Người ta đồn rằng Thụy Vương điện hạ phóng đãng, không kềm chế được, tùy hứng buông thả, lại còn thích giao du với tam giáo cửu lưu (đủ hạng người trong xã hội).
Giờ đây được gặp chân nhân, Thẩm Tri Hiếu không khỏi cân nhắc: Người ta thường nói lời đồn không đáng tin, nhưng với Thụy Vương, những lời đồn ấy lại chân thật đến mức... có phần quá đáng!
Ngươi thử nghĩ xem, có người đứng đắn nào mà ngủ đến tận giờ Tỵ canh ba mới chịu rời giường, quần áo xộc xệch chưa chỉnh tề đã vội ra cửa, thậm chí nửa ngực để trần mà chạy thẳng đến tửu lầu?
Dù rằng Thụy Vương vốn có dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, sắc thái cuốn hút, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ tiêu sái cuồng ngạo, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, nhưng như thế này cũng quá mức rồi! Quá mức... làm sao để hình dung đây? À đúng rồi, chính là quá phóng đãng không kềm chế được, tùy hứng buông thả!
Còn về chuyện tam giáo cửu lưu...
Nhìn đám người đi theo bên cạnh Thụy Vương mà xem!
Có một hộ vệ mặc đạo bào xanh, một tăng nhân Thiên Trúc đầu trọc, lại thêm một kẻ hầu mặt mày gian xảo trông chẳng khác gì hồ ly.
Tam giáo cửu lưu này, quả thật đã sắp gom đủ cả rồi!
Nghe người hầu có dáng vẻ như hồ ly nói chuyện với Thụy Vương về vụ đào hôn, Thẩm Tri Hiếu không khỏi kinh ngạc, buột miệng thốt lên:
“Nghe nói trong ngày đại hôn của điện hạ, tân nương lại bỏ trốn, chẳng lẽ chuyện này là thật sao?!”
Hoàng thất tôn nghiêm không cho phép ai khinh nhờn, nhà nào có quý nữ dám làm chuyện ngông cuồng như vậy? Chẳng lẽ không sợ liên lụy cả gia đình bị giam vào ngục, thậm chí bị tru di cửu tộc sao?
Người hầu có dáng vẻ gian xảo như hồ ly tên là Ngọc Cửu Tư, nghe vậy bật cười lớn:
“Ha ha! Chuyện này còn truyền đến tận Giang Nam rồi cơ à! Vương gia, lần này ngài thật sự mất mặt, lại còn mất đến tận nơi xa như vậy nữa!”
Thụy Vương điện hạ dường như chẳng hề bận tâm, chỉ ung dung dựa vào chiếc ghế tròn trong gian phòng, chân vắt chéo, giọng nói tùy ý:
“Chủ nhục thì thần phải chết, bổn vương mất mặt, ngươi không đi thu thập kẻ gây chuyện mà lại đứng đây lải nhải, đúng là ăn bổng lộc vô dụng.”
Ngọc Cửu Tư đứng ở lan can tầng trên, nhìn xuống đại sảnh tửu lầu, khẽ nâng cằm nói:
“Kẻ đầu sỏ gây tội đang ở ngay dưới kia. Vương gia muốn xử lý thế nào? Thuộc hạ xin phép đi xuống bắt người!”
Thẩm Tri Hiếu nghe đến đây cảm thấy mơ hồ như lọt vào màn sương, lòng đầy hiếu kỳ, khẽ dịch sát đến lan can để nhìn xuống. Chỉ thấy hai công tử trẻ tuổi ăn mặc tinh tế đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trong đại sảnh, dùng bữa sáng... hay bữa trưa thì cũng không rõ nữa.
Thẩm Tri Hiếu mơ hồ nhớ lại, hai vị công tử trẻ tuổi kia dường như đã cùng nhóm họ vào Túy Tiên Lâu. Khoan đã! Không đúng! Hình như chính là bọn họ vào trước, rồi Thụy Vương điện hạ mới rẽ vào theo sau.
Mở to mắt quan sát kỹ hơn, Thẩm Tri Hiếu bất ngờ phát hiện — đâu phải công tử trẻ tuổi gì, rõ ràng chính là hai tiểu nữ tử giả nam trang!
Kết hợp lời nói của Thụy Vương điện hạ và người hầu hồ ly, trong lòng Thẩm Tri Hiếu chợt có suy đoán, không kiềm được kinh hô:
“Lẽ nào... lẽ nào một trong hai người đó chính là vị vương phi đào hôn của Thụy Vương điện hạ?!”
Ngọc Cửu Tư với đôi mắt hồ ly như nhìn thấu mọi chuyện, mỉm cười cắt ngang:
“Đúng vậy, chính như Thẩm tam công tử đoán.”
Thẩm Tri Hiếu vẫn chưa hết kinh ngạc:
“Nhưng tại sao...?”
“Tại sao các nàng rõ ràng đã nhận ra Thụy Vương điện hạ là người quen, mà vẫn có thể thản nhiên như vậy?”
Ngọc Cửu Tư lại giống như đọc được suy nghĩ, cười nói tiếp:
“Bởi vì các nàng tự tin rằng mình cải trang rất khéo, dù có gặp người quen cũng không lo bị nhận ra.”
Trang điểm qua loa bằng cách bôi một lớp tro đáy nồi, dán thêm một cái râu giả liền coi như cải trang kỹ lưỡng?
Thẩm Tri Hiếu không khỏi lo lắng thay, thở dài nói:
“Hai cô nương đi một mình bên ngoài, cải trang qua loa thế này, e rằng...”
Ngọc Cửu Tư lập tức ngắt lời, nói tiếp:
“Ừ, đúng là không an toàn thật. Cho nên phiền Thẩm tam công tử sau khi về phủ, nhắn lại với Tri phủ đại nhân một tiếng, phiền ông ấy phái người để mắt đến. Dù gì cũng là thiên kim của Xương Bình Hầu phủ, cháu gái ruột của Hoàng hậu nương nương, lại còn được bệ hạ sắc phong An Di Huyện Chúa.”
Thẩm Tri Hiếu liên tục bị cắt lời, gương mặt có chút đờ đẫn, trong lòng đầy khó chịu. Không phải chỉ là chuyện hôn ước tan vỡ thôi sao? Cớ gì ai nấy đều chạy đến Giang Nam vậy? Giang Nam lớn thế này, sao cứ nhất định phải đổ dồn vào Kim Lăng phủ? Chẳng phải chỉ tổ gây thêm rắc rối sao!
Hắn cảm thấy mình sắp không còn thời gian rảnh rỗi. Sắp tới phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, không thể cứ cắm đầu xuống như gà mổ thóc được. Đến lúc đó chắc chắn lại bị Lưu Văn Hiên bỏ xa cho xem. A a a! Bực chết đi được! Mấy vị quý tộc hoàng thân kia sao không chịu yên ổn mà ở lại kinh thành chứ!
Tâm tư nông cạn, cảm xúc dễ dàng bộc lộ trên mặt, Thẩm Tri Hiếu vừa suy nghĩ vừa thở dài. Ngọc Cửu Tư và Thụy Vương chỉ cần liếc mắt qua đã có thể nhìn thấu toàn bộ sự phiền lòng và nôn nóng của hắn.
Đạo bào hộ vệ tiến lại gần Thụy Vương, thì thầm bên tai: "Thẩm tri phủ (Thẩm Nguy) này, người câm nhưng lại nuôi một đứa con trai thanh triệt, thật sự là hiếm có."
Thụy Vương khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: "Con trai à, đương nhiên phải nuôi cho rộng rãi một chút, nếu nhìn vào Thẩm Ngự Sử (trưởng tử của Thẩm tri phủ) ở trong kinh thành, cũng không khác gì một con chó săn đi theo người khác đâu."
Đáng tiếc là, cả hai con "chó săn" này đều đã có chủ, mà chủ nhân lại không phải là Thụy Vương.
Thụy Vương không có ý định mượn sức người tài, thời gian rảnh rỗi này có lẽ còn tốt hơn nếu đi du ngoạn khắp nơi, thưởng thức những món ăn ngon từ bốn phương trời.
Thịt kho ở Bắc thành quả thật danh bất hư truyền, chỉ là những mảnh vụn nhỏ trên con heo, làm ra lại mang một hương vị đặc biệt.
Một mâm thịt kho có sáu món, Thụy Vương thích nhất là món lưỡi heo kho, nhàn nhã ăn hai miếng, rồi lại tiếp tục gắp, nhưng không còn miếng nào dư lại, tất cả đều bị A Già La ăn hết.
Thụy Vương không trách A Già La, mà quay sang phàn nàn với Ngọc Cửu Tư: "Nhìn xem ngươi đã trêu chọc tới một vị hòa thượng thích rượu thịt, trong cung ăn không đủ, bây giờ lại theo đến Giang Nam, không biết khi nào hắn mới chịu đi?"
Ngọc Cửu Tư mặt mày nhăn lại, giả vờ không nghe thấy, chỉ phất tay gọi tiểu nhị đến, dặn dò hắn đem thêm một mâm thịt kho lên.
A Già La buông đũa, nói một câu tiếng Đại Mân lạ lẫm, có vẻ chân thành: "Tiểu tăng đi du lịch phương Đông, vừa vào Đại Mân đã gặp được chín vị thí chủ, cũng từ đó phá giới, nghĩ đây là Phật Tổ thử thách tiểu tăng, nếu không vượt qua kiếp nạn này, tiểu tăng sẽ không thể tiến bước."
Ngọc Cửu Tư vốn là người hầu của Thụy Vương, cũng là chỉ huy của đội ngũ ám vệ trong vương phủ. Năm ngoái, khi thực hiện nhiệm vụ tại Bách Việt, hắn vô tình trúng phải độc tình, rồi chạy trốn đến một ngôi miếu đổ nát, gặp được cao tăng A Già La, người du hành bốn phương từ Thiên Trúc.
Kết quả, rõ ràng là cao tăng thanh tĩnh không thể thắng nổi yêu tinh quấn quýt, mơ hồ mà bị người ta cưỡng ép.
Món lưỡi heo vẫn có, niềm vui vẫn còn, Thụy Vương lại vui vẻ, mặt mày cười gian xảo nói: "Đúng rồi, đúng rồi! Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, ngươi và hắn chắc chắn là có duyên nợ từ kiếp trước, hắn chính là nghiệp chướng của ngươi ở kiếp này, nhất định phải kiên trì độ hóa hắn, ha ha ha!"
Thẩm Tri Hiếu nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ cảm thấy mình vì không đủ buông thả mà không thể kiểm soát được bản thân, nên mới không hòa hợp với Thụy Vương và nhóm người này.
Ngọc Cửu Tư không muốn tiếp tục nghe về sự xui xẻo của mình với hòa thượng kia, quay sang nói với Thẩm Tri Hiếu: "Kim Lăng Tần Hoài, danh tiếng vang xa bốn phương, người ta nói thuyền quyên, mười dặm đều là nơi vui vẻ, làm phiền Thẩm công tử dẫn đường, lát nữa chúng ta cùng đi tham quan một chút?"
Thẩm Tri Hiếu hiểu rõ những người này, họ sẽ không đi tham quan gì thanh lịch, theo bản năng cảm thấy bọn họ muốn đi nơi nào đó không phải là những nơi như Tần Hoài, thủy biên, hay thảo đường. Nghĩ vậy, hắn liền nói thẳng: "Ngày ban ngày, cô nương cũng tới nghỉ tạm sao, nếu không chúng ta đợi đến khi mặt trời lặn rồi đi?"
Vừa nói xong câu này, Thẩm Tri Hiếu liền nhận ra mình lỡ lời, ước gì có thể tự trừng phạt bản thân. Thụy Vương tuy là người phóng đãng, nhưng mình không thể không tôn trọng, đúng là phí công học "Quân thần chi đạo"(quan hệ đạo đức giữa quân vương và thần dân) mà!
May mắn là Thụy Vương vẫn không tức giận, chỉ vươn người duỗi lưng, nhàn nhạt nói: "Đi đi, bổn vương về trước nghỉ một chút, mặt trời lặn rồi đi cũng được."
Thẩm Tri Hiếu: "......" Ngài không phải vừa mới thức dậy sao?
Lúc này, đạo bào hộ vệ lại lên tiếng, tự chủ nói: "Vương gia nghỉ ngơi, thuộc hạ không quay về, nghe nói Kim Lăng Tào Bang có tám đại đà chủ mỗi người đều võ nghệ cao cường, thuộc hạ định đi theo từng người luận bàn võ công."
Đạo bào hộ vệ họ Lưu, tên gọi Bằng Nhạc, là một hiệp khách, xuất thân từ thế gia, từ nhỏ đã lớn lên ở núi Võ Đang, ngoài việc là một võ si (cuồng võ thuật), hắn không có thói quen xấu nào khác.
Thụy Vương điện hạ là một vị chủ tử vô cùng bao dung, chỉ cần nói một câu "Mạc đả thương người mệnh" (Đừng làm tổn thương người vô tội), là đủ để kết thúc mọi chuyện.
Thẩm Tri Hiếu cảm thấy xấu hổ, tự nhủ rằng mình vẫn còn quá ít kinh nghiệm, nếu không thì hôm nay sẽ không phải làm ra những hành động ngớ ngẩn như vậy.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người rời khỏi phòng, xuống lầu đi vào đại đường.
Hai vị "tuổi trẻ công tử" ngồi bên cửa sổ vẫn chưa rời đi, khi nhìn thấy Thụy Vương và nhóm người của hắn, họ chỉ giả vờ như người xa lạ, không chú ý đến, chỉ liếc mắt một cái.
Tuy nhiên, Thẩm Tri Hiếu lại tinh mắt nhận ra, người mặc áo sắc lam, có vẻ điềm đạm, nhưng trên mặt vẫn lộ chút lo lắng.
Ngược lại, người còn lại mặc áo gấm nguyệt bạch thêu vàng bạc, tỏ ra vô cùng tự do, trong mắt dường như có vẻ "hí hoáy vui đùa", như thể đang thể hiện sự đắc ý của mình, gần như không thể giấu được.
Thẩm Tri Hiếu đoán rằng, người mặc áo gấm nguyệt bạch thêu vàng bạc có lẽ chính là Thụy Vương phi điện hạ, nương tử đang trốn của Thụy Vương , còn người mặc sắc lam điềm tĩnh kia chắc chắn chỉ là tỳ nữ của nàng.
Thụy Vương có vẻ cũng không có ý định tiết lộ danh tính của họ, hắn cũng chỉ hành xử như người xa lạ, không biểu lộ thái độ gì, rồi tiêu sái bước đi.
Kim Lăng có hoàng thất hành cung và không ít biệt viện của hoàng gia, gần khu vực Bắc thành cũng có một nơi như vậy.
Thẩm Tri Hiếu đưa nhóm người của Thụy Vương trở về biệt viện ở Bắc thành, sau đó vội vã cáo từ rời đi.
Tại tri phủ, Thẩm tri phủ vẫn đang bận rộn thẩm tra và xử lý một vụ án đánh nhau gây thương tích. Thẩm Tri Hiếu không dám làm phiền, chỉ im lặng ngồi đợi ở hậu đường.
Sau khi vụ án được xử lý rõ ràng, những người nhận tội đã bị xử lý, những người cần bị bắt giữ đã bị bắt, Thẩm tri phủ mới nghe báo cáo từ con trai mình. Tuy nhiên, sau khi nghe xong, ông không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh phân phó: "Thụy Vương điện hạ làm gì, con không cần phải quan tâm, chỉ cần phục tùng và hầu hạ là được."
Thẩm Tri Hiếu không muốn nói: "…… Còn phải tiếp tục đi theo hầu hạ sao? Nhưng sang năm là kỳ thi mùa thu, con còn có rất nhiều bài vở chưa làm, vậy không phải sẽ làm chậm trễ việc học của con sao?"
Thẩm tri phủ hơi bất lực, con trai mình luôn chăm chỉ, siêng năng đến mức làm người khác cảm thấy thương xót, nhưng vấn đề thi cử lại càng lên cao càng chú trọng đến thiên phú. Hiện giờ nếu chậm trễ một chút cũng chưa phải là điều gì quá nghiêm trọng, đến lúc đó thi không đỗ thì cũng không quá đau lòng.
Tất nhiên, con trai ông không có thiên phú về việc này, nhưng Thẩm tri phủ không thể nói thẳng ra, nói ra sẽ chỉ làm tổn thương con mình mà thôi.
Thẩm tri phủ đành phải tìm cách nói tránh đi: "Thụy Vương điện hạ thân phận cao quý, hiện giờ người đang ở Kim Lăng, không thể quá chậm trễ. Nếu con không muốn đi theo hầu hạ, thì chỉ có thể để cha đi thay con."
Thẩm Tri Hiếu, với bản tính hiếu thảo, vội vàng đáp: "Cha công việc bận rộn, sao có thể liên lụy đến cha nữa? Con sẽ đi hầu hạ. Kỳ thi hương không phải chỉ có một lần thi, nếu chậm trễ thì cứ chậm trễ."
Thẩm tri phủ thầm nghĩ: Con trai ta như vậy thật sự quá tốt, nhưng cuối cùng, dù có dựa vào những kiến thức học thức vững vàng và sự chăm chỉ, thì sang năm kỳ thi mùa thu chắc chắn sẽ khó mà đỗ được.
______________________
Cảm ơn chư vị đã xem.
3.2.2025