4.

"Tiểu thư, người dậy đi, đừng khóc nữa."

"Sao nghỉ ngơi sau giờ Ngọ mà lại bị á/c mộng thế này?"

Bên tai là tiếng lải nhải của Trân Châu, đầu ta đau như sắp nứt ra, mí mắt cũng như bị dính chặt lại, không tài nào mở nổi.

Nằm một lúc để lấy lại tinh thần, nheo nheo mắt, thấy hình ảnh trước mắt là khuôn mặt của Trân Châu, ta bần thần một phen.

"Trân Châu?"

Ta đưa tay lên ngực mình, đè mạnh một phát, hình như không sao cả.

"Sao vậy tiểu thư?"

Cái tay đang túm lấy Trân Châu cũng đưa lên sờ cổ nàng ấy, trước khi ta ch/ế/t hẳn, nàng ấy đã đ/â/m cây trâm kia vào cổ họng, cuối cùng ngã xuống bên cạnh ta.

Còn hiện giờ, cổ nàng ấy trơn bóng như ngọc, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay nói cho ta biết, rằng chúng ta đều đang bình yên vô sự.

Ta hít hít mũi, quan sát bốn phía, cách bài trí giống hệt khuê phòng ở phủ Thái phó trước khi ta xuất giá, vậy tức là... ta đã quay về quá khứ rồi?

"Phụ thân với mẫu thân đâu rồi?"

"Hôm nay lão gia chưa tan triều, nói là sẽ về muộn một chút. Còn phu nhân ấy ạ, phu nhân đang chọn vải cho người, nói là trời sắp chuyển ấm rồi, phải làm y phục mới cho người."

"Thật tốt quá, chúng ta đều còn sống."

"Đương nhiên là chúng ta còn sống rồi!"

"Có phải tiểu thư gặp á/c mộng không? Lúc người ngủ, người cứ khóc mãi."

Ta lắc lắc đầu, không biết nên giải thích với nàng ấy kiểu gì.

Trân Châu nói trong lúc ta ngủ, ta khóc dữ lắm, nàng ấy còn cầm gương đồng qua cho ta soi: "Người xem kìa, mắt sưng lên như quả hạch đào rồi."

Trân Châu lấy một quả trứng luộc đã bóc vỏ giúp ta đắp lên mắt: "Hy vọng là tiêu sưng nhanh nhanh, chứ nếu không đến lúc khách tới thì không tiện ra gặp đâu."

"Hôm nay có khách à?"

"Tiểu thư quên rồi kìa, hôm nay là ngày yết bảng, lão gia nói muốn tới nhìn bảng vàng để bắt rể, nên sẽ về hơi muộn."

Nhìn bảng vàng bắt rể? Vậy tức là ta đã quay về năm mười bốn tuổi?

Kiếp trước, phụ thân ta đến chỗ yết bảng để bắt rể, dẫn Thẩm Diễm về.

Ngay trong ngày hôm đó, Thẩm Diễm đã mời bà mối đến cửa dạm hỏi, hai bên trao đổi thiếp canh, rồi đến năm mười lăm tuổi cập kê, ta gả cho hắn, những tưởng sẽ hạnh phúc cả đời, nào ngờ kết cục là cả nhà họ Lục đều ch/ế/t dưới tay hắn.

Sống lại một kiếp, ta nhất định không thể để bi kịch ấy xảy ra lần nữa.

Ta đứng dậy xuống giường: "Trân Châu, mau giúp ta lấy xiêm y qua đây, ta phải đi gặp mẫu thân."

"Tiểu thư ơi người từ từ thôi, người ngồi xuống để em trang điểm cho kỹ đã, người nóng lòng muốn gặp Thẩm công tử đến vậy sao?"

"Em nói gì đó?"

Trân Châu đỏ bừng mặt, trừng mắt với ta: "Tiểu thư, người nghĩ em không biết hay sao? Hôm nay lúc người ngủ cứ gọi tên Thẩm công tử miết."

Lòng ta thầm thở dài một hơi, tám chín phần mười là nàng ấy đã hiểu lầm ta có ý với Thẩm Diễm rồi.

Từ hơn một năm trước, Thẩm Diễm đã đến kinh thành để chuẩn bị cho khoa cử, cực kỳ nổi danh trong giới thư sinh.

Phụ thân ta là Thái phó đương triều, quý nhất là người tài, Thẩm Diễm khôi ngô tuấn tú, tài hoa hơn người, thái độ còn khiêm tốn, chẳng mấy chốc đã được ông ấy nhận làm môn sinh.

Về vấn đề hôn sự, trước đó phụ thân đã hỏi dò ý hắn rồi, ám chỉ là muốn chọn hắn làm rể, hắn lại tỏ vẻ mình chưa từng hứa hôn với ai, không khước từ lời ám chỉ của phụ thân ta, còn nói là hắn không còn phụ mẫu, hôn sự nên để cho sư phụ làm chủ.

Trước kia phụ thân cũng nhắc đến Thẩm Diễm rất nhiều lần trước mặt ta, toàn là những lời khen ngợi, mà trước kia ta cũng cực kỳ vui mừng, còn nương vào cái cớ là mua giấy bút để "tình cờ gặp gỡ" hắn một lần.

Thẩm Diễm mới vừa tham gia thi Hội, hôm nay là ngày yết bảng, kiếp trước hắn đứng hạng nhất, sau này khi đi thi Đình, hắn sẽ trở thành tân khoa Trạng Nguyên.

Hôm nay chuyện nhìn bảng vàng bắt rể chỉ là làm cho có hình thức thôi, chứ hai bên đều đã ngầm hiểu trong lòng cả rồi.

Ta phải đi gặp mẫu thân, cự tuyệt mối hôn sự này trước khi hai bên trao đổi thiếp canh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play