Từ cổng Bắc của nhà họ Lưu xuất phát, đến gần miếu Phu Tử, nơi có Bách Hoa Lâu, gần như phải đi qua nửa thành Kim Lăng.

Giữa trưa, sau khi ăn xong tô bún lòng heo, Tô Vân Nhiễu đã sớm đẩy chiếc xe gỗ chở thịt kho khởi hành. Bộ dạng y kín mít từ đầu đến chân, vẫn là vẻ ngoài xám xịt, nhạt nhòa thường thấy.

Mùa xuân ở Kim Lăng kéo dài ba tháng, thời tiết khiến lòng người say mê.

Trong làn gió ấm áp dễ chịu, hoa lê trắng rơi lả tả như tuyết, cỏ xanh lay động tựa mây khói. Hai bên bờ sông Tần Hoài ngập tràn sắc xuân.

Những chiếc thuyền hoa rộn ràng xuôi dòng, tiếng đàn tranh và lời kể Bình thư ngân vang du dương. Từ người lớn đến trẻ nhỏ, ai nấy đều thay phiên nhau xuất hiện trong khung cảnh phồn hoa này, dệt nên một bức tranh mang tên “Kim Lăng Mộng Hoa Lục"(bản ghi chép giấc mộng hoa lệ của Kim Lăng).

Tô Vân Nhiễu chỉ là một người dân nhỏ bé nơi phố phường, vì tránh gây phiền phức nên không đi vào các đại lộ đông đúc mà chọn những con hẻm nhỏ hẹp. Đi suốt hơn nửa canh giờ, cuối cùng y cũng đến cửa sau của Bách Hoa Lâu.

Y gõ cửa hông, người ra mở là một quản sự ma ma hơn bốn mươi tuổi. Người này dung mạo không tầm thường, giữa đôi mày mang vẻ xa cách và lạnh lùng đối với mọi nam nhân trên đời, nhưng lại rất dịu dàng với các cô nương trong lâu. Bà tên thật là Ngụy Cầm, nhưng mọi người trong lâu đều gọi bà là Cầm dì.

Ngụy ma ma chỉ liếc qua số lượng thịt kho trong giỏ tre, sau đó bảo tiểu nha hoàn dọn hàng vào bên trong. Sau khi thanh toán tiền, bà lập tức muốn đuổi Tô Vân Nhiễu đi.

Khi cánh cửa hông sắp đóng lại, Tô Vân Nhiễu vội dùng tay chặn cửa, cười khách sáo:

“Ngụy ma ma, không biết Liễu đại nương có ở trong lâu không? Tại hạ có chuyện quan trọng muốn bàn, mong ma ma xem xét giúp...”

“Không thể!”

Ngụy ma ma lạnh mặt quát:

“Mua bán thịt kho này nếu không muốn làm nữa thì cứ nói thẳng. Còn trẻ không chịu học hành tử tế, muốn làm chuyện xằng bậy à? Liễu đại nương cũng là người ngươi muốn gặp là gặp sao? Mau cút đi!”

Ngụy ma ma mắng xong, "Rầm!" một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm mạnh đến mức suýt nữa đập vào mặt Tô Vân Nhiễu khiến y chảy máu mũi.

Tô Vân Nhiễu bị dọa đến nhảy dựng lên như con mèo bị hoảng sợ, lùi lại mấy bước. Y nhăn nhó, trợn mắt, khẽ lẩm bẩm oán trách:

"Hứ, tính tình của Cầm dì này thật là khó mà nói chuyện được."

Cũng trách bản thân mặc áo choàng quá kín đáo. Ngoài Liễu đại nương tử ra, người trong Bách Hoa Lâu không ai biết rằng y chính là Phượng Vũ cô nương – người vừa đoạt giải nhất với màn múa hát xuất sắc. Thế nhưng, người biểu diễn rực rỡ trên sân khấu và thiếu niên giao thịt kho ngoài đời lại là một.

Tô Vân Nhiễu không dám để lộ thân phận, cũng không có cách nào giải thích, đành phải đẩy xe gỗ ra khỏi hẻm. Y nghĩ nếu không còn cách nào khác thì chờ đến khi mặt trời lặn sẽ thay đổi trang phục rồi quay lại Bách Hoa Lâu thêm một chuyến.

Ngày mai đã là ngày rằm tháng Ba. Nếu Tô Vân Nhiễu không lên sân khấu biểu diễn, nhất định phải gặp Liễu đại nương tử từ sớm để thương lượng, tránh trường hợp đến lúc đó không kịp thay đổi phương án.

Nắng chiều nghiêng nghiêng kéo bóng hẻm nhỏ dài hun hút. Tô Vân Nhiễu lẹp kẹp đẩy xe, nghĩ thầm rằng đi tới đi lui mấy chuyến như vậy cũng hơn hai mươi dặm đường, mệt đến mức muốn chết người. Y tự nhủ:

"Chờ khi nào có tiền, nhất định phải mua một chiếc xe bốn bánh cho đỡ cuốc bộ!"

Thế nhưng xe bốn bánh mơ ước còn chưa thấy đâu, Tô Vân Nhiễu vừa đến gần đầu hẻm thì đã bị một chiếc xe ngựa gỗ mun bóng loáng, buông rèm tứ giác kín mít chặn đường.

Tần Hoài phồn hoa ngây ngất trong sắc xuân, nhưng đẹp nhất vẫn là bóng liễu mờ ảo như làn khói.

Từ trên xe ngựa, một mỹ nhân tuyệt sắc nhẹ nhàng bước xuống qua bậc ghế nhỏ. Đó chính là Liễu Như Yên, từng là hoa khôi danh tiếng của Tần Hoài hơn hai mươi năm trước, giờ đây là tú bà của Bách Hoa Lâu.

Trong lâu, các cô nương gọi bà là "mụ mụ", nhưng người ngoài đều quen gọi bà là Liễu đại nương tử.

Năm tháng dường như luôn ưu ái cho mỹ nhân. Ở tuổi khoảng bốn mươi, Liễu đại nương tử vẫn giữ được vòng eo thon gọn, bộ ngực đầy đặn, đôi hông tròn trịa và đôi chân thon dài. Mỗi bước đi của bà nhẹ nhàng như làn khói liễu lay động, dáng người uyển chuyển tựa như rắn linh hoạt giữa màn sương.

Gương mặt diễm lệ, kiều mị của Liễu đại nương tử dường như cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết phong sương. Đôi mắt bà ẩn chứa vẻ quyến rũ mê người, chỉ cần đảo nhìn một vòng đã toát lên thần thái câu hồn đoạt phách.

Tô Vân Nhiễu bỗng chốc mừng rỡ, nghĩ thầm: Thật đúng là vừa vặn quá!

"Liễu đại nương tử!" Y bất ngờ lên tiếng gọi.

Liễu đại nương tử mặc một bộ váy mỏng màu đỏ rực thêu hoa mẫu đơn bằng vàng bạc, ngón tay ngọc ngà cầm một chiếc quạt tròn bằng lá chuối tây. Bị tiếng gọi bất thình lình của Tô Vân Nhiễu dọa đến run nhẹ, bà hậm hực quát:

"Ngươi gọi hồn đấy à? Dọa lão nương giật cả mình!"

Tô Vân Nhiễu ngượng ngùng cười khúc khích, vội vàng xin lỗi:

"Xin lỗi, xin lỗi! Chẳng qua có chuyện muốn bàn với ngài, còn tưởng sẽ không gặp được."

Lúc này, y mặc một chiếc áo dài cũ màu xanh đen, đầu đội chiếc khăn xám to rộng che khuất hơn nửa khuôn mặt. Phần còn lại thì bôi đầy bụi bẩn trộn lẫn với dầu mỡ đen sì từ đáy nồi. Khi y cười, chỉ thấy nổi bật lên hàm răng trắng bóc, trông ngờ nghệch đến mức giống như một con Dạ Xoa ngốc nghếch vừa đáng sợ vừa xuẩn ngốc.

Liễu đại nương tử liếc y một cái đầy quyến rũ, bĩu môi xem thường rồi bước vào trong hẻm nhỏ. Bà dùng quạt tròn gõ nhẹ vào tay y, giọng khẽ trách:

"Lần sau nhớ bôi luôn cả móng vuốt cho đen. Ban ngày đừng có mò ra đây, nhỡ gặp phải kẻ mắt tinh thì coi chừng bị lột da!"

Liễu đại nương tử chính là người có "mắt tinh" nhất. Trước đây, khi Tô Vân Nhiễu giả trang mặc váy áo của Lưu Văn Anh, đóng vai một cô gái đến Bách Hoa Lâu khoe khoang rằng mình có thể múa hát giỏi hơn cả cô nương trong lâu, khiến ai nấy đều phẫn nộ.

Khi mọi người còn đang tức giận, Liễu đại nương tử đã nhìn ra ngay sự thật chỉ bằng một cái liếc mắt. Bà lập tức túm lấy tai Tô Vân Nhiễu, lôi thẳng y vào hậu viện rồi lạnh lùng thẩm vấn:

"Thằng nhóc quỷ quái nhà ngươi! Không lo đưa thịt kho cho đàng hoàng, lại mò đến đây để trêu chọc lão nương hả?!"

Tô Vân Nhiễu khi đó bị dọa cho sợ chết khiếp. Nhưng may mắn là y từng trải qua nhiều phen sóng gió, nên vẫn giữ được bình tĩnh. Cuối cùng, bằng tài ăn nói mặt dày của mình, y cũng đạt được điều mong muốn.

Liễu đại nương tử vốn là người tốt bụng, luôn giúp Tô Vân Nhiễu che giấu chuyện bí mật, lại thường xuyên khuyên bảo dài dòng, khuyên y nên thành thật tìm một công việc ổn định, đừng lúc nào cũng ham muốn con đường dễ dàng, không đi theo chính đạo.

Tô Vân Nhiễu vội vàng giấu đôi tay trắng nõn vào trong tay áo. Nhân cơ hội gặp gỡ lần này, y ngắn gọn nói ra quyết định sẽ không biểu diễn nữa.

Liễu đại nương tử thấy y cuối cùng cũng thông suốt, liền vui mừng nói:

"Thật sự không nên lên sân khấu nữa. Người không thể mãi sống dựa vào may mắn. Nếu không phải lúc trước ngươi khóc lóc thảm thiết, nói không có tiền mua thuốc cho muội muội, ta cũng không đời nào đồng ý để ngươi ra sân khấu."

Nói đến đây, bà lại thở dài:

"Ở Giang Nam này, người ta chỉ hát kịch Chiết Giang, Dương kịch, Hoàng Mai kịch hay Hoài Hải diễn. Ngươi hao tâm tổn trí làm ra một vở ca vũ kịch mới, từ lời hát, tiết mục đến vũ đạo đều chỉnh chu. Đêm qua còn thức hơn nửa đêm để chuẩn bị chuyển cảnh. Giờ lại không biểu diễn, ngươi không tiếc nuối sao?"

Tô Vân Nhiễu bĩu môi, buồn bã đáp:

"Tiếc chứ. Nhưng đại ca sang năm phải dự kỳ thi mùa thu. Ta sợ nếu chuyện này bị lộ ra lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của huynh ấy."

Liễu đại nương tử thở dài lần nữa, không nói thêm gì, chỉ thản nhiên đáp:

"Không nhảy thì thôi. Vai chính của ngươi cứ để Tiểu Vân Tiên thay thế là được. Nhưng tối mai ngươi vẫn phải đến đây. Dù sao cũng là lần đầu tiên thử diễn ca vũ kịch, cần ngươi giúp đỡ phía sau màn cho vững."

Tô Vân Nhiễu hào phóng đồng ý ngay.

Vậy là chuyện này coi như đã được giải quyết. Y cũng không cần phải đi qua đi lại mười mấy dặm đường nữa, quả là tốt quá.

Sau này chỉ cần chuyên tâm làm công việc hậu trường. Nếu ca vũ kịch ngày mai nhận được phản hồi tốt, Tô Vân Nhiễu dự định sẽ cải biên thêm các vở như Họa Bì, Thiến Nữ U Hồn... Thậm chí cả Tây Du Ký cũng có thể thử, chỉ là ở thanh lâu, khách đến tìm vui chắc chẳng ai muốn xem khỉ hay thích gặp hòa thượng thay vì mỹ nhân cả.

Tô Vân Nhiễu vốn là người thoải mái, biết nghĩ thoáng, không cố chấp bướng bỉnh.

Trên đường về nhà, y còn cố ý ghé qua khu chợ bên cạnh miếu Phu Tử để mua ngỗng nướng và bánh đậu xanh, coi như tự thưởng cho bản thân một bữa ngon miệng.

___________________

Quá là chăm rồi😆.

Cảm ơn chư vị đã xem.

3.2.2025

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play