Hạ Bách không ở trong nhà Trình Lưu quá lâu, bôi thuốc cho cô xong, lại gõ tỉnh cô chuyện không quan tâm bạn trai, thuận miệng giễu cợt vài câu xong mới đi về.
Trình Lưu nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng bây giờ của bạn trai, tỏ vẻ đã thấu hiểu sâu sắc.
Cô sai rồi.
Bất quá sau khi hối lỗi xong, Trình Lưu xoay người liền đi thư phòng, lôi báo cáo tổng kết quý ra, xem xong hết rồi mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trình Lưu đến công ty.
Thần Ẩn là một công ty khoa học kĩ thuật chuyên về mảng trí tuệ nhân tạo, do một tay Trình Lưu sáng lập.
Theo những thành tích tốt mà mấy năm nay ngành trí tuệ nhân tạo của khoa học kĩ thuật Thần Ẩn và các lĩnh vực khác hợp tác đạt được, giá trị con người của Trình Lưu cũng càng ngày càng tăng.
Bắt đầu từ năm nay, khoa học kĩ thuật Thần Ẩn sắp tiến quân vào lĩnh vực ô tô tự điều khiển, buổi sáng hôm qua phòng thí nghiệm ở thành phố G mà trình Lưu đi chĩnh là của một công ty ô tô đang hợp tác với cô, là nơi chuyên cung cấp để nghiên cứu kĩ thuật tự động hóa.
Hiệu quả không tốt lắm.
Hiện giờ ngành sản xuất ô tô đều đang nghiên cứu về mảng tự điều khiển, có công ty thì hợp tác với công ty khoa học kĩ thuật trí tuệ nhân tạo như Thần Ẩn hợp tác, để những công ty khoa học kĩ thuật đó phát minh ra một hệ thống. Có công ty tài đại khí thô, nơi nơi đào góc tường người ta, muốn tự mình tạo ra hệ hệ thống riêng.
Có điều cho dù là công ty nhà nào đi nữa, tới bây giờ vẫn chưa có ai nghiên cứu ra kĩ thuật tự động hóa cấp L4*.
* Bản convert ghi là ‘L4 cấp bậc tự động kỹ thuật điều khiển’, mị không biết L4 là gì, có thể từ chuyên ngành gì đó, google ca ca cũng không nói cho mị T^T, vẫn là câu nói cũ, ai biết chỉ nha hihi.
Nếu muốn đạt đến cấp độ hoàn toàn tự động hóa, vậy thì còn phải đi một đoạn đường dài.
Trình Lưu đứng trong phòng nghiên cứu, nhìn những máy móc thực nghiệm trước mặt, công ty của bọn cô đã giải quyết được hàng rào của kỹ thuật mấu chốt.
“Công ty ô tô ở thành phố G kia gửi bưu kiện tới.” Hạn Bách đứng bên cạnh Trình Lưu, đưa một cái ipad qua, “Tháng sau là đến kì gia hạn hợp đồng, bọn họ không định tiếp tục cùng chúng ta hợp tác.”
Trình Lưu cứng nhắc nhận lấy, đầu ngón tay lướt trên màn hình, nhanh chóng xem xong nội dung bưu kiện, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc: “Bọn họ đã tiêu tốn quá nhiều.”
Sáng hôm qua lúc thí nghiệm lần cuối cùng thất bại, ngoại trừ cô. Tất cả mọi người ở đó sắc mặt đều cực kì khó coi.
Có lẽ là nhóm quản lí cao tầng hàng đầu của công ty ô tô đó sau khi Trình Lưu rời đi đã mở một cuộc họp lớn, cuối cùng quyết định tạm dừng hàng mục nghiên cứu phát minh tự động hóa.
Hôm qua khi Trình Lưu nhìn thấy sắc mặt của mấy quản lí cao tầng tại đó, trong lòng đã có dự cảm, cũng không tính là quá kinh ngạc.
“Thành phố G còn có hai công ty ô tô khác, quy mô cũng lớn xấp xỉ công ty kia, trong đó có một nhà bộ phận nghiên cứu phát minh của họ thậm chí ra càng tốt hơn.” Hạ Bách giơ tay đẩy đẩy khung mắt kính nói, “Có cần tôi liên hệ bọn họ bàn bạc chút không?”
Trình Lưu nói với tổng trợ lí: “Không cần gấp, trước chờ chúng tahoàn toàn đột phá hàng rào kỹ thuật đã, sau đó lại quyết định cùng công ty nhà ai hợp tác.”
Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Bách, tầm mắt dừng lại trên mắt kính của anh nhiều thêm vài giây: “Huống hồ cũng không phải chỉ có thành phố G có công ty ô tô, tôi nhớ rõ thành phố S cũng có công ty ô tô lớn.”
“Được, vậy tôi trước tiên sẽ nói cùng bọn họ nói chuyện giải trừ hợp đồng.” Hạ Bách nhướng mày nói, sau đó bỗng nói một câu không liên quan: “Sao hôm nay Trình tổng lại nhìn tôi như vậy?”
“Cậu đổi mắt kính.” Trình Lưu nói chắc chắn.
Hôm nay anh không chỉ đổi mắt kính, trên người còn mặc một bộ tây trang cực kì đẹp mắt, trên cổ đeo cà vạt hoa văn đỏ sậm, càng làm nổi bật vai rộng chân dài, văn nhã anh tuấn.
Ánh đèn từ phía trên phòng nghiên cứu chiếu xuống người Hạ Bách, anh đứng ở đó, cực kì giống một người mẫu mới từ trên sàn chữ T đi xuống, là một cái móc treo quần áo trời sinh*.
*Có lẽ không cần giải thích đâu ha, móc treo quần áo đại khái là chỉ những người có thân hình siêu chuẩn siêu đẹp, giống mấy con ma nơ canh ngoài tiệm đồ á, mặc gì cũng đẹp.
Thật ra không phải chỉ hôm nay, nếu Trình Lưu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện tổng trợ lý của cô chưa bao giờ mặc một bộ tây trang hai lần, càng không cần nói tới có bao nhiêu cặp kính.
“Khó được nha, Trình tổng vậy mà cong chú ý tới chuyện tôi đổi mắt kính.” Hạ Bách giương môi cười nói, “Xem ra cặp kính này đeo vào nhất định trông rất đẹp mắt.”
Trình Lưu quay đầu liếc mắt kỳ quái nhìn Hạ Bách: “Là do cặp mắt kính hôm qua của cậu gọng quá chói, mới nhìn còn tưởng là hai cái bóng đèn to bự.
Độ cong trên khóe môi Hạ Bách cứng đờ: “Tối hôm qua sao không nghe cậu nhắc tới?”
“Tôi thấy cậu đeo rất vui vẻ, cho nên không có nói.” Trình Lưu thả chậm bước chân, giơ tay vỗ vỗ bả vai tổng trợ lí, trấn an nói, “Đèn flash của truyền thông tôi còn chịu được, huống chi chỉ là kẻ hèn một cặp mắt kính.”
“……”
Khụ, khụ, một cặp mắt kính!
Chữ chữ đâm tim.
Hạ tổng trợ lý giơ tay nắm lấy tay vịn, dùng sức nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Tôi cảm ơn cậu.”
Lúc mở mắt ra, Trình Lưu đã sớm đi xa.
……
Kiểu người cuồng công việc như Trình Lưu, cho dù công ty đã không còn việc gì, cô cũng sẽ không tan làm sớm, một ngày 24 giờ ở luôn trong công ty còn được.
Hôm nay thì có chút không giống vậy, bởi vì lúc 10 giờ Trình Lưu nhận được tin nhắn của bạn trai.
Bạn trai: 【 11 giờ tới đón tôi. 】
Lúc nhận được Wechat này, Trình Lưu đang nghe một giám đốc bộ phận báo cáo tiến độ công việc.
Cô ngồi trước bàn làm việc, một tay chuyển động bút nước màu đen, thonhr thoảng ngòi bút quẹt qua cổ tay áo cũng không thèm để ý, một tay khác tùy ý cầm báo cáo tiến độ bộ phận trình lên, ánh mắt lướt qua màn hình di động sáng lên trên bàn, lập tức ngồi thẳng người.
Bạn trai chủ động tìm cô!
Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua, cô nhất định phải làm hài lòng yêu cầu của bạn trai!
Giám đốc bộ phận đang thao thao bất tuyệt, thấy động tác bất ngờ của Trình Lưu, còn tưởng rằng nãy giờ nói nhỏ quá, âm thanh lại lớn hơn vài độ.
Trình Lưu nhìn nhìn thời gian, giơ tay ý bảo giám đốc bộ phận ngừng lại: “Tôi đã nắm rõ rồi, anh quay về trước đi, lần sau bàn lại.”
“A?” Giám đốc bộ phận mờ mịt đẩy cửa rời đi, hắn còn chưa nói xong đâu.
Trình Lưu ngồi ghế văn phòng, cúi đầu nhìn cái Wechat kia, nhớ tới hình ảnh bạn trai tối qua trong phòng bao của tiểu quán, tim lại bắt đầu đập bang bang.
Cô ngồi thẳng tắp, lập tức trả lời bạn trai: 【 Được! 】
Vì biểu đạt sự kiên định của mình, còn gửi qua một cái thủ thế cúi chào.
Sau đó Trình Lưu đứng dậy, chuẩn bị về sớm.
Công ty khoa học kỹ thuật Thần Ẩn cách tiểu khu Văn Hưng có hơi xa, cô Trình Lưu nếu đã quyết tâm làm một người bạn gái ba tốt, thì tuyệt đối không thể đến trễ.
Bên ngoài văn phòng của Trình Lưu còn có một văn phòng nữa, là chỗ ngồi của tổng trợ lí Hạ Bách, anh giương mắt nhìn thấy cô cõng theo bao máy tính đẩy cửa ra, theo bản năng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Hành trình của cô đều do Hạ Bách sắp xếp, trong đó không có chuyện đi ra ngoài này.
“Hôm nay không còn việc gì nữa.” Trình Lưu bước nhanh ra ngoài, “Tôi đi tìm bạn trai.”
Hạ Bách sửng sốt, mãi đến khi Trình Lưu biến mất khỏi văn phòng, anh mới chậm chạp phản ứng lại vừa nãy cô đã nói cái gì.
Lúc trước không phải vẫn luôn không để tâm tới bạn trai à? Lần này trở về bị sao vậy?
……
Trình Lưu cũng không biết tổng trợ lí của mình đang nghĩ cái gì, cô một đường hứng thú bừng bừng chạy tới tiểu khu Văn Hưng, ngừng dưới lầu nhắn tin cho bạn trai.
Số 6: 【 Em tới rồi! 】
Trên lầu.
Lúc di động rung rồi sáng lên, Quý Triều Chu đang ngồi rũ mắt trước bàn, ngón tay thon dài sạch sẽ quấn lấy giấy mang, từng vòng quấn quanh bộ rễ cây linh lan gói lại.
Tối qua sau khi bỏ đi suy nghĩ để Quý Mộ Sơn kêu vệ sĩ về, cuối cùng Quý Triều Chụ quyết định chấp nhận vệ sĩ này, vậy nên lúc sáng đã nhắn tin cho cô.
Anh muốn đi thăm dì Vân.
……
Trình Lưu ngồi trong xe, thường xuyên quay đầu nhìn về phía cửa lớn, tự hỏi khi nào thì bạn trai đi xuống.
Đợi tầm mười phút, rốt cuộc Trình Lưu nhìn thấy bạn trai đi từ trong ra, nhưng mà chỉ nhìn anh đi qua như vậy, đã khiến cô nhìn tới ngây người.
Bạn trai hôm nay mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, khóa áo cài nghiêm chỉnh, bên trong mặc áo sơmi màu trắng, cổ áo lá sen dựng lên che lại cái cổ thon dài của anh, dưới quần đen dài là đôi giày trắng, trong tay còn có bó hoa linh lan màu trắng quen thuộc.
Anh chậm rãi bước từ nơi âm u về phía ánh sánh mặt trời, nháy mắt ấy phảng phất như một quý tộc bước ra từ trong bức tranh sơn dầu.
Rõ ràng toàn thân trên dưới đều che kín mít, chỉ có nửa đoạn cổ thon dài, cùng với bàn tay thon dài rắn chắc vừa trắng lại lạnh là lộ ra ngoài.
Nhưng Trình Lưu trong xe lại xem đến đầu váng mắt hoa, bạn trai cô cũng quá…… Gợi cảm.
Cô hoàn hồn lại, lập tức đi ra ngoài kéo cửa xe ra cho bạn trai , sau đó lại bị mỹ nhan gần ngay trước mắt cho một đòn bạo kích, khiến Trình Lưu thấy mũi mình nóng lên, cô theo bản năng duỗi tay che lại, trên tay toàn là máu.
Quý Triều Chu thấy vệ sĩ lại kéo cửa kếu phó lại ra, vừa nghiêng đầu muốn nói rằng mình sẽ ngồi ghế sau, thì thấy cô vệ sĩ này đang chảy máu mũi, anh nhíu mày: “Cô…… bị sao vậy?”
Trình Lưu che mũi lại, ồm ồm nói: “Em không sao đâu, anh vào xe ngồi trước đi.”
Quý Triều Chu vừa mới đóng cửa xe, Trình Lưu liền ngồi vào bên cạnh, cô mở cái hộp ở giữa hai tay vịn ra, rút liên tiếp rút mấy tờ khăn giấy, lau khô cái mũi.
Cũng may không còn chảy nữa, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trình Lưu nghiêng người qua, lật tìm khăn ướt, lấy qua lau tay mình.
Thấy bạn trai đứng cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, Trình Lưu theo bản năng vì mình mà biện minh chút: “Lúc trước thức đêm nhiều quá.” Tuyệt đối không phải vì nhìn bạn trai nhìn tới chảy máu mũi đâu.
Cô là do phải thức đêm làm việc nhiều, nhất định là như vậy.
Quý Triều Chu chậm rãi thu hồi ánh mắt, cô vệ sĩ này nhìn qua còn khá trẻ, có lẽ do con cô còn quá nhỏ, cho nên buộc cô phải thức đêm để trông đứa bé.
“Không rảnh thì không tới cũng được.” Quý Triều Chu nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói, lần này kêu tới, chủ yếu là muốn để cô dễ nói chuyện với bên Quý Mộ hơn thôi.
Vừa nghe lời này, Trình Lưu lập tức nói rất nghiêm túc: “Em lúc nào cũng rảnh, anh có chuyện gì thì cứ tìm em.”
Quý Triều Chu không trả lời câu này của cô, báo một địa chỉ, liền ôm hoa linh lan, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Trình Lưu liếc nhanh về phía bạn trai, không dám nhìn nhiều, cô sợ nhỡ cảm xúc của mình kích động, sẽ lại chảy máu mũi.
Mất mặt!
……
Chỗ bọn họ tới có hơi xa, nhưng hoàn cảnh rất tốt, cuối cùng Trình Lưu dừng xe lại trước một căn biệt thự.
Còn không chờ cô mở cửa xe giúp bạn trai, tự anh đã đi ra ngoài trước.
Trình Lưu đành phải vội vàng theo sau.
Bạn trai hình như rất quen thuộc nơi này, hắn lập tức xuyên qua biệt thự, đi về phía hoa viên.
Trình Lưu đi theo sau anh, thấy bước chân bạn trai dần chậm lại, cô giương mắt nhìn về phía trước..
Một người phụ nữ mặc sườn xám ngồi trên xe lăn, trên vai bà khoác một cái áo choàng màu đỏ thẫm, giờ phút này đang cúi người tưới nước cho hoa, tóc bà được búi lại cẩn thận, một cái trâm ngọc cắm ở giữa, vành tai đeo hoa tai trân châu, sườn mặt tuy gầy ốm nhưng vẫn có thể nhìn ra nét mỹ lệ ban đầu như cũ.
Bên cạnh bà còn có một y tá* đang trông coi.
*Bản convert là khán hộ, nghĩa là người phục vụ bệnh nhân ở các bệnh viện (cũ), giống như y tá (Theo vtudien.com).
“Dì Vân.”
Nghe thấy âm thanh, người phụ nữ trên xe lăn quay đầu lại, gương mặt bà dù đang ốm đau, vẫn mang nét phong hoa như cũ, bà vừa nhìn thấy Quý Triều Chu thì tức khắc nở một nụ cười hòa ái: “Sao hôm nay con lại tới đây?”
“Không phải dì nói muốn con mang linh lan tới à?” Quý Triều Chu đi tới, hai tay đưa bó hoa linh lan trong tay cho bà.
Người phụ nữ trên xe lăn cười nhận lấy hoa linh lan, cúi đầu ngửi ngửi: “Dì chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà Vân Phỉ lại đi quấy rầy con sao?”
Gương mặt lãnh đạm thanh quý trước giờ của Quý Triều Chu thoáng nhu hòa: “Chuyện của dì thì sao lại gọi là quấy rầy.”
Trình Lưu đứng sau anh, nhìn gương mặt có hai phần tương tự của hai người, lâm vào trầm tư: Hình như bạn trai đưa mình tới gặp người lớn trong nhà, vậy mà cô không đem quà tới.
Lúc này người phụ nữ trên xe lăn cũng nhìn thấy Trình Lưu, nghiêng đầu hỏi Quý Triều Chu: “Vị này là?”
“Vệ sĩ.” Quý Triều Chu đi đến phía sau dì Vân, đẩy xe lăn giúp bà.
Vân Sắt thoáng sửng sốt, nhưng đối với chuyện vệ sĩ không hứng thú lắm, bà muốn nói chuyện riêng với Triều Chu, nên quay sang y tá nói: “Cô đưa cô ấy tới phòng khách ngồi đi.”
Trình Lưu đương nhiên nghe rõ bạn trai nói cô là vệ sĩ, nhưng cô không có phản ứng gì cả, thậm chí còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trước kia có vài đối tác đã nói qua, lúc vợ bọn họ tức giận, thỉnh thoảng sẽ đặt cho bọn họ vài biệt danh, làm bộ như người xa lạ.
Đây là tình thú!
Hơn nữa lần này cô tới cửa không có đem theo quà.
‘ Vệ sĩ ’, nghe qua cảm giác cũng không tồi nha.