2.
Hai chúng ta vừa mới ra sân thì đã gặp Thẩm Diễm dẫn một đội người ngựa trở về.
Hắn đứng ngoài cửa nhìn ta, trong mắt không còn sự dịu dàng và lưu luyến ngày xưa.
Ta cố nén nước mắt, nhìn đăm đăm vào hắn: "Phu quân, bọn họ nói chàng vừa mới tịch biên cả nhà họ Lục, có phải là thật không?"
"Phải."
Ta rùng mình, cả người run rẩy đến mức nói chuyện cũng vấp váp: "Tại... tại sao?"
"Phu quân, phụ mẫu ta không đối xử tốt với chàng sao?"
Thẩm Diễm có gia cảnh nghèo khó, nhưng phụ thân ta không chê xuất thân của hắn, còn mẫu thân ta thì coi hắn như con ruột, quan tâm cực kỳ chu đáo.
Ta đâu có ngờ, lòng tốt của phụ mẫu lại trao nhầm cho một kẻ ăn cháo đá bát.
"Tại sao vậy?"
Mặt Thẩm Diễm lạnh như sương giá, trong mắt toàn là sự oán hận: "Sao ngươi không hỏi xem vị ca ca quý hóa kia của ngươi đã làm gì?"
"Ta đã trù tính nhiều năm như vậy, chính là dành cho sự báo thù của ngày hôm nay."
"Ca ca? Phu quân, có phải có hiểu lầm gì rồi không?"
Ca ca ta tâm địa thiện lương, từ nhỏ đã thích giơ đao múa kiếm bênh vực người yếu thế, mới mười mấy tuổi đã bị phụ thân ta tống vào quân doanh.
Ta thật sự không nghĩ ra nổi, huynh ấy đã kết mối thù gì với Thẩm Diễm chứ? Đến nỗi khiến hắn hận không thể xử tử cả nhà ta?
"Hiểu lầm? Ngươi cảm thấy ta là đồ ngu, không biết tra xét hay sao?"
"Phu quân, ta muốn nhìn thấy chứng cứ, ta không tin!"
Ta buông tay Trân Châu ra, lảo đảo tiến về phía Thẩm Diễm, nhưng chân bỗng trượt một phát, ngồi phịch xuống đất.
Thẩm Diễm chỉ đứng đó, từ trên cao nhìn xuống người thê tử đang ngã trên nền tuyết của mình, sắc mặt hờ hững.
"Tiểu thư!" Trân Châu đỡ ta lên: "Tiểu thư, người phải chú trọng đến sức khỏe mình."
Thẩm Diễm chỉ phất tay: "Giải đi."
Mấy tên thuộc hạ của hắn lập tức xúm lại, bắt cả ta và Trân Châu lên nhốt vào xe chở tù nhân, rồi lái chiếc xe này đến cửa thành phía Nam.
Tuyết trên mặt đất thật sự rất dày, bánh xe lăn đi tạo ra vết lõm thật sâu, trên đường thi thoảng lại có người lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, vo một nắm tuyết dưới đất lên tạo thành quả cầu tuyết, ném về phía xe chở tù nhân.
Quả cầu tuyết nện vào cột xe, bắn tóe ra trúng vào mặt ta, vào cổ ta, lên người ta, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Đến cửa thành Nam, ngoài ca ca ta không có mặt thì những người khác đều đã bị giải lên pháp trường.
Thẩm Diễm ngồi trên đài, còn ta thì quỳ dưới đất, bị người ta kề kiếm vào cổ, sau khi hắn tuyên đọc thánh chỉ thì hạ lệnh ch/é/m đầu cả tộc nhà họ Lục.
"Phu quân, ta van chàng mà, nhà họ Lục vô tội!"
"Chàng làm ơn tra lại lần nữa được không!"
Ta chảy nước mắt dập đầu với hắn, van nài hắn.
"Phu quân, ta mang thai rồi, chàng sắp làm cha rồi, tích đức cho con chúng ta, đừng lạm sát được không?"
Thẩm Diễm phò trợ tân đế - một người chỉ mới tám tuổi - thành công giành được ngai vị từ cuộc phân tranh của rất nhiều vị hoàng tử khác, hiện giờ quyền lực của hắn chỉ dưới một người, trên vạn người.
Ta biết, thánh chỉ gì gì đó đều là do chính hắn bày mưu đặt kế mà thôi.
Chúng ta thành thân năm năm, cuối cùng cũng có một đứa con, ta đành phải nhờ vào đứa con chưa chào đời này, cầu xin hắn nể mặt nó mà tha cho nhà họ Lục.
"Con à?"
Trên mặt Thẩm Diễm là vẻ trào phúng, hắn bước tới, đưa tay nắm chặt cằm ta: "Mỗi lần xong việc, ta đều tận mắt nhìn ngươi uống Tị Tử Dược."
"Lục Thanh Ương, sao ta có thể để ngươi mang thai con của ta được?" Hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt ta, cúi xuống thì thầm vào tai ta: "Hay là... thứ trong bụng ngươi là con hoang?"
Lời hắn nói như một lưỡi dao tẩm độc, thọc vào trái tim ta, làm ta đau đến mức không thể thở nổi.
"Thì ra là vậy, hóa ra là thế!"
Ta vừa khóc vừa cười, cứ ngỡ do sức khỏe mình không tốt nên mãi mà không có con, thấy hắn mến trẻ con như vậy, ta vẫn luôn áy náy suốt bao năm qua.
Đâu có ngờ... chính hắn là người không muốn cho ta mang thai.