Tiểu Cửu vẫn là người lên tiếng đáp lại.

“Không trùng hợp đâu, ta và Thế tử đã đến từ sớm rồi.”

“Đến từ sớm?”

“Khi nào vậy?”

“Hừm... chắc là lúc Kỷ tiểu thư nói vị phu nhân kia làm mệt mấy con ngựa kéo xe ấy.”

Chẳng phải là gần như nghe hết mọi chuyện rồi sao?

Xấu hổ quá, lần đầu tiên khi sinh ra đây là lần đầu nàng xấu hổ tới vậy.

8.

Trên chiếc xe ngựa trở về kinh thành, ta và Tạ Thanh Tuyên mỗi người ngồi một bên, giữ khoảng cách rõ ràng.

Hắn vốn không nói, còn ta thì không biết nên nói gì.

Từ khi biết nói đến giờ, đây là lần đầu tiên ta hiểu thế nào là “tương đối vô ngôn”.

Nếu có thể, ta thật sự mong rằng người câm lúc này không phải là Tạ Thanh Tuyên, mà là ta.

Trước khi rời Bạch Mã Tự, Tiểu Cửu đã đến tìm ta.

Hắn ta mang theo vẻ ngại ngùng, nhưng những lời nói ra thì chẳng ngại ngùng chút nào.

“Chuyện là như thế này, vốn dĩ nhận được tin thế tử được ban hôn, chúng tôi cũng định trong vài ngày tới sẽ trở về.”

“Nhưng mà, hôm nay tiểu thư vừa hay có mặt ở đây, thế tử nghĩ, chi bằng cùng đi xe ngựa của tiểu thư trở về, để khỏi phải gọi người ở phủ đến đón nữa.”

“Kỷ tiểu thư, không biết người có thể cho phép thế tử và ta đi nhờ một đoạn không?”

Không được! Chắc chắn không được!

Cái phủ Quốc công to lớn như vậy mà còn thiếu một chiếc xe ngựa để đón người sao?

Các ngươi lo lắng hạ nhân vất vả thì cũng phải nghĩ đến nỗi lòng của ta chứ! Ta chỉ muốn được ở một mình để nuốt trọn cái cảm giác xấu hổ lúc nãy, thế mà…

“Được chứ, sao lại không được? Ta và thế tử đã được ban hôn, ngồi chung xe ngựa trở về kinh, chẳng phải hợp lý lắm sao?”

Phá vỡ bầu không khí im lặng vẫn là Tiểu Cửu.

“Kỷ tiểu thư, ta ngày ngày đi theo thế tử, chẳng có ai nói chuyện cùng, giờ mới gặp được người chịu nói chuyện, tiểu thư đừng ghét bỏ ta nói nhiều nhé.”

Ngươi nói nhiều á? Còn lâu mới nói nhiều hơn ta được!

Ngay lúc này, nha hoàn theo hầu ta cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của chủ nhân, lần đầu tiên cùng ta đạt được sự đồng điệu hiếm có.

“Không đâu, cậu nói nhiều thế nào, cũng không nhiều bằng tiểu thư nhà ta.”

***
Thế là quãng đường còn lại trở thành sân khấu của Tiểu Cửu.

“Nghe nói kinh thành phồn hoa vô cùng, đồ ăn vặt có thể ăn suốt ba ngày không trùng lặp phải không?”
Ba ngày thì hơi quá, hai ngày thì có lẽ được.

“Kỷ tiểu thư mặc y phục đẹp quá, các tiểu thư trong kinh thành ai cũng mặc đẹp như thế sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play