Vào ngày cô con gái ruột trở về, tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày.
Khi tôi thu dọn hành lý rời khỏi nhà, sau lưng vang lên lời chế giễu lạnh lùng của em trai:
“Cứ nhất quyết muốn quay về cái xóm nghèo của mẹ ruột cô à? Cô định làm cho mình thảm hại để chúng tôi thương hại rồi cầu xin cô quay lại chứ gì? Vậy thì cố mà làm đi.”
Tôi thầm nghĩ, vậy thì ch*t cũng được.
Giống như trong những cuốn tiểu thuyết, người luôn bị hiểu lầm, bị ghét bỏ chỉ được mọi người nhận ra giá trị khi cô ấy qua đời.
Khi đó, họ chẳng thể bù đắp được gì, chỉ có thể ân hận suốt đời.
Tôi dọn về sống cùng gia đình ruột trong căn nhà nhỏ cũ kỹ, chuẩn bị chờ đợi cái ch*t.
Nhưng rồi, có người nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói rằng tôi chính là em gái gái của họ.