Lưu Văn Hiên sáng sớm đã muốn đến thư viện, không có thời gian để tóm lấy đệ đệ mà tiếp tục dạy dỗ.

Khi hắn cõng túi sách rời khỏi nhà, mọi người, bao gồm cả Tô Vân Nhiễu, đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Văn Anh khoa trương nói:

“Tam Lang à, sau này đệ đừng có chọc giận đại ca nữa, thật sự dọa người quá!”

Tô Vân Nhiễu không phục đáp:

“Tỷ chọc giận đại ca còn nhiều hơn ta nữa.”

Lưu Văn Anh cười nhạo:

“Ta chọc đại ca tức giận thì cùng lắm cũng chỉ vì cái miệng không đứng đắn thôi, còn đệ thì khác, lần nào chẳng suýt nữa làm trời sập!”

Tô Vân Nhiễu hậm hực nói:

"Nhị tỷ nói quá rồi, nếu ta mà có thể làm trời sập thật thì đã sớm bay cao rồi!

Còn cần gì phải khổ sở sống trong cõi trần này, vì vài lượng bạc mà bán cả tiết tháo!"

Lũ trẻ đông nên không tránh khỏi ồn ào. Lưu Trấn Hải đau đầu quát:

“Được rồi, được rồi, nhị cô nương mau ra mở cửa tiệm đi, chứ lát nữa trời sáng mà còn chưa khai trương thì không xong đâu.”

Tô Vân Nhiễu không cần ai sắp xếp, đã sớm tìm cái dao cạo lông heo và cái bào, đi theo cô mẫu của mình chuẩn bị xử lý một con heo khác.

Đời trước, tuy rằng cha không yêu mẹ không thương, nhưng ông bà nội lại bù đắp mọi sự quan tâm cho y.

Ông nội của y là đạo diễn lớn, bà nội là nghệ sĩ nhạc cụ dân gian, điều kiện kinh tế vô cùng tốt. Không thể nói là giàu sang phú quý, nhưng Tô Vân Nhiễu thực sự lớn lên trong biệt thự, ngồi siêu xe, có tài xế và bảo mẫu chăm sóc tận tình.

Đôi bàn tay thon dài trắng ngần của y, kiếp trước đã học thành thạo hơn một trăm loại nhạc cụ cổ kim Đông Tây, giờ đây lại dùng để rửa sạch hơn một trăm bộ phận thịt và da trên con heo béo này.

Sau khi cạo sạch lông heo, dượng cầm dao chặt xương, ba nhát liền chia tách đầu heo và tứ chi. Tiếp theo là mổ bụng, lấy nội tạng ra và phân chia các phần thịt khác nhau.

Tô Vân Đình đã nhóm lò than cháy rực. Nàng đặt đầu heo và móng heo lên nướng, tiếp tục thiêu lông và da.

Tô Vân Nhiễu vẫn cầm cái bào, đem những phần bị thiêu đen nhánh của đầu heo và móng heo cho vào thau gỗ lớn, cẩn thận rửa sạch sẽ.

Ở bên kia, Lưu Văn Anh đã mở cửa tiệm, sau đó lại đến giúp chặt thịt. Tay nàng điêu luyện múa dao như nước chảy mây trôi, khiến người xem hoa cả mắt.

Dượng thì đánh nước giếng, mang ra góc sân bên cạnh rãnh thoát nước để rửa sạch phần thịt heo.

Cả nhà phân công hợp tác, bận rộn hơn nửa canh giờ.

Khi đầu heo, móng heo, và các phần thịt khác đã được rửa sạch, tất cả đều được trần qua nước với hành, gừng, và rượu vàng. Sau đó, những phần này được cho vào hai nồi lớn đã hầm sẵn nước dùng từ đêm qua, tiếp tục kho nhỏ lửa. Đến khi mặt trời đỏ rực từ chân trời ló dạng, mọi thứ mới dần hoàn thành.

Tô Vân Nhiễu làm đến mức tay ngâm nước trắng bệch, nhăn nheo. Cô  mẫu của y thì mệt mỏi đến mức đau lưng, mỏi chân. Quả thật, việc tránh vất vả là điều không dễ, bởi mỗi đồng tiền kiếm được đều đổi bằng mồ hôi công sức.

Khu vực gần cổng thành phía Bắc đa phần dân cư đều không giàu có. Bên ngoài cổng thành còn có một khu chợ lớn xây dựng lộn xộn, giá cả rẻ hơn nên thu hút nhiều người hơn. Vì thế, lượng khách đến mua thịt heo tươi ở nhà họ Lưu cũng không quá nhiều.

Những năm trước, khi chưa mở rộng việc bán thịt kho, mỗi ngày chỉ mổ một con heo, phải bán suốt ba ngày mới hết. Vào mùa đông thì còn đỡ, nhưng đến mùa hè, thịt heo không để lâu được. Đến ngày thứ ba thường đã có mùi hỏng, buộc phải giảm giá bán tháo mới giải quyết xong.

Bây giờ mỗi ngày mổ hai con heo, thịt mổ hôm nào bán hết hôm đó. Phần lớn thịt heo đều dùng để kho trong nồi nước dùng, chỉ chừa lại nửa con để bày bán trong tiệm.

Hiện tại, việc trông coi quán bán thịt chủ yếu do Lưu Văn Anh và Tô Vân Đình đảm nhận. Lưu Văn Anh chỉ lo thái thịt và cân đo, còn việc tính tiền, ghi sổ đều do Tô Vân Đình phụ trách.

Trong bếp, Tô Vân Nhiễu và cô mẫu của y mỗi người trông coi một nồi lớn. Phải cẩn thận điều chỉnh lửa sao cho không quá nhỏ cũng không quá lớn, đồng thời thường xuyên đảo thịt để thịt trên bề mặt lật xuống dưới và ngược lại, tránh trường hợp chín không đều.

Nhìn chung đều là những công việc lặp đi lặp lại, tuy không được rảnh rỗi nhưng đã nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước.

Dượng thay bộ quần áo sạch sẽ, bước vào bếp thương lượng:

"Trong kho chỉ còn hai con heo sống, ta phải ra nông thôn tìm thêm. Hiện giờ đang là mùa giáp hạt, nhà nào còn nuôi được heo béo chắc không nhiều, e rằng phải đi xa hơn. Buổi trưa ta không về ăn cơm đâu."

Tô Thành Tuệ buông ống thổi lửa, dặn dò:

"Nhớ mang theo nhiều bạc, đừng để đến lúc không đủ tiền."

Lưu Trấn Hải đáp lại: "Ta biết rồi." Sau đó xoay người rời đi.

Thời cổ đại không có các trang trại nuôi heo quy mô lớn, nên nhà họ Lưu phải đi đến từng thôn gần Kim Lăng để hỏi mua.

Tô Vân Nhiễu lại âm thầm thở dài: Kiếm tiền thật sự chẳng dễ dàng gì!

Tô Thành Tuệ cười nói:

“Tam Lang, lại mơ thấy vị thần tiên nào à? Sao trông ra dáng muốn cứu vớt thương sinh đáng thương thế kia?”

Tô Vân Nhiễu thấy cô mẫu mình đang trêu chọc, uể oải đáp:

“Cô mẫu, đợi khi nào con tích góp đủ tiền, chúng ta sẽ mua một điền trang, thêm hai cửa hàng nữa. Đến lúc đó chỉ cần ngồi thu tiền thuê, không cần dậy sớm giết heo, kho thịt nữa.”

Tô Thành Tuệ không để tâm lời ấy, chỉ nhướng mày cười hỏi:

“Con chẳng phải đã hứa với đại ca là không đi Bách Hoa Lâu khiêu vũ nữa sao? Thế nào, muốn đổi ý à?”

Tô Vân Nhiễu quả thật có chút hối hận, nhưng không dám nói ra.

Tô Thành Tuệ đã nhìn thấu y, tốt bụng nhắc nhở:

“Tam Lang này, đừng có làm chuyện ngoài mặt không bằng lòng. Nếu đại ca con biết, nó thật sự sẽ đánh con đấy! Con còn lạ gì sức đánh của đại ca con đâu.”

“…”

Tô Vân Nhiễu đương nhiên hiểu rõ.

Trong nhà này, người duy nhất y sợ bị đánh chính là đại ca Lưu Văn Hiên.

Ba thước thước gỗ đánh vào mông có thể làm mông sưng vù lên!

____________________

Đến giờ Tỵ, nồi thịt heo, đầu heo, giò heo... tất cả đều đã ninh mềm, thơm ngon đậm vị.

Tô Vân Nhiễu và cô mẫu tắt lửa, lấy hai cái sọt tre đan mịn đã được rửa sạch sẽ. Họ vớt hơn một nửa phần thịt kho trong nồi ra, để ráo nước, rồi cho vào sọt tre. Cuối cùng, phủ lên trên một lớp vải lụa trắng sạch sẽ và đặt gọn gàng lên xe cút kít.

Tô Vân Nhiễu thay một bộ quần áo đơn giản để che đi dung mạo, da mặt còn bôi lớp màu đen để tránh gây chú ý. Y chuẩn bị đẩy xe thịt kho đến Túy Tiên Lâu — khách hàng lớn nhất của nhà họ!

Tô Thành Tuệ tiễn y ra cửa, thuận miệng dặn dò:

"Trên đường về nhớ ghé tiệm gạo ở đầu hẻm cây liễu mua ba cân bún, trưa nay làm ruột già nấu bún ăn."

Tô Vân Nhiễu gật đầu đáp: "Được ạ, còn cần mua gì nữa không ạ?"

Tô Thành Tuệ lắc đầu: "Không, chỉ vậy thôi. Đi cẩn thận, nhớ về sớm."

"Vâng, con biết rồi." Tô Vân Nhiễu đẩy xe cút kít ra khỏi cửa, bước đi vững chãi.

Túy Tiên Lâu là tửu lâu lớn nhất ở khu vực gần cổng thành phía Bắc, cách nhà họ Lưu không quá xa.

Tô Vân Nhiễu đã quen thân với chưởng quầy và các tiểu nhị ở đây. Việc mỗi ngày giao bao nhiêu cân thịt kho, tính giá ra sao, hay thời gian giao hàng đều đã được thỏa thuận rõ ràng.

Trước đây chưa từng có vấn đề gì xảy ra, nhưng hôm nay vừa đến cửa sau hậu viện Túy Tiên Lâu, cậu đã thấy tiểu nhị Xuyên Tử đứng chờ sẵn ở đó.

Xuyên Tử nhanh chóng chạy tới giúp dỡ thịt kho xuống, vừa làm vừa lải nhải:

"Ai da, Tam Lang, cuối cùng ngươi cũng tới! Còn chưa đến giờ cơm trưa đâu, vậy mà đã có một bàn khách nhân đến rồi, còn chỉ đích danh muốn ăn thịt kho Bắc Thành. Chưởng quầy nhà ta sốt ruột muốn chết đây này!"

Tô Vân Nhiễu bất lực nói:

"Giờ mới vừa qua giờ Tỵ, chưa đến canh ba, đến Túy Tiên Lâu sớm thế này, ăn là cơm sáng hay cơm trưa đây?"

Xuyên Tử cũng tỏ vẻ bất mãn:

"Ai mà biết được! Nhưng ai bảo khách nhân có thân phận cao quý chứ."

Hạ giọng, Xuyên Tử nói tiếp:

"Vị khách đó do đích thân tam công tử của nhà tri phủ đưa đến. Trước mặt người kia, Thẩm tam công tử cũng phải dè dặt hầu hạ đấy."

Kim Lăng tri phủ họ Thẩm.

Tam công tử của tri phủ, Thẩm Tri Hiếu, là bạn học tốt của đại ca Tô Vân Nhiễu.

Tô Vân Nhiễu ngạc nhiên hỏi:

"Trên đất Kim Lăng này, ai có thể khiến Thẩm tam ca phải bồi cẩn thận như thế? Địa vị người đó hẳn là lớn lắm nhỉ?"

Xuyên Tử tỏ vẻ thần bí:

"Haiz, ai mà biết được. Thẩm tam công tử không nói, bọn ta cũng chẳng dám đoán mò. Dù sao cũng là người ngươi với ta không dám đắc tội."

Tô Vân Nhiễu liên tục gật đầu. Sau khi giao thịt kho xong, nhận bạc đầy đủ, y vội vã đẩy xe trống rời đi, trong lòng đã tính sẽ tìm Thẩm tam ca để hỏi thăm chuyện này sau.

Lại không biết rằng, tại gian phòng nhã nhã ở lầu hai Túy Tiên Lâu, có người đang đứng trước lan can cửa sổ, nhìn xuống hậu viện nơi thiếu niên đưa thịt kho đang bận rộn. Người đó khẽ cười nhạt, nói:

"Thời đại này đúng là chẳng ai biết cải trang tử tế nữa. Chỉ tùy tiện quệt chút tro bếp lên mặt đã tưởng rằng người ta không nhận ra mình sao?"

Bên cạnh, có người lên tiếng đáp:

"Vương gia, ngài đang nói ai thế? Chẳng lẽ đang nhắc đến vị vương phi bỏ trốn của ngài?"

Chuyện vị vương phi của Thụy Vương gia bỏ trốn đã làm chấn động một thời. Sau khi rời khỏi phủ, nàng dẫn theo một tỳ nữ chạy thẳng đến Kim Lăng.

Có lẽ để tránh bị phát hiện, cả chủ lẫn tớ đều mặc giả trang nam nhân. Nhưng cách cải trang lại quá sơ sài — chỉ bôi chút tro bếp trộn phấn son lên mặt, dán thêm bộ râu giả rồi coi như xong việc.

Nhưng bất kỳ ai có chút tinh ý đều nhận ra ngay nàng vốn là một nữ tử.

Người đứng bên cửa sổ khẽ lắc đầu:

"Không phải nàng, ta đang nói đến cậu thiếu niên đưa thịt kho kia thôi."

Dù khoác trên mình bộ quần áo cũ rộng thùng thình, dáng vẻ thanh tú như ngọc của cậu vẫn khó che giấu. Lớp bụi trần cũng chẳng thể phủ mờ nét cốt cách xuất chúng.

Trên đầu cậu đội một chiếc khăn mũ giống như nắp nồi, che khuất phần lớn gương mặt.

Nhưng người đứng bên cửa sổ dám khẳng định — nếu lớp cải trang ấy được gỡ xuống, hẳn bên dưới là một thiếu niên tuấn mỹ tuyệt sắc.

Chẳng trách người ta phải cải trang giả dạng, chỉ trách thế đạo này có quá nhiều kẻ đáng khinh! Nữ tử đơn thân ra ngoài đã không an toàn, mà thiếu niên có dung mạo quá mức xuất sắc cũng chẳng khác gì, nguy hiểm không kém.

______________________

Tự cảm thấy mình thật chăm chỉ nha.😆

Cảm ơn chư vị đã xem.

3.2.2025

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play