Ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng đã qua mười tám tuổi vẫn không ai đến cầu hôn.
Bởi vì ta là một người lắm lời.
Liếc mắt một cái đã muốn tránh xa, mở miệng là người người chán ghét.
Nhìn ta dần trở thành một “lão cô nương”, cha ta thật sự hết cách, cuối cùng đành phải dâng tấu lên Hoàng đế.
Hoàng đế cười ha hả, phẩy tay một cái, liền ban cho ta một mối hôn sự.
Người mà ta được gả cho là một người câ/m.