3.

Thẩm Diễm thả tay ra, để mặc cho ta ngã xuống nền tuyết.

Trân Châu khóc lóc, cố gắng đỡ ta dậy: "Tiểu thư ơi, người đứng lên trước đã."

Cả người ta như bị rút hết sức lực, nằm nhoài dưới đất, đầu óc trống rỗng.

"Khai đao."

Giọng của Thẩm Diễm làm ta sực tỉnh.

Ta nhổm dậy, quỳ bò đến bên cạnh Thẩm Diễm, kéo tay hắn: "Thẩm Diễm, chàng bảo bọn họ dừng tay đi!"

"Chàng bảo bọn họ dừng lại đi mà, có được không, ta van chàng mà!"

...

Ta kêu đến khàn cả giọng, nhưng hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn ta một lần nào.

Chỉ đưa tay đẩy ta ra: "Câm miệng!"

Đầu của từng người thân ruột thịt rơi xuống đất, tuyết trắng bị nhuộm đỏ bởi m/á/u.

Cuối cùng, nhà họ Lục chỉ còn lại phụ thân, mẫu thân và ta.

Thẩm Diễm ngồi trên đài nhìn xuống hai người họ:

"Xem ra đứa con trai quý hóa Lục Thừa của các ngươi, ngay cả phụ mẫu cũng bỏ mặc luôn rồi, chẳng phải ai cũng nói hắn là một đứa con cực kỳ hiếu thảo à?"

"Quả nhiên là đồ ch/ế/t nhát!"

Ca ca ta còn chưa về mà Thẩm Diễm đã chờ không kịp nữa.

"Thẩm Diễm, ta coi ngươi như con trai ruột, không ngờ ngươi lại trăm phương ngàn kế muốn di/ệt cả nhà họ Lục chúng ta!"

"Đều tại ta không có mắt nhìn người, hại nhà họ Lục, tội ta đáng ch/ế/t vạn lần!"

Cha ta bi phẫn mắng nhiếc Thẩm Diễm, mắng xong thì đứng lên, ra sức đập đầu vào một cây cột, "bộp" một tiếng, m/á/u tươi văng ra đầy đất.

"Phụ thân!"

Mẫu thân nhìn thi thể của phụ thân, lại nhìn thoáng qua ta, rồi lao đầu vào thanh đao của nha dịch, cũng không còn động tĩnh gì nữa.

"Mẫu thân?"

Ta cười cay đắng nhìn Thẩm Diễm: "Phu quân, giờ thì đến lượt ta phải không?"

Ánh mắt Thẩm Diễm nhìn ta như nhìn một người xa lạ, hắn chỉ ra lệnh cho thuộc hạ: "Giữ chặt nàng ta!"

"Trước khi Lục Thừa xuất hiện, không thể để nàng ta xảy ra chuyện gì."

Có hai người tiến lên, đẩy Trân Châu ngã ra đất, rồi mỗi người đứng một bên, đè bả vai ta xuống.

Khi trời sắp sụp tối, ca ca cuối cùng cũng đến.

Ta chưa bao giờ biết, một Trạng Nguyên lang như Thẩm Diễm lại có kỹ năng dùng kiếm tốt như vậy.

Hắn rút kiếm ra quyết đấu với ca ca ta, ca ca bôn ba đường dài suốt mấy ngày liền, đã mỏi mệt không chịu nổi, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, kết quả là sau mấy chiêu, huynh ấy bị một nhát kiếm của Thẩm Diễm th/ọc xuyên tim.

"Ta cần cù luyện kiếm nhiều năm, chỉ chờ đến một ngày có thể tự tay gi/ế/t ch/ế/t kẻ thù, hôm nay cuối cùng cũng làm được."

Thẩm Diễm vô cảm rút kiếm ra khỏi người ca ca ta, từ ngực huynh ấy trào ra rất nhiều m/á/u.

Ca ca chậm rãi ngã xuống đất, nói với ta một câu cuối cùng: "Ương Ương à, xin lỗi muội, ca ca không bảo vệ được muội nữa rồi."

Ta vùng ra khỏi hai cái tay đang kìm giữ mình, bò về phía huynh ấy: "Ca ca, huynh dậy đi mà!"

Ngực huynh ấy vẫn còn tuôn m/á/u, trời lại quá lạnh, m/á/u vừa xuống đất đã đông lại thành từng khối từng khối.

Ta muốn đỡ huynh ấy lên, nhưng ta không đỡ được.

"Ca ca, huynh mau đứng lên, mặt đất lạnh lắm."

"Tiểu thư ơi, sức khỏe người không tốt, người mau dừng lại đi, đại thiếu gia đã đi rồi."

Trân Châu ôm chầm lấy ta.

Phải rồi, phụ mẫu và người thân của ta đều không còn nữa!

"Phu quân, chàng vừa lòng chưa?"

Thẩm Diễm chỉ ung dung chà lau vết m/á/u trên thân kiếm, chẳng đoái hoài gì đến ta.

Ta gắng sức đứng lên, nhào vào mũi kiếm của hắn, chỉ nghe được một tiếng "phập", sau đó ngực ta bắt đầu rỉ ra từng giọt m/á/u.

Đau quá, ban nãy hẳn là phụ thân, mẫu thân và ca ca đều đau như vậy nhỉ?

M/á/u của ta bắn đầy mặt Thẩm Diễm, hắn ngơ ngác nhìn ta, còn ta chỉ đưa tay ra nắm lấy chuôi kiếm, dốc sức kéo nó về phía mình, phụt một tiếng, hơn phân nửa thân kiếm đều đã xuyên qua người ta.

Hay quá, sắp được đoàn tụ với phụ mẫu rồi.

Hôm nay là ngày ca ca hồi kinh, cũng là ngày cả nhà ta được sum vầy.

Phụ thân mẫu thân ơi, chờ Ương Ương với, Ương Ương cũng sắp tới rồi đây.

"Ương Ương!"

Bên tai là tiếng gào thất thanh của Thẩm Diễm, ta nhấc mí mắt lên nhìn hắn, thấy khuôn mặt đã sa sầm cả một ngày của hắn cuối cùng cũng biến sắc.

Thẩm Diễm thả cái tay đang cầm kiếm ra, cả người run rẩy, chân tay luống cuống nhìn m/á/u dính trên tay mình.

"Thẩm Diễm, ta hối hận quá, nếu có kiếp sau, ta không muốn gặp lại ngươi nữa!"

Nếu có kiếp sau, hãy cứ làm người xa lạ không liên quan đi.

Trân Châu đỡ ta ngồi xuống đất: "Tiểu thư ơi! Em đi theo người!"

Nói xong, nàng ấy lập tức rút cây trâm trên đầu ra, đ/â/m vào cổ họng mình.

"Ngự y! Mau gọi ngự y!"

Thẩm Diễm nhào tới, hai mắt đỏ bừng, ôm ta vào lòng, một tay đè lên ngực ta, tay kia sờ mặt ta, toàn thân run rẩy: "Ương Ương, ta gọi ngự y đến rồi, nàng nhìn ta, nhìn ta đi này!"

Ta cảm thấy mình càng lúc càng suy yếu, bên tai vẫn có tiếng van nài của Thẩm Diễm:

"Ương Ương, nàng tỉnh lại được không?"

"Ương Ương, nàng gọi thêm một tiếng phu quân nữa được không, ta sai rồi!"

...

Thẩm Diễm, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play