1.

Về những chuyện xảy ra trước năm sáu tuổi, ta thực sự không nhớ rõ lắm.

Vì vậy, những gì kể sau đây đều là lời mẫu thân kể lại, ta thuật lại mà thôi. Độ chính xác có lẽ còn cần bàn thêm.
Người đời thường nói: “Trẻ lên bảy, chó còn chê.” Nhưng với ta, điều đó đã đến sớm hơn, vào khoảng ba, bốn tuổi.
Mẫu thân bảo, đây không phải lời nói ngoa, mà là thật lòng đến cả chó cũng tránh ta.

Con đại hắc cẩu nuôi ở nhà bếp, sau vài lần “đàm đạo” với ta, cứ thấy bóng dáng ta từ xa nó liền cụp đuôi, rẽ lối khác mà đi.

Trẻ nhỏ nhà người ta, từ bé trên cổ thường đeo nào là khóa trường mệnh, nào là vòng vàng vòng bạc. Còn ta, lại đeo một chiếc túi nước nhỏ, bởi vì nói quá nhiều nên thường xuyên khát khô cổ họng.

Hai năm ấy, cuộc sống của cả nhà ba người chúng ta rất quy củ.

Buổi sáng: mẫu thân chịu khổ.

Phụ thân thường dậy sớm để đi nhậm chức, khi ông rời đi thì ta còn đang ngủ say.

Mẫu thân nói, mỗi lần ta tìm bà, chẳng cần nha hoàn báo trước. Mà bà cũng chẳng lo ta bị nha hoàn đối xử không tốt sau lưng, bởi vì ta có gì cũng đều thuật lại với bà, không sót một chữ.

Chuyện nhỏ nhặt đến mức sáng chải đầu rụng mấy sợi tóc, ta cũng kể. Đến cả lúc dùng bữa, miệng ta cũng nói không ngừng.

Buổi trưa: phụ thân chịu khổ.

Vì buổi trưa, phụ thân sẽ trở về phủ.

Hồi ấy, phụ thân chỉ giữ chức quan nhỏ, mỗi ngày chỉ cần đi nhậm chức nửa buổi.

Trước khi ta chào đời, phụ thân thường vào thư phòng tiêu khiển. Sau khi ta ra đời, thư phòng trở thành nơi hai cha con cùng nhau “tiêu khiển”.

Mẫu thân bảo, hai năm dạy dỗ ta khai tâm ấy, phụ thân không cần nuôi râu cũng đạt được phong thái già dặn mà ông vẫn hằng mong muốn.

Buổi tối: cả phụ thân lẫn mẫu thân đều chịu khổ.

Vì buổi tối, ta vừa phải chia sẻ với phụ thân mọi chuyện ta và mẫu thân làm khi ông không ở nhà, vừa muốn kể cho mẫu thân nghe mọi chuyện ta và phụ thân làm trong thư phòng buổi chiều.

Khi tổ mẫu lên kinh đã thúc giục mẫu thân sinh thêm em trai.

Tổ mẫu đặc biệt đề nghị, để hai người có thêm thời gian riêng tư, ta sẽ về ở cùng tổ mẫu trong thời gian bà ở lại kinh thành.

Năm ấy, tổ mẫu hai tay đút túi, vẻ mặt đầy tự tin mà chưa hề biết rằng bà sắp đối mặt với một đối thủ đáng gờm.

“Ba thằng nhóc quậy phá nhà lão đại ta còn dạy được, nói gì đến cái Linh nha đầu. Một, không, mười đứa như nó ta cũng chăm được!”

“Con dâu à, con cứ an tâm lo cho lão nhị, chuyên tâm sinh quý tử đi.”

Chưa đầy nửa tháng, tổ mẫu đã đổi giọng.

“Linh nha đầu này, vẫn là để các ngươi tự mình trông giữ đi. Mẫu thân nghĩ rồi, nhà họ Kỷ đã có ba đứa cháu trai, đủ rồi, đủ rồi.”

Sau này, đại bá gửi thư kể, tổ mẫu trở về quê thì mắc một chứng bệnh lạ. Bà thường xuyên kêu đau đầu, nhất là khi có người trò chuyện bên cạnh, cơn đau càng tăng dữ dội.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play