến người khác cảm thấy mệt mỏi.

Lưu Văn Hiên hiểu rõ suy nghĩ của y, thẳng thắn nói rằng y chỉ muốn cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp mà thôi.

Vì vậy, Lưu Văn Hiên dịu giọng, với thái độ hòa nhã nói: “Đừng có nghịch nữa, ăn xong rồi lên thư phòng, hai huynh đệ chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện.”

Dĩ nhiên, nói chuyện gì, chẳng phải là tiền bạc sao.

Nói ra thì chỉ toàn là những nỗi niềm cay đắng.

Tô Vân Nhiễu xuyên vào thế giới này gọi là “Đại Mân”, rất giống với lịch sử của Hoa Quốc trong đời trước, “Đại Minh”. Mọi thứ đều khá tương tự.

Mức độ sản xuất và trình độ khoa học kỹ thuật không phải là quá thấp, nhưng đối với những người xuyên qua như y, không có nhiều cơ hội phát triển.

Mọi thứ đã có sẵn ở thế giới này, như lá lách heo, thủy tinh, thuốc nổ đen, đậu hũ, trứng vịt Bắc Thảo... Tô Vân Nhiễu biết mấy món ăn nhà, nhưng lại không được người khác coi trọng.

Gia đình Lưu gia trước đây thật ra không nghèo. Dượng của hắn ban đầu là một thập trưởng trong thủy sư doanh ở Giang Chiết, mặc dù bị thương và giải nghệ, nhưng vẫn nhận được không ít trợ cấp và tiền bạc.

Cũng chính vì việc chăm sóc Tô Vân Nhiễu và huynh muội sau này mà cuộc sống trở nên khó khăn hơn. Nếu nói ra thì, chắc là do Tô Vân Đình đã dùng thuốc suốt nhiều năm, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.

Lúc Tô Vân Nhiễu năm tuổi, y nhỏ bé, chân tay ngắn ngủn, thấp lùn như quả bí, nói chuyện cũng chẳng có sức nặng, chẳng giúp được gì. Chỉ nhớ rõ trong nhà dù có giết heo bán thịt, nhưng mười ngày nửa tháng cũng không ăn được miếng thịt nào. Còn nhớ đại ca rất thích đọc sách, nhưng không có tiền đóng học phí, chỉ có thể lén lút học ở thư viện bên ngoài.

Khi Tô Vân Nhiễu năm tuổi, rất vất vả mới nhớ được một công thức thịt kho, nghe nói là món ăn truyền thống của một cửa hàng lâu đời. Y trước kia thèm ăn, tiêu tốn không ít tình cảm và tiền bạc mới có được công thức này, còn hứa sẽ chỉ làm trong gia đình mình, không mở cửa hàng bán.

Đáng tiếc, khi xuyên không qua, thời gian lâu trôi qua, y chỉ nhớ đại khái, phải mất rất lâu Lưu Trấn Hải và vợ mới đồng ý thử làm lần đầu.

Qua vài lần thất bại, rồi từ bỏ, Tô Vân Nhiễu rối rắm, khóc lóc, vật lộn dưới đất, khoảng nửa năm sau, y mới có thể hoàn thiện công thức đó.

Sau này, gia đình Lưu Trấn Hải không chỉ giết heo bán thịt mà còn làm món thịt kho bán, công việc cũng tương đối ổn định, cuộc sống cũng trở nên khá giả hơn một chút.

Cuối cùng, đại ca cũng có thể tham gia khoa cử, học xong các môn khóa ở thư viện, về nhà lại dành thời gian dạy cho các em.

Đáng tiếc là đệ Tô Vân Nhiễu cùng hai muội đều là học trò kém, chỉ biết đọc chữ, viết chữ là xong việc, chẳng ai nghĩ đến việc theo huynh học Tứ Thư Ngũ Kinh hay làm bài thi cử.

Tuy nhiên, công việc bán thịt kho cũng chỉ là một nghề nhỏ. Trong xã hội này, người dân đa phần đều nghèo, thịt kho làm ra tuy ngon nhưng không bán được nhiều, chỉ là một công việc vất vả kiếm tiền thôi.

Tô Vân Nhiễu trước đây và cả kiếp này đều thích khiêu vũ, trong đời này, nhờ cô mẫu đi Bách Hoa Lâu mang thịt, một cách tự nhiên, y đã mang hết những kỹ năng vũ đạo của kiếp trước để áp dụng.

Thời đại khác biệt, trong thế giới này, công việc như múa và nhảy đều thuộc tầng lớp thấp. Tô Vân Nhiễu không thể thay đổi được thời đại, đương nhiên chỉ có thể thuận theo nó.

Ban đầu y chỉ nghĩ sẽ làm công việc múa cho các cô nương ở Bách Hoa Lâu, đứng sau màn là tốt rồi.

Giờ đây phải lên sân khấu, không phải vì muốn nổi bật hơn người khác, mà vì... không còn cách nào khác. Ai bảo y thiếu tiền quá.

____________________

Lần đầu làm mong mọi người thông cảm ❤️.

Cảm ơn chư vị đã xem.

2.2.2025

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play