3.
Nếu kể lại những lần mẫu thân và tổ mẫu đối đầu, thì đây là lần đầu tiên mẫu thân không cần phí chút sức lực nào đã đánh lui được tổ mẫu.
Tất cả đều nhờ đến ta – một “chiến thần” từ trên trời rơi xuống.
Về việc này, trong lòng mẫu thân thậm chí nảy sinh một chút suy nghĩ: “Nói nhiều cũng không phải là điều xấu.”
Nhưng suy nghĩ nhỏ nhoi ấy nhanh chóng tan biến khi ta đến tuổi nhập học.
Con đường học vấn của ta quả là gian nan.
Nhiều thì ba ngày, ít thì nửa ngày, ta luôn bị học đường đuổi về.
Hễ truy hỏi lý do, nha hoàn lúc nào cũng đáp thế này:
“Thưa phu nhân... phu tử trên lớp nói một câu, tiểu thư dưới lớp nói ba câu. Một buổi học, tiểu thư nói còn nhiều hơn cả phu tử.”
Cuối cùng, mẫu thân đập bàn, quyết định đầy dứt khoát:
“Thôi không học nữa! Sau này đừng đến học đường nữa! Ta không tin cha con là một bảng nhãn mà lại không dạy nổi một đứa trẻ!”
Phụ thân: “...”
Đúng lúc đó, phụ thân đang trong những năm sự nghiệp thăng tiến, mỗi ngày không chỉ phải vào triều mà công vụ cũng chồng chất.
Sau khi về nhà, không những phải viết tấu chương mà còn phải dạy dỗ ta.
Nhìn thấy phụ thân ngày một già đi nhanh chóng, mẫu thân chỉ biết thở dài.
Phụ thân thường bị ta làm cho cạn lời.
Mỗi lần như vậy, người luôn rưng rưng nước mắt, mặt mũi đầy tiếc nuối, cảm thán:
“Nữ nhi của ta quả là thông minh xuất chúng, làm phụ thân rất mực tự hào. Nhưng đáng tiếc... đáng tiếc... lại có một cái miệng như thế này!”
4.
Về việc cái miệng nhanh nhảu của ta, phụ mẫu vốn muốn che giấu, nhưng “giấy không gói được lửa”.
Chuyện bắt đầu từ tiểu thư nhà Tả tướng quân, người trong một buổi yến tiệc cố ý làm bẩn chiếc váy mà ai đó đã chờ suốt ba tháng mới có được.
Ta lập tức mở miệng:
“Trời ơi, trời ơi, nghe nói Tả tướng quân lui khỏi chiến trường là vì có gia truyền tay run, cầm đao không vũng. Không biết đại tỷ đây có phải cũng di truyền từ phụ thân cái bệnh đó không?”
“Còn trẻ như thế này, thật đáng thương, quá đáng thương!”
“Ủa, sao tỷ tỷ vẫn phải tự gắp thức ăn vậy? Nha hoàn đâu rồi, nha hoàn đâu?
Không biết tiểu thư của các ngươi là người bệnh sao? Mau hầu hạ tiểu thư ăn uống, không thấy tay tỷ ấy run còn dữ hơn à?”
Hoặc chuyện của nhị tiểu thư Hoàng gia, vị hôn phu của nàng ấy lại cấu kết với thứ muội, còn định cưới nàng ta làm bình thê.
Ta chỉ nói:
“Trên đời sao lại có những kẻ mặt dày vô sỉ, bạc tình bội nghĩa đến thế. Ta đúng là được mở rộng tầm mắt!”
“Đôi cẩu nam nữ đó làm sao còn dám đi ra ngoài gặp người đây? Nếu là ta, đã sớm tìm một cái cây cổ thụ mà treo cổ tự vận rồi.”
Còn có một thư sinh đi thi lên kinh, vừa gặp ta liền cản đường.
Ta nghiêm mặt nói:
“Trêu ghẹo! Đây chính là trêu ghẹo trắng trợn!”
“Công tử học thuộc hết sách chưa? Đồ chuẩn bị cho khoa cử đã xong chưa? Cái gì? Chưa xong? Vậy thì ở trước mặt ta múa đại đao làm gì?”
“Một là công tử không có gia thế, hai là chưa đỗ đạt, lấy gì cho rằng ta sẽ để mắt đến chứ? Chẳng lẽ là cái khuôn mặt khiến người ta nhìn mà ăn cơm không trôi của công tử sao?”