***
Cứ vậy, cùng với dung mạo ngày càng xinh đẹp, danh tiếng “nói nhiều” của ta cũng lan xa.
Thường thì con gái nhà người ta khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đã có người đến dạm hỏi, mười sáu, mười bảy là gả chồng.
Còn ta thì sắp mười chín mà vẫn chưa có người nào chịu đến cầu thân.
Phụ mẫu cũng từng chủ động ra tay, nhưng mà:
“Thượng thư đại nhân, lệnh ái của ngài, đẹp thì đẹp đấy, nhưng cái miệng đúng là quá sắc bén.”
“Phu nhân, đệ nhất mỹ nhân thì tốt thật, nhưng nhi tử nhà ta quả thực không có phúc hưởng thụ...”
Ta thì thấy chẳng có vấn đề gì, nhưng phụ mẫu lo đến mức rụng cả tóc.
Mẫu thân đưa ra đề nghị:
“Hay đi cầu bệ hạ ban hôn đi? Một khi thánh chỉ đã hạ, dù họ không muốn cũng phải nhận.”
Phụ thân ta cũng thấy cách này khả thi, dù sao có ta với cái miệng này, đến nhà ai cũng sẽ không chịu thiệt.
Thế là, ngày hôm sau, phụ thân mang về nhà một thánh chỉ ban hôn.
5.
Nói đến hôn sự này, thực ra nhà ta đã trèo cao.
Đối tượng được chỉ định trong thánh chỉ là Tạ Thanh Tuyên, một nhân vật gần đây rất được giới quan lại quyền quý bàn tán.
Người này năm nay hai mươi ba tuổi, là độc tử của Trấn Quốc Công và trưởng công chúa đã mất sớm.
Nghe nói y có duyên với Phật pháp, vừa chập chững biết đi đã được danh tăng Liễu Nhiên đại sư để mắt tới, mang đến danh tự Giang Nam tu hành.
Khó khăn lắm mới trở lại kinh thành, nhưng không chịu ở phủ Quốc Công rộng lớn mà lại nhất quyết ở trong Bạch Mã Tự ngoài thành, đã ở đó suốt ba năm.
Ngày thường y còn rất ít khi lộ diện, người khác muốn gặp mặt một lần cũng không dễ.
Nghe đâu, từ lúc Tạ Thanh Tuyên chuyển đến Bạch Mã Tự, chưa từng nói một câu nào, có lẽ là người câm.
Tin đồn này còn được bệ hạ ngầm thừa nhận:
“Ái khanh, ngươi nói xem, hai người bọn họ, một người thì nói nhiều, một người thì không nói được, có phải là duyên trời định hay không?”
Thế là, bệ hạ vung tay một cái, đem hai chúng ta ghép thành một đôi.
Phụ thân rất vui, một là hoàn thành nhiệm vụ mẫu thân giao phó, hai là những đứa trẻ lớn lên trong chùa chiền danh tiếng từ nhỏ thì tâm tính chắc chắn không tồi.
Mẫu thân cũng rất hài lòng, Trấn Quốc Công năm xưa phong thái tuấn lãng, trưởng công chúa dung mạo tuyệt mỹ, con cái của họ chắc chắn cũng không kém.
Hai người bàn bạc một hồi, hôm sau đã đưa ta đến Bạch Mã Tự để “bồi dưỡng tình cảm”.