Tô Vân Nhiễu ở hiện đại đã quen với cuộc sống sáng đi chiều về nhàn nhã. Thế nhưng, sau khi xuyên không về cổ đại, ngày ngày phải giết heo làm thịt kho, y cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa.
Là một thiếu gia được nuông chiều từ bé, việc trải nghiệm khổ cực có thể xem như chút gia vị cuộc sống, nhưng nếu kéo dài thì đúng là muốn lấy mạng y. Tô Vân Nhiễu khát khao hơn ai hết một ngày nào đó có thể giàu lên nhanh chóng, đạt được tự do tài chính.
Tiếc thay, hiện thực luôn tàn khốc. Ngày hôm sau, y vẫn phải dậy sớm giúp giết heo, làm thịt kho. Y có cảm giác chính mình sắp biến thành miếng thịt kho luôn rồi.
Ngày 15 tháng 3, trời trong xanh ấm áp. Đại ca của y như thường lệ ra ngoài từ sớm, dượng mang thịt kho đi giao cho Túy Tiên Lâu và Bách Hoa Lâu.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời.
Tô Vân Nhiễu mặc chiếc áo lót tự chế, khoác váy cũ của biểu tỷ Lưu Văn Anh, xịt không ít hương hoa nhài lên người. Y vừa ngửi vừa hỏi:
“Nhị tỷ, Đình Đình, các ngươi nghe thử xem, còn ngửi thấy mùi thịt kho không?”
Tô Vân Đình chẳng ngại gì, giống như một chú chó nhỏ gầy gò, tiến sát lại người y, ngửi ngửi khắp nơi rồi lúng túng nói:
“Giống như có, mà cũng giống như không có.”
Lưu Văn Anh thì dè dặt, sợ bị hiểu nhầm là lợi dụng nhà người ta, chỉ đứng bên cạnh nói:
“Nhà chúng ta đầy mùi thịt kho, đến cả mái ngói cũng sắp thành thịt kho rồi. Đệ muốn đi ra ngoài mà không nhiễm mùi này thì thật khó.”
Tô Vân Nhiễu nghĩ thầm cũng phải, liền cất lọ nước hoa vào túi, tính ra ngoài rồi rắc thêm cho chắc.
Tô Thành Tuệ đang bận vá tay áo cho chồng trong sân, còn Lưu Trấn Hải thì cởi trần, ngồi xổm bên cạnh, cười ha hả nhìn ba người họ nói:
“Nhị cô nương, con đứng cùng Tam Lang, ta nhìn thế nào cũng thấy con giống nam giả nữ trang hơn. Ha ha ha! Mà cũng không thể trách con được, tại Tam Lang thấp quá, thấp hơn con nửa cái đầu luôn.”
“……”
“Này cha ngốc, cha thật đúng là thừa lời với cái miệng quá dài!”
Tô Vân Nhiễu cao 1m65 và Lưu Văn Anh cao 1m75, cả hai đều cảm thấy bị tổn thương nặng nề trong lòng, đồng loạt trợn mắt giận dữ nhìn Lưu Trấn Hải.
Không cam lòng, Tô Vân Nhiễu quát:
“Con mới mười lăm tuổi, chắc chắn còn có thể cao thêm!”
Lưu Văn Anh tức giận mắng:
“Con cao như nam nhân, thế này thì trách ai được?!”
Gia tộc Lưu vốn có tổ tiên từ phương Bắc chạy nạn đến Giang Nam. Trong họ hàng, dù là con gái cũng không ai thấp, chỉ là Lưu Văn Anh đặc biệt nổi bật với chiều cao vượt trội.
Còn về phần Tô Vân Nhiễu, theo lời cô mẫu kể, cha y cao khoảng 1m70, ở Giang Nam đã được xem là chiều cao trung bình khá. Người ta vẫn nói con cháu ngày càng phát triển vượt trội, và gần đây, Tô Vân Nhiễu đã cảm nhận rõ điều đó.
Trong nửa tháng qua, chân tay y thường xuyên bị rút gân vào ban đêm, dấu hiệu rõ ràng cho thấy cơ thể đang bước vào giai đoạn dậy thì. Y mỗi ngày đều uống canh xương hầm, tràn đầy hy vọng không chỉ đạt 1m70 mà còn có thể cao đến 1m80.
Hiện tại, Tô Vân Nhiễu mặc bộ váy cũ của nhị tỷ khi mười một, mười hai tuổi, thế mà vẫn có chút dài, tà váy gần chạm mặt đất.
Trên đầu y đội một chiếc khăn rộng, bên ngoài váy áo còn khoác thêm chiếc áo cũ của dượng. Tay cầm túi vải thô, sau khi nói lời tạm biệt với người nhà, y lén nhìn ra cửa sau hẻm nhỏ. Thấy không có ai, y nhanh chóng bước ra ngoài, vô cùng kín đáo.
Trên đường đến Bách Hoa Lâu, Tô Vân Nhiễu chọn đi qua những con ngõ hẹp và ít người. Khi gần đến nơi, y tìm một góc khuất không người, tay chân nhanh nhẹn tháo khăn trên đầu xuống. Mái tóc đen nhánh lập tức buông xõa như thác nước tràn trên vai.
Y cất khăn vào túi, lấy ra một cây trâm gỗ khắc hoa lan, nhẹ nhàng búi tóc thành một búi nhỏ lệch sau đầu. Một vài lọn tóc ngắn rũ xuống hai bên má, làm gương mặt y trở nên mềm mại và diễm lệ như hoa trong nước.
Sau đó, Tô Vân Nhiễu cởi nốt chiếc áo cũ khác của dượng, gấp gọn rồi bỏ vào túi. Y lấy ra lọ hương hoa nhài, xịt thêm một lớp nhẹ lên người để át đi mùi thịt kho còn vương vấn.
Thu xếp mọi thứ đâu vào đấy, thấy xung quanh vắng vẻ, Tô Vân Nhiễu cẩn thận rời khỏi góc khuất, tiếp tục di chuyển.
Khi đến gõ cửa hông phía sau Bách Hoa Lâu, người ra mở cửa vẫn là Ngụy Cầm ma ma, nhưng thái độ khác biệt hoàn toàn.
Vừa mở cửa được một nửa, Ngụy Cầm đã nhanh chóng kéo Tô Vân Nhiễu vào, vừa nôn nóng vừa vui vẻ nói:
“Phượng Vũ cô nương cuối cùng cũng tới! Liễu đại nương đã nói ngươi không cần lên đài nữa rồi, nhưng Tiểu Vân Tiên bị mấy nha đầu Thải Vi và Phương Vi hãm hại, trẹo chân không thể diễn được. Hôm nay, e là vẫn phải nhờ ngươi lên đài chính.”
Vừa nói, Ngụy Cầm vừa dẫn Tô Vân Nhiễu vòng qua hậu viện.
Thải Vi và Phương Vi bị Liễu đại nương phạt quỳ dưới hành lang, cúi đầu không biết là vì sợ hãi hay áy náy.
Trong phòng khách, Tiểu Vân Tiên đã được đại phu chữa trị và băng bó thuốc, nhưng vẫn ngồi thấp thỏm rơi nước mắt đầy tủi thân.
Liễu đại nương lo lắng đi qua đi lại, vẻ mặt đầy phiền muộn. Thấy Tô Vân Nhiễu bước vào, bà lập tức đưa mắt ra hiệu, rồi cùng y bước sang gian phòng kế bên để bàn bạc.
Bà nghiến răng hậm hực:
“Mấy đứa nha đầu thiếu hiểu biết này! Vì màn kịch tối nay mà ta đã đầu tư gần hai trăm lượng bạc cho trang phục và sân khấu! Nếu để hỏng việc, ta không lột da chúng thì không xong!”
Tô Vân Nhiễu thản nhiên đặt túi xuống, khoanh tay đứng im, trong lòng nghĩ thầm: Nếu thật muốn lột da người ta thì đã ra tay rồi, chứ chẳng phải chỉ phạt quỳ trong chỗ sạch sẽ, còn tìm chỗ ngồi thông thoáng như vậy.
Thấy y dửng dưng, Liễu đại nương tức giận đấm vào tay y hai cái, giả bộ thẹn thùng:
“Ngươi cái đồ không biết điều! Ít nhất cũng nói vài câu cho ta đỡ ngại chứ!”
Tô Vân Nhiễu che tay, làm bộ khổ sở xin tha:
“Đại nương tử, ta còn là một đứa trẻ mà! Ngài phong tình vạn dạng, kiều diễm muôn phần thế này, ta chịu không nổi đâu. Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa.”
Liễu đại nương trở nên nghiêm túc, mang theo chút áy náy:
“Ban đầu ta đã hứa để ngươi không cần lên đài, nhưng bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, không còn cách nào khác. Đêm nay vẫn phải phiền ngươi nhảy một lần nữa.”
Tô Vân Nhiễu định miễn cưỡng đồng ý thì mắt trái bỗng giật liên tục. Y chợt nhớ đến câu "Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai", liền cho rằng đây là điềm lành.
Lập tức, y vui vẻ cười nói:
“Được thôi, nhảy thì nhảy! Nhưng đây phải là lần cuối cùng đấy nhé!”
___________________
Đêm xuống, Bách Hoa Lâu rực sáng với những ngọn đèn dầu, màn phấn sa bay nhẹ trong không khí. Trên sân khấu cao, một thiếu nữ trong trang phục lộng lẫy uyển chuyển múa như tiên giáng trần. Tiếng nhạc hòa cùng sắc hoa phỉ phỉ khiến cả đại đường chìm trong khung cảnh mê hoặc diễm lệ.
Bách Hoa Lâu tối nay đông nghẹt khách khứa, tiếng cười nói hòa lẫn với tiếng nhạc rộn ràng. Thẩm Tri Hiếu, người đi cùng Thụy Vương điện hạ, vốn không có ý định ngồi ở phòng thượng hạng. Tuy nhiên, vì không muốn thất lễ nên đành miễn cưỡng chọn chỗ tại đại đường.
Trớ trêu thay, vị Xương Bình Hầu phủ thiên kim từng đào hôn khỏi phủ - vị hôn thê bị Thụy Vương ghét bỏ - cũng xuất hiện tại đây. Nàng chỉ ngồi cách họ đúng một bàn!
Chuyện gì đây? Thẩm Tri Hiếu thầm nghĩ, lòng không khỏi lo lắng. Thanh lâu vốn không phải nơi dành cho các nữ tử đoan chính. Đặc biệt là bên cạnh nàng còn có mấy nam nhân với ánh mắt đầy ý đồ xấu xa, chẳng khác nào lũ sói đói.
Thẩm Tri Hiếu năm nay vừa tròn 16, đáng ra vẫn là một thư sinh phơi phới sức sống. Thế nhưng lúc này, hắn cảm giác như mình đã trở thành một ông cụ đầy phiền muộn.
Thụy Vương tuy nổi tiếng với tính cách phóng túng, không theo khuôn phép, nhưng lại không hề tỏ ra kiêu ngạo. Không có phòng riêng thì ngồi ở đại đường cũng không vấn đề, trông rất bình dị gần gũi.
Không nhịn được nữa, Thẩm Tri Hiếu ghé sát tai Thụy Vương, thì thầm:
“Vương gia, ngài nhìn sang bên phải kìa, bàn kia...”
Thụy Vương không buồn quay đầu, xua tay cắt ngang:
“Bổn vương không nhìn, đừng làm phiền ta thưởng thức mỹ nhân và vũ đạo.”
Thẩm Tri Hiếu há miệng ngạc nhiên, sau đó sốt ruột nói tiếp:
“Ngài thật sự không quản sao? Thanh lâu đâu phải nơi đứng đắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì...”
Thụy Vương lại thản nhiên cắt ngang:
“Người ta không lo, ngươi lo làm gì? Ngồi xuống, yên lặng, đừng làm ồn.”
Thẩm Tri Hiếu đành cắn răng nghe theo, ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ mình.
Ngọc Cửu Tư rót cho hắn một ly rượu hạnh hoa, cười đùa như dỗ trẻ con:
“Nào, nào, ta nghe Thẩm tri phủ nói ngươi từ nhỏ hiếu học, sách không rời tay, chắc chưa từng tới thanh lâu đúng không? Còn trẻ thế này, đừng nghĩ ngợi nhiều. Trên đài vũ cơ đẹp đấy, đẹp thì cứ nhìn nhiều một chút.”
Thẩm Tri Hiếu liếc mắt nhìn lên sân khấu, thoáng chốc mặt đỏ bừng. Để che giấu sự bối rối, hắn vội vàng bưng chén rượu lên uống một ngụm, nhưng lại bị sặc đến ho sù sụ.
Ngọc Cửu Tư bật cười thích thú, trong khi A Già La bên cạnh nghiêm nghị gõ mõ, lẩm bẩm niệm thanh tâm chú.
Ở bàn bên, Tô Dung Ngọc chẳng mảy may để ý ánh mắt của người khác, chỉ nhìn chăm chú vào những vũ cơ ăn mặc hở hang đang múa trên sân khấu. Nàng khẽ hừ lạnh, thấp giọng khinh thường:
“Thì ra nam nhân đều thích kiểu như vậy, thật tầm thường!”
Bích Hà ngồi bên cạnh không dám đáp lời, chỉ cảm thấy cả người như bị châm chích khi ngồi giữa chốn phồn hoa này.
Những khách quen của Bách Hoa Lâu thì thắc mắc:
“Sao hôm nay sân khấu lại chuyển sang cạnh thang lầu thế nhỉ? Trước đây đều ở giữa đại đường, khách ngồi vây bốn phía, ai cũng xem được. Giờ lại treo kín màn che, chỉ còn một mặt thế này?”
"Nhìn kỹ thì giống hệt như một sân khấu tuồng hát vậy. Hôm nay Bách Hoa Lâu cũng định diễn tuồng sao?"
Khi mọi người còn đang tò mò, tiếng nhạc dần lắng xuống, nhóm vũ cơ trên đài lần lượt lui vào hậu trường. Trên tầng hai, hai gã sai vặt từ từ kéo dây, hạ màn che xuống, hoàn toàn chắn kín sân khấu cuối cùng còn lộ ra.
Các khách nhân kinh ngạc bàn tán:
"Thật là diễn tuồng sao?"
"Phượng Vũ cô nương hôm nay không nhảy múa à? Thế chẳng phải ta đến đây uổng công rồi sao?"
Lúc này, âm thanh du dương của tiếng đàn vang lên, khiến khán giả dần yên lặng. Tiếng mõ của A Già La bỗng nổi bật lên, khiến Ngọc Cửu Tư bực mình đá hắn một cái. A Già La vẫn mặt không biểu cảm, cuối cùng mới chịu dừng lại.
Tiếng đàn pha trộn với mục sáo trong trẻo, vui tươi như sau cơn mưa vừa tạnh, lại tựa mặt trời mới mọc. Nghe giữa phố xá phồn hoa mà dường như thấy chim chóc hót vang, suối nước róc rách, thiên nhiên như sống dậy.
Thụy Vương liếc nhìn về phía sân khấu, nơi có một người biểu diễn khẩu kỹ. Tiếng chim hót, nai kêu kia chắc hẳn đều từ nàng mà ra.
Tấm màn lớn che sân khấu từ từ kéo ra. Những dải lụa trắng, xám đan xen như mây mù nơi núi non. Trên màn sân khấu vẽ cảnh núi rừng trùng điệp, giữa đài là thảm hoa cỏ rực rỡ, nơi đó có một con hồ ly lông trắng đang nằm.
Nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một nữ tử đeo mặt nạ hồ ly bằng ngọc trắng, khoác áo choàng lông trắng. Dáng người nàng mềm mại, uyển chuyển, diễn tả hình tượng hồ ly một cách sinh động như thật.
Tiếng nhạc bỗng trở nên thần bí, cổ xưa, phảng phất có cả tiếng sấm chớp mưa gió. Vũ đạo cũng trở nên mạnh mẽ, thanh thoát hơn. Nàng cởi bỏ áo lông trắng, mặt nạ rơi xuống, để lộ dung nhan tuyệt sắc đầy mê hoặc. Đôi mắt đẹp nhưng mang nét ngây thơ, hồn nhiên như chưa hiểu sự đời.
Ngọc Cửu Tư bừng tỉnh, nói khẽ:
"Hóa ra đây là màn diễn hồ ly hóa thành người."
Thụy Vương đang chìm đắm trong cảnh tượng, không vui quát:
"Câm miệng! Đừng làm ồn!"
Giọng nói vừa dứt, trên sân khấu bất ngờ có biến chuyển. Cảnh núi rừng yên tĩnh bị phá vỡ bởi một sự cố bất ngờ. Tiểu hồ tiên vốn đang vui đùa cùng các tinh linh sơn dã, ngoài ý muốn lại cứu được một thư sinh trượt chân rơi xuống vực.
Ngọc Cửu Tư không chịu rút kinh nghiệm, lại nói chen vào:
"Không thể nào! Thiên kim tiểu thư thích cứu giúp thư sinh thì còn tạm chấp nhận. Sao ngay cả hồ tiên cũng thích cứu thư sinh nghèo khó thế này? Thư sinh thật có số may mắn ghê!"
Thẩm Tri Hiếu nghe vậy thì thầm cười trong lòng, nghĩ bụng: Còn biết làm sao được? Phần lớn thoại bản đều là do thư sinh viết, chắc chắn không quên lén thêm chút chiêu trò tự tâng bốc mình.
Màn sân khấu khép lại rồi lại mở ra lần nữa, cảnh tượng thay đổi hoàn toàn. Núi rừng biến mất, nhường chỗ cho khung cảnh phố xá nhộn nhịp, sầm uất.
Tiểu Hồ Tiên theo chân thư sinh vào kinh dự thi. Trước mọi thứ nơi nhân gian, nàng đều thấy mới lạ, tò mò không ngớt, lúc thì sờ mó chỗ này, khi lại ngắm nghía chỗ khác. Điều này dẫn đến không ít tình huống dở khóc dở cười và rắc rối. Thư sinh phải bất đắc dĩ đi phía sau, thu dọn mọi rối ren mà nàng gây ra. Dưới khán đài, người xem không biết nên bật cười hay cảm thông.
Dù chỉ là buổi biểu diễn thử nghiệm, nhưng cách dàn dựng mới mẻ đã gây ấn tượng sâu sắc. Câu chuyện tuy ngắn gọn, không có nhiều nút thắt hay tình tiết bi thương.
Thư sinh thuận lợi thi đỗ Trạng Nguyên, may mắn được con gái của tướng phủ để mắt tới, tương lai hứa hẹn rộng mở.
Tiểu Hồ Tiên cười chúc phúc cho chàng, rồi quyết định trở về núi rừng tiếp tục tu hành.
Thư sinh giấu kín tình cảm trong lòng, tiễn biệt nàng qua ngàn dặm. Chàng rưng rưng nước mắt vẫy tay từ biệt.
Bên cạnh sân khấu, ca giả vừa gảy tỳ bà vừa hát bài Nhân Yêu Thù Đồ đầy bi thương nhưng cũng ngọt ngào, khiến khán giả xúc động rơi lệ.
Vở ca vũ kịch Tiểu Hồ Tiên Hạ Sơn chính thức khép lại. Người xem dưới khán đài vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, phải mất khoảng nửa chén trà nhỏ thời gian mới bùng nổ tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Màn sân khấu một lần nữa được kéo ra. Hồ Tiên, thư sinh, con gái tướng phủ cùng dàn diễn viên phụ khoác áo rực rỡ lần lượt bước lên sân khấu, cúi người cảm tạ khán giả. Hoa tươi và vàng bạc thưởng tặng phủ kín mặt sàn.
Tô Vân Nhiễu nhìn những thỏi vàng nhỏ dưới chân mình, trong lòng mừng như mở hội nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh. Ngược lại, người đóng vai thư sinh bên cạnh lại không giữ được bình tĩnh, kích động đến mức tay chân run rẩy.
Liễu Đại Nương Tử bước lên sân khấu định tuyên bố về màn biểu diễn sân khấu mới của Bách Hoa Lâu. Nhưng chưa kịp mở lời, từ dưới khán đài đã vang lên tiếng gọi si mê và kích động:
"Phượng Vũ cô nương tuyệt sắc thiên tư! Tại hạ nguyện bỏ ra 50 lượng vàng, không biết có thể mời cô nương cùng dạo chơi Tần Hoài được không?"
"Tại hạ nguyện bỏ ra 60 lượng!"
"80 lượng!"
"Một trăm lượng!"
"......"
______________________
Hôm qua bận học không ra được chương mới, xin lỗi mọi người nhiều.
Cảm ơn chư vị đã xem.
6.2.2025