Trong nhà mấy năm nay bán thịt kho để kiếm tiền, cùng Tô Vân Nhiễu đều phải làm thêm nhiều việc để có thu nhập, nhưng thực tế cũng không ít, nhưng chi tiêu lại rất lớn, cho nên đến giờ vẫn chưa tích cóp được nhiều.
Dù là xưa hay nay, "Giáo dục" và "Chữa bệnh" là hai gánh nặng lớn có thể khiến một gia đình vốn không giàu có rơi vào tình trạng khó khăn.
May mắn là hiện giờ, nhà mình ở gần cửa bắc thành Kim Lăng, trong một khu tứ hợp viện, do tổ tiên của Lưu Trấn Hải để lại. Nếu không, nhà còn phải gánh thêm một khoản nợ lớn nữa để mua nhà.
Ngôi nhà tổ truyền đã khoảng sáu, bảy mươi năm, năm ngoái mới được tu sửa lại. Cửa sổ được làm lại, sân vườn gọn gàng, phòng chính, phòng phụ, nhà bếp, nhà vệ sinh... ngoài ra, ngay bên cạnh cửa chính còn có một cửa hàng bán thịt, tổng cộng có 14 gian nhà.
Mặc dù chỉ có sáu người ở, nhưng không gian cũng khá rộng.
Tô Vân Nhiễu và Lưu Văn Hiên, hai anh em chiếm ba gian phòng ở phía Đông, trong đó có một phòng để hai cái bàn, kệ sách, tạo thành một thư phòng chung cho cả hai.
Hai phòng bên cạnh là phòng ngủ riêng của Tô Vân Nhiễu và Lưu Văn Hiên.
Lưu Văn Hiên biết đệ đệ mình tuy mặt ngoài hiền lành, nhưng thực chất lại rất cứng đầu, luôn có nhiều ý tưởng và gan dạ lớn.
Nhưng một khi y đã quyết định điều gì, nếu ngươi cố gắng ngăn cản, y có thể làm nũng, giả vờ đáng thương, làm cho ngươi mềm lòng và không thể nổi giận.
Lưu Văn Hiên vẫn nhớ rõ, khi mình chín tuổi, lớn lên cùng đậu đinh (Tô Vân Nhiễu), một lần đột nhiên nói với mình là mơ thấy thần tiên. Thần tiên còn dạy y một phương thuốc thịt kho, nói rằng sẽ giúp kiếm được tiền.
Lưu Văn Hiên không để tâm, cười trêu chọc: “Đệ mơ thấy thần tiên à? Thần tiên có nói đệ không nên đái dầm không? Đệ là đứa trẻ con, làm sao có thể kiếm được tiền? Đệ biết đồng tiền lớn là cái gì không?”
Tiểu đậu đinh (Tô Vân Nhiễu) bị trêu chọc, lại còn bị một lần đái dầm làm tổn thương lòng tự trọng. Y vừa tức vừa ủy khuất nói: "Ca coi thường đệ sao, đệ thật sự mơ thấy thần tiên, thần tiên thật sự chỉ cho đệ một phương thuốc thịt kho, nếu không tin, huynh thử xem, chắc chắn sẽ kiếm được tiền! Khi có tiền rồi, đại ca có thể đi học ở thư viện, cô mẫu cũng không cần lo lắng về tiền nữa.”
Lưu Trấn Hải và vợ thấy con cái khóc lóc, không đành lòng từ chối, đành phải đồng ý thử một lần.
Không ngờ rằng phương thuốc thịt kho đó thật sự mang lại hiệu quả.
Cho đến tận bây giờ, Lưu Văn Hiên vẫn không thể hiểu được, thần tiên đó rốt cuộc trông như thế nào? Có phải là Táo quân báo mộng, hay là Thần Tài hiển linh?
Chuyện cũ giờ đã thành hồi ức, tam đệ chắc chắn cũng chẳng còn nghĩ lại việc người khác từng chế giễu mình.
Dù vậy, điều này cũng cho thấy, mặc dù đệ đệ nhà mình có tính cách ngây thơ của một đứa trẻ, nhưng lại không thể chấp nhận người khác coi thường hay bỏ qua ý kiến của mình.
Để nói một cách đơn giản: Ngươi không thể vì ngươi lớn tuổi hơn mà không coi trọng suy nghĩ của y, nếu không y sẽ giận dỗi, khóc lóc.
Lưu Văn Hiên tự mình chuẩn bị một chiếc ghế cho đệ đệ, bảo y ngồi xuống, rồi nói thẳng: “Tứ muội muội đã quen sống trong sự nuông chiều, còn định để muội ấy như thế đến bao giờ nữa?”(*)
(*) Câu gốc là: “四妹那人貪養榮環 , 還要再吃多久” có nghĩa là “Tứ muội quen sống trong nhung lụa, còn định ăn bám đến bao giờ nữa”. Nhưng tui cảm thấy câu này hơi nặng nề (dù chỉ là đang lo lắng thôi chứ không phải mỉa mai gì đâu) nên tui sửa lại có hợp tí nhá nhưng không mất nghĩa của câu đâu.
Tô Vân Đình thân thể yếu đuối, từ nhỏ thường xuyên ốm đau, phải chăm sóc cẩn thận đến tận mười mấy tuổi, mới dần dần khỏe hơn một chút, chỉ thỉnh thoảng bị đau đầu, nhưng nhìn chung không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Mọi người trong nhà tưởng rằng nàng sẽ không sao nữa, và sau này có lẽ cũng sẽ giống như người bình thường, không có gì khác biệt.
Nhưng đến khi nàng chuẩn bị tròn mười lăm tuổi, vẫn không thấy có dấu hiệu của lần kinh nguyệt đầu tiên.
Tô Vân Nhiễu và cô mẫu đã đưa nàng đến Tế Thế Đường, tìm thần y để khám. Sau khi xem xét, ông ấy nói rằng nàng sinh ra đã có thể chất yếu, khí huyết không đủ, bề ngoài có vẻ khỏe mạnh, nhưng thực chất lại yếu đuối, như hổ miệng thỏ gan. Nếu không chữa trị kịp thời, sau này không chỉ không thể sinh con, mà còn có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Hoa lang trung (thầy thuốc) nói một cách mơ hồ, như thể đang lạc vào trong sương mù, khiến Tô Vân Nhiễu và Tô Thành Tuệ sợ đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi!
May mắn cuối cùng ông không nói là không thể chữa được, mà chỉ yêu cầu phải dùng thuốc bổ dưỡng cơ thể, mỗi lần một viên, bảy ngày một viên. Cần phải kiên trì dùng trong nửa năm, đến lúc đó sẽ kiểm tra lại tình hình.
Tô Vân Nhiễu từ trước đến nay cũng hay uống thuốc, nhưng chưa từng dùng loại thuốc quý giá như vậy.
Thuốc bổ dưỡng cơ thể này trong "Hồng Lâu Mộng" là của Lâm Đại Ngọc và Giả mẫu mới được dùng, mà Giả gia lại là một gia đình giàu có, quyền quý.
Nhân sâm dùng trong Tế Thế Đường để chế thuốc bổ dưỡng cũng là sâm trăm năm từ núi Trường Bạch, viên thuốc to bằng ngón cái, mỗi viên có giá đến hai mươi lượng bạc!
Trong nhà mỗi ngày chỉ giết hai con heo, cực khổ làm thịt kho, khi việc buôn bán thuận lợi cũng chỉ kiếm được khoảng bốn lượng bạc.
Dượng và cô mẫu không kêu ca, cũng không từ chối chữa trị.
Nhưng cuối cùng thì đó cũng là muội muội ruột của mình, Tô Vân Nhiễu không thể không cảm thấy xót xa trong lòng, y không thể cứ để tất cả gánh nặng đổ lên vai dượng và cô mẫu.
Lúc này, đại ca hỏi, Tô Vân Nhiễu biết hắn thực ra đã rõ hết, chỉ là muốn nghe câu chuyện mà thôi, nên tiếp tục nói: "Hoa lang trung ban đầu bảo phải dùng thuốc nửa năm, hiện giờ đã dùng được gần bốn tháng."
Lưu Văn Hiên nghe vậy, âm thầm gật đầu, từ bàn lấy ra một bao bạc, nhét vào tay Tô Vân Nhiễu: "Đệ sớm nói với Văn Anh và Đình Đình về những câu chuyện xưa đó đi, ta sẽ viết lại một vài câu chuyện, bán cho tiệm sách bác Hiên, đây là tiền nhuận bút của thư phô, đệ cầm đi."
Tô Vân Nhiễu mở bao ra, bên trong là vài thỏi bạc, mỗi thỏi mười lượng, đếm qua thì tổng cộng là một trăm lượng.
Tô Vân Nhiễu mắt sáng lên: "Đại ca, viết chuyện xưa mà kiếm được nhiều tiền như vậy sao! Huynh viết mấy chuyện xưa nào vậy?"
"Ta cũng có nhiều chuyện xưa lắm, mặc dù nhớ không hết, nhưng cũng có thể kể cho huynh một cách đại khái!"
Lưu Văn Hiên chỉ nghe giọng nói của y đã biết Tô Vân Nhiễu đang nghĩ gì, liền phủi tay nói: "Năm nay ta sẽ tham gia kỳ thi mùa thu, chỉ có thời gian rảnh mới viết mấy chuyện ngắn như Hoạ Bì hay Thiến Nữ U Hồn... Mấy chuyện ngắn về ma quái đó, lại nói, mấy ngày trước ta mới được viện trưởng thư viện đề cử, cuối cùng cũng có cơ hội đi phủ nha xem chính sự. Kỳ thi mùa thu sắp tới rồi, trước khi thi, chắc không còn thời gian để viết sách nữa."
Tô Vân Nhiễu đầu tiên nghĩ rằng: Nhiếp Tiểu Thiến là quỷ, nhưng nàng không phải là quái vật.
Sau đó lại nghĩ: Thi đại học thì tỷ lệ trúng tuyển ít nhất cũng phải từ 30% đến 40% đúng không? Nhưng khi đại ca tham gia thi tú tài, có đến 3000 người tham gia thi, cuối cùng chỉ chọn được 156 người đỗ tú tài, tỷ lệ trúng tuyển chỉ có 5,2%.
Đó chỉ là kỳ thi qua cửa quan trong khoa cử, còn sau đó còn có thi hương, thi hội, thi đình nữa.
Nghe nói, kỳ thi hội lần trước là do Thái tử điện hạ trực tiếp chủ trì, cùng với hơn 7000 thí sinh tham gia, cuối cùng chỉ có 120 người đỗ tiến sĩ, tỷ lệ trúng tuyển chỉ có 1,7%!
Với sự cạnh tranh khốc liệt như vậy, có thể nói là "thiên quân vạn mã tễ cầu độc mộc"(Đoàn quân hàng ngàn con ngựa chen chúc, tất cả đều muốn có một cây gỗ), "đầu huyền lương trùy thứ cổ"(chỉ sự kiên trì, cố gắng đến mức cực đoan), cũng không chắc có thể thắng, đâu còn dám phân tâm đi viết kịch bản nữa.
Tô Vân Nhiễu lo sợ sẽ làm chậm trễ con đường khoa cử của đại ca, nên quyết định không nói gì về việc viết thư nữa.
Y chỉ quay đầu ngón tay rồi nói: “Trước đây ta có giúp Bách Hoa Lâu cô nương biên vũ biên khúc, viết một bản đơn giản có thể kiếm được hai, ba lượng bạc, viết một bản phức tạp có thể kiếm được 12-13 lượng bạc. Đáng tiếc vẫn luôn là kiếm được bao nhiêu thì xài hết bấy nhiêu, chẳng tích cóp được gì, chỉ đủ mua thuốc cho Đình Đình một tháng rưỡi, còn lại thì chẳng còn gì nữa.”
“Sau đó, không phải là ta tự mình lên sân khấu sao? Cũng chỉ là mỗi tháng vào những ngày đặc biệt đi Bách Hoa Lâu nhảy một đêm thôi. Cái danh hiệu hoa khôi này, không cần lo lắng cũng có thể đạt được, bây giờ mỗi lần nhảy, có thể kiếm được không ít tiền thưởng, cùng với phần trích từ Bách Hoa Lâu nữa. Chỉ riêng tối qua, ta đã kiếm được hơn 130 lượng bạc, hì hì.”
Tô Vân Nhiễu lộ ra vẻ mặt vô lo vô nghĩ, tham tiền nhưng lại đắc ý khoe khoang.
Lưu Văn Hiên không ngờ lại trực tiếp đen mặt, âm trầm nói: "Đệ từ đầu năm đã bắt đầu nhảy rồi, chắc cũng đã nhảy khoảng một tháng rưỡi, ít nhất cũng phải có năm, sáu buổi tối. Nói cách khác, tiền mua thuốc cho Đình Đình, thực ra đệ đã tích cóp đủ rồi, đúng không?!”
"..." Ôi, xong rồi!
Tô Vân Nhiễu rụt cổ lại, không dám thừa nhận, chỉ cố ý làm bộ đáng thương nói: “Đại ca, huynh biết mà, đầu óc của ta không giỏi, đọc sách thì không được, muốn thi khoa cử làm quan cũng không thể, đi làm tiểu nhị ở ngoài thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, khổ cực mà chẳng thấy được ánh sáng, may ra chỉ có khiêu vũ là còn có chút hy vọng. Không phải là nghĩ muốn tích góp một chút bạc, sau này có thể mua một trang trại, lại mua hai cửa hàng, làm ông chủ giàu có sao...”
Tô Vân Nhiễu càng nói càng cảm thấy chột dạ, càng nói giọng càng nhỏ đi.
Trời đất chứng giám, đây đúng là suy nghĩ thật lòng của Tô Vân Nhiễu, nhưng mà ngươi nghĩ cổ đại dễ dàng lắm sao? Vào nghề và hoàn cảnh sống thật sự rất khó khăn!
Lưu Văn Hiên thấy y giả vờ đáng thương như vậy, tức giận đến mức muốn giơ tay gõ vào đầu y!
Nhưng rồi lại kiềm chế, chỉ hung hăng véo má y, nghiến răng nói: "Tô Vân Nhiễu, đệ quả thật là có thể nói chuyện, không thấy tình huống sao? Đệ nghĩ xa lắm rồi đấy! Đệ không nghĩ tới sao, đại ca năm sau có thể thi đậu cử nhân, năm sau có thể đỗ trung tiến sĩ, sao lại có thể để đệ đệ của Lưu Văn Hiên ta, phải đi làm tiểu nhị khiêng bao cho người ta?!"
Lưu Văn Hiên nói đến câu cuối cùng gần như là gầm lên.
Lưu Trấn Hải một bên làm đầu heo, một bên vểnh tai nghe động tĩnh, ngạc nhiên nói: "Tam Lang đi ra ngoài khiêng bao cho người ta sao? Với thân hình của nó, ai lại muốn chứ?"
Lưu Văn Anh vừa băm móng heo vừa lắc đầu thở dài nói: "Mỹ nhân khiêng bao, đúng là phí phạm, thật sự là phí phạm."
Tô Thành Tuệ thì đang làm đầu heo khác, lo lắng nói: "Đại Lang sao lại nóng nảy như vậy, sẽ không đánh Tam Lang đấy chứ?"
Tô Vân Đình cắt thịt thành từng khối, không hề lo lắng mà nói: "Sẽ không đâu, tam ca sẽ không làm mình bị đánh đâu"
Lưu Văn Hiên đương nhiên không đánh người, không phải là hắn không muốn, mà là vì Tô Vân Nhiễu phản ứng quá nhanh, ngay lập tức ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng xin tha: "À đúng rồi, đại ca nếu thi đỗ trung tiến sĩ, thành quan lão gia, vậy không phải ta sẽ trở thành thiếu gia chỉ biết ăn chơi, hưởng thụ sao! Ca, sao lúc trước ta lại nghĩ sai thế nhỉ? Ha ha, đại ca huynh đừng giận, giờ ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cái kiểu 'lấy hạt dẻ trong lò lửa' kiếm tiền bằng nghề nhảy múa này, ta sẽ không làm nữa đâu, về sau chỉ cần ngồi cạnh đại ca huynh là được."
Lưu Văn Hiên không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn y một cách khó chịu.
Tô Vân Nhiễu là kiểu người gì, Lưu Văn Hiên sao lại không biết. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại luôn muốn làm mạnh mẽ. Nếu không thì y đã không im lặng đứng ra gánh vác khoản thuốc cho Đình Đình mà không nói lời nào.
Đương nhiên, đau lòng là một chuyện, nhưng Lưu Văn Hiên không có ý định tiếp tục chiều chuộng y. Ngữ khí của hắn nghiêm túc: "Nếu tiền thuốc cho Đình Đình đã đủ rồi, thì đệ thật sự không thể tiếp tục đi Bách Hoa Lâu nữa!"
Tô Vân Nhiễu có chút do dự, rồi mới lên tiếng: "Liễu đại nương (tú bà ở Bách Hoa Lâu) rất chiếu cố ta, ta không thể nói không đi được, nhưng nếu đại ca thật sự không muốn ta đi, thì không đi nữa."
"Ngươi……!" Lưu Văn Hiên lúc này thật sự muốn đánh hắn.
Tô Vân Nhiễu vội vàng thỏa hiệp: "Đại ca, ta sai rồi! Chiều nay khi đi Bách Hoa Lâu đưa thịt kho, ta sẽ nói rõ với Liễu đại nương, không làm hoa khôi nữa! Sau này, tối đa cũng chỉ giúp các nàng biên vũ biên khúc thôi, đại ca, huynh thấy thế nào?"
Lưu Văn Hiên híp mắt lại, cảnh cáo: "Đệ tốt nhất nói được thì phải làm được."
Sau đó, giọng nói của hắn trở nên nghiêm khắc: "Tam Lang, đừng vì lợi ích trước mắt mà tham lam, những người đó càng đưa thưởng nhiều, thì càng có thể lợi dụng đệ. Đến lúc đó đừng trách không cứu vãn được, rước lấy họa lớn!"
Tô Vân Nhiễu lúc này chỉ co người lại, không mấy để tâm mà nghĩ: "Cho dù không cứu vãn được, thì đó cũng là 'Hoa khôi Phượng Vũ cô nương' không cứu vãn được, có liên quan gì đến ta, có lẽ chỉ cần chết đi là được, thậm chí chỉ cần xoá cái danh tiểu hào thôi."
Chỉ là những suy nghĩ này, y không dám thổ lộ với đại ca mình, dù sao thì cái danh "hoa khôi" của y cũng không phải là không thể bỏ, không nhảy thì thôi, cứ vậy mà gác lại.
Tô Vân Nhiễu lúc này không thể ngờ rằng, mặc dù y đã che giấu bản thân bằng chiếc áo choàng, nhưng có những chuyện không phải cứ muốn vứt bỏ là có thể vứt bỏ.
____________________
Thật sự là edit muốn lòi mắt luôn á. Có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nha.
Cảm ơn chư vị đã xem.
2.2.2025