Khi mặt trời lặn ở Kim Lăng, hai bên bờ sông Tần Hoài lần lượt thắp sáng những ngọn đèn dầu.

Thẩm Tri Hiếu suy ngẫm về tâm tư của Thụy Vương điện hạ. Để làm hài lòng ngài, hắn còn cất công tìm hiểu xem hôm nay, ngày mười bốn, có những hoa khôi nào trong các lâu quán sẽ lên sân khấu biểu diễn.

Hai bên sông Tần Hoài có vô số lầu các, không đến hàng trăm thì cũng phải vài chục nơi. Hầu như mỗi lầu đều có một hoa khôi làm danh hiệu riêng, ai cũng tự xưng là hoa khôi của Tần Hoài.

Các hoa khôi vốn kiêu kỳ, không dễ dàng xuất hiện. Chỉ vào những ngày cố định, họ mới lên sân khấu biểu diễn. Lịch trình dường như đã được sắp xếp cẩn thận từ trước, các lầu đều có sự ăn ý, thay phiên nhau biểu diễn mà không ai giành giật sự chú ý.

Có câu rằng “Mỗi người mỗi sở thích,” giống như hoa mai, hoa lan, hoa trúc, hoa cúc, đều có người yêu thích riêng. Hoa khôi của Tàng Phương Các có người hâm mộ, hoa khôi của Ráng Màu Lầu cũng có kẻ ái mộ. Người yêu mến các hoa khôi thường không phục nhau. Nhưng riêng Phượng Vũ cô nương của Bách Hoa Lâu lại khác biệt, chưa từng bị ai nghi ngờ hay tranh cãi. Nàng được công nhận là sắc đẹp và tài năng đều xuất chúng, là đệ nhất mỹ nhân của Tần Hoài.

Đáng tiếc, hôm nay Phượng Vũ cô nương không biểu diễn. Thẩm Tri Hiếu chỉ biết rằng hoa khôi của Tàng Phương Các sẽ lên sân khấu đánh đàn, nhưng thông tin này chẳng giúp ích được gì.

Thụy Vương điện hạ thuê một chiếc thuyền hoa, dẫn theo Ngọc Cửu Tư và hai người khác, giữ bầu không khí thanh tĩnh. Ngay cả cô nương hát khúc cũng bị ngài đuổi xuống thuyền. Dường như mục đích thật sự chỉ là du ngoạn ngắm cảnh, nghiêm túc đến mức khiến Thẩm Tri Hiếu cũng cảm thấy xấu hổ.

Bốn phía thuyền hoa kéo màn sa lên, Thụy Vương điện hạ mặc bộ áo gấm Tê Hà rộng tay, thắt lưng buộc lỏng lẻo. Tay cầm một hồ rượu hạnh hoa, dáng vẻ tiêu sái tự tại, dựa vào đệm mềm. Vẫn là phong thái phóng khoáng không kiềm chế được, nhưng lần này dường như có thêm chút hứng thú với khung cảnh phồn hoa hai bên bờ.

Thụy Vương khẽ cười, nói:

“Nghe danh Tần Hoài mỹ nhân đã lâu nhưng chưa thấy nước ở Tần Hoài . Giờ đêm du Tần Hoài, ngọn đèn dầu rực rỡ thế này lại khác xa với cảnh tượng trong tưởng tượng của bổn vương, quả thật rất bất ngờ.”

Thẩm Tri Hiếu ngồi bên cạnh hầu hạ, tò mò nhưng cũng có phần lo lắng, liền hỏi:

“Không biết trong lòng Vương gia tưởng tượng cảnh sắc Tần Hoài là thế nào?”

Thụy Vương với giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt mang vẻ hứng thú đáp:

“Những lầu các ven sông, bóng giai nhân phản chiếu dưới nước, vốn tưởng rằng hai bờ Tần Hoài chẳng phải phấn hồng mỹ nhân thì cũng là phong lưu lãng tử. Thật không ngờ thực tế lại không khác gì những con phố phồn hoa ở kinh thành, chỉ toàn khói lửa nhân gian, rất náo nhiệt.”

Nghe vậy, Thẩm Tri Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Hắn từ khi mười tuổi đã theo phụ thân đến Kim Lăng. Phụ thân đến nhận chức quan, hắn đến để học tập, còn mẫu thân thì ở lại kinh thành cùng đại ca và đại tẩu. Nhị tỷ đã lấy chồng.

Giờ đây sáu năm trôi qua, Kim Lăng đối với Thẩm Tri Hiếu chẳng khác gì quê hương thứ hai. Hắn yêu mến nơi này, nói năng đầy chân thành, thao thao bất tuyệt:

“Đó là ấn tượng chung thôi. Sông Tần Hoài vốn là khu phố thị náo nhiệt, không chỉ có các lầu xanh, quán hát mà còn có tửu lâu, quán ăn, thư phòng, rạp hát... Mỗi tháng lại có hội đèn lồng, hội thơ. Người đến đây du ngoạn không chỉ là tay chơi tìm vui mà chủ yếu vẫn là bá tánh thường dân. Ngài xem bên kia có rất nhiều sạp bán đồ ăn vặt và trang sức, quanh đó toàn những phụ nữ trẻ và trẻ con.”

Thuyền hoa từ từ tiến về phía trước. Thụy Vương ngắm nhìn cảnh tượng tấp nập hai bên bờ, đủ mọi tầng lớp, già trẻ lớn bé, ai nấy đều vui vẻ, không có vẻ phân biệt giàu nghèo.

Khác với kinh thành nghiêm khắc và lễ giáo, nơi này nữ tử rõ ràng tự do, táo bạo hơn. Có cô gái trẻ kết bạn cùng nhau thả hoa đăng trên sông, có phụ nữ trung niên đi kiệu đến nghe hát tại thư phòng.

Tiếng chiêng trống vang lên, một sân khấu dựng bên bờ sông bắt đầu biểu diễn vở Thiên Tiên Phối, khiến đám đông reo hò khen ngợi. Hoa tươi, tiền đồng, thậm chí cả thỏi bạc như mưa bay về phía sân khấu.

Khi vở diễn vừa hạ màn, ở ban công phía đối diện lại vang lên tiếng đàn Bình Thư. Dù không được ném nhiều tiền thưởng nhưng vẫn có người cổ vũ nhiệt tình.

Thụy Vương hứng thú ngồi thẳng dậy, vỗ tay tán thưởng:

“Bá tánh Kim Lăng quả nhiên khác hẳn với đám người cũ kỹ ở kinh thành, thật nhiệt tình, bao dung và hào phóng!”

Ngài bước ra khoang trước thuyền hoa. Nơi này không có đồ trang trí, chỉ bày các nhạc cụ như cầm, tỳ bà, chiêng trống. Đây là chỗ nghệ nhân biểu diễn cho khách.

Thụy Vương cầm hai dùi trống, hứng thú hô to:

“Ngọc Cửu Tư, bên cạnh có nhị hồ, mau lên! Giang Nam vốn êm dịu, giờ chúng ta hát cho bá tánh Kim Lăng nghe chút gì mới mẻ.”

Ngọc Cửu Tư vui vẻ cầm nhị hồ chỉnh âm, sốt ruột hỏi:

“Hay lắm! Vương gia, chúng ta hát gì đây?”

Thụy Vương không trả lời, chỉ bắt đầu đánh trống. Tiếng trống ban đầu như sấm rền, sau đó ngày càng dồn dập, dữ dội như chiến trường hỗn loạn.

Bá tánh hai bên bờ bị âm thanh này hấp dẫn, ùn ùn kéo đến vây quanh thuyền hoa.

Thẩm Tri Hiếu đoán ra ý đồ của Thụy Vương. Tiếng nhị hồ vang lên hòa quyện với tiếng trống, tạo nên khung cảnh chiến trường hùng tráng. Một khúc Định Sơn Hà vang lên từ miệng Thụy Vương.

Thẩm Tri Hiếu sững sờ, vừa khiếp sợ vừa cảm thán: “Quả nhiên là vậy.”

Người qua đường càng tụ tập đông hơn, tiếng hò reo vang dậy, suýt làm Thẩm Tri Hiếu điếc tai. Giọng hát của Thụy Vương khi thì uyển chuyển, khi thì hùng hồn, khi lại sâu lắng khiến mọi người say mê.

Hoa tươi, tiền đồng, thỏi bạc như cơn mưa ném về phía thuyền hoa. Thiên Trúc tăng nhân và đạo sĩ hộ vệ đều nhanh nhẹn nhặt lên, không để rơi xuống sông.

Khi khúc nhạc kết thúc, Thụy Vương cười tiêu sái, đề khí bay vọt, tung áo lướt qua mặt nước, vớt lấy mười mấy bông hoa suýt rơi xuống nước, rồi nhẹ nhàng đáp trở lại thuyền.

Vị công tử trẻ tuổi tuấn tú, ăn mặc hoa lệ, tay cầm đóa hoa tường vi, khẽ cúi đầu ngửi. Ánh mắt phượng hẹp dài mang vẻ say mê khiến người ta không khỏi rung động.

Hai bên bờ vang lên những tiếng trầm trồ:

“Ôi chao!”

“Công tử, thật là phong nhã, ta yêu mến quá!”

“Công tử là người phương nào? Đã có thê thất chưa?”

Trước sự nhiệt tình táo bạo của nữ tử Kim Lăng, Thụy Vương vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ khẽ giục bằng giọng mũi:

“Mau đi thôi, mau đi thôi! Bổn vương tuy mị lực phi phàm, nhưng thật sự chịu không nổi nhiệt tình thế này. Ngọc Cửu Tư, đừng có lén giấu vàng bạc vào ngực, đó là thưởng cho bổn vương!”

Thẩm Tri Hiếu: “...”

Ở một phòng diễn lâu ven sông, Tô Dung Ngọc nhìn rõ mọi hành động của Thụy Vương.

Dù đã quyết định đào hôn, nàng vẫn tức giận thốt lên:

“Đường đường là một thân vương, lại trụy lạc đến mức cải trang làm nghệ nhân biểu diễn trên sông Tần Hoài. Thật là đồ hỗn đản! Hắn không sợ mất mặt sao?”

Bích Hà, nha hoàn hầu hạ bên cạnh, không dám nói gì nhiều. Nàng chỉ thầm nghĩ rằng so với vị Vương gia phóng túng, tiểu thư nhà mình cũng chẳng kém phần liều lĩnh.

Tô Dung Ngọc không biết ý nghĩ của Bích Hà, chỉ nghiêm nghị nói:

“Không được! Nếu ngày mai hắn còn đến đây phóng túng, ta nhất định phải tìm cách ngăn lại, tránh cho hắn làm mất mặt Hoàng hậu cô mẫu!”

Bích Hà kinh ngạc, thầm nghĩ: “Đã đào hôn rồi còn muốn chạy tới trước mặt Vương gia, lỡ bị nhận ra thì sao?”

Ban đầu Bích Hà muốn khuyên can, nhưng nghĩ kỹ lại thấy bị nhận ra cũng tốt. Như vậy có thể mang tiểu thư về kinh thành, không cần lo lắng hãi hùng theo nàng nữa.

___________________

Cảm ơn chư vị đã xem.

4.2.2025.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play