1.

"Không hay rồi! Không hay rồi! Tiểu thư ơi chạy mau!"

Nha hoàn Trân Châu từ bên ngoài lao vào, kéo tay ta định chạy ra ngoài.

"Cô gia... cô gia đến xét nhà lão gia rồi!"

Đầu óc ta ong ong lên, khung cảnh trước mắt quay cuồng, được Trân Châu đỡ lấy, ta nắm chặt tay nàng ấy:

"Trân Châu, em vừa nói gì? Em lặp lại lần nữa!"

"Tiểu thư, cô gia đến lục soát nhà họ Lục! Tiểu thư chạy mau!"

Trân Châu nói xong lại òa khóc: "Cô gia muốn đến bắt tiểu thư, bởi vì đại thiếu gia vẫn chưa về, cô gia định dùng người để làm mồi nhử bắt đại thiếu gia!"

Ta hít sâu một hơi, giữ chặt Trân Châu:

"Không, ta không đi, ta phải đi cầu xin hắn, nhất định trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi!"

Ta thật sự không tin, vị phu quân mà mới sáng nay còn dịu dàng săn sóc ta, chỉ trong chớp mắt đã muốn bắt bớ cả gia đình ta.

Hôm nay là ngày đông chí, cũng là ngày mà ca ca ta trở về kinh thành.

Dạo này ta cứ thấy người mình không thoải mái, nói với Thẩm Diễm một tiếng, sáng nay trước khi Thẩm Diễm ra ngoài còn sai người đi mời ngự y đến bắt mạch cho ta, hắn nói hôm nay hắn sẽ về nhà sớm, sau khi tan triều sẽ về ăn tết với ta.

Ngự y bắt mạch xong thì nói với ta là có mạch hỉ, còn kê thêm vài thang thuốc dưỡng thai.

Thẩm Diễm rất mến trẻ con, bình thường mỗi khi chúng ta nhìn thấy mấy đứa trẻ, ánh mắt hắn sẽ luôn dán chặt vào chúng, cứ nhìn mãi không chịu dời mắt:

"Kiều Kiều, sinh cho ta một đứa con gái được không?"

Sáng nay ta còn vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, mường tượng ra biểu cảm của Thẩm Diễm khi biết mình vừa lên chức làm cha.

Bởi vậy, sao ta có thể tin được là phu quân muốn di/ệt cả nhà mình?

Bên ngoài là tuyết rơi dày đặc, Trân Châu đỡ ta đi bước thấp bước cao ra ngoài.

"Tiểu thư ơi, cô gia sẽ không nghe người nói đâu mà!"

"Không, hiện giờ người duy nhất ta có thể cầu xin... chỉ có hắn thôi."

Ta vẫn không thể tin được, ta muốn tìm hiểu cho rõ ràng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play