Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu lên lớp tuyết dày, trắng đến chói mắt, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy đau xót nơi tròng mắt.
Tô Vân Nhiễu ở chỗ Sài Nhiễm dùng cơm trưa, nghe hắn mặt dày lại nói muốn cùng nhau ngủ trưa, bèn sống chết không chịu ở lại.
Giấy cửa sổ mới chọc thủng một lần thôi, tiến triển sao có thể mau chóng đến vậy? Huống hồ thân thể y vẫn là thiếu niên chưa thành niên, cũng không thể dễ dàng buông lỏng cái mấu chốt cuối cùng.
Sài Nhiễm nhìn bóng dáng Tô Vân Nhiễu trốn chạy như bị ma đuổi, trong lòng vừa buồn cười vừa bực dọc, thầm nghĩ:
“Bổn vương lẽ nào trong mắt em chỉ là cầm thú sao? Tránh ta lại như tránh dã thú vậy.”
Dẫu nghĩ thế, hắn vẫn phân phó gia nhân gói nhiều món điểm tâm mà Tô Vân Nhiễu ưa thích, đưa sang tận nhà.
Tô Vân Nhiễu vừa đặt chân về đến cửa, gã sai vặt phía sau đã theo tới, dâng hộp đồ ăn xong còn cười hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play