Hoa viên chiếm diện tích không nhỏ, mỗi một nơi đều được thiết kế tỉ mỉ, hằng năm đều có người chăm sóc.
Quý Triều Chu đẩy dì Vân tới một ngôi đình ngắm cảnh, bên dưới là ao nước màu xanh lục, cẩm lý* trong ao nhàn nhã vẫy đuôi.
*Cẩm lý: Hay còn gọi là cá chép Koi là một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là điềm may mắn.
Vân Sắt duỗi tay mở hộp thức ăn cho cá trên bàn đá, lấy từ trong ra một nắm thức ăn quay đầu đưa cho Quý Triều Chu.
Quý Triều Chu nhận lấy thức ăn cho cá, vòng ra từ sau xe lăn, ngồi dựa vào đình hóng gió, cánh tay thon dài đặt trên lan can, vươn bàn tay ra, nhẹ tách các ngón tay, thức ăn cho cá chậm rãi từ trong khe hở ngón tay rơi xuống.
Những con cẩm lý sôi nổi bơi về phía đình hóng gió, một lát sau trong nước đã tụ tập một tảng lớn màu hồng, bơi qua bơi lại rất vui vẻ.
“Vệ sĩ lúc nãy là chuyện gì vậy?” Vân Sắt nhìn cháu ngoại trai nhà mình, ôn nhu hỏi.
Ánh mắt Quý Triều Chu dừng trên mặt nước, một con cẩm lý nho nhỏ đang ngửa đầu há mồm chờ đồ ăn: “Ông ta mời tới.”
Vân Sắt hiểu rõ: “Cha con lo lắng cho con.”
Quý Triều Chu rắc thức ăn cho cá từ kẽ ngón tay, yên lặng nhìn con cẩm lý nhỏ kia nuốt thức ăn cho cá vào.
“Triều Chu, dì không còn bao nhiêu thời gian.” Đáy mắt Vân Sắt phức tạp, nhưng ánh mắt nhìn về phía cháu ngoại trai vẫn ôn nhu như cũ, “Về sau có dì ở cùng chị gái……”
“Dì Vân, bên ngoài gió lớn, để con đẩy dì về.” Quý Triều Chu rải xong mớ thức ăn cho cá kia, lau khô tay, đứng dậy cắt ngang lời nói của bà.
“Triều Chu, ngồi xuống.” Ngữ khí Vân Sắt trở nên hơi nghiêm khắc, nhưng cảm xúc bà vừa kích động, liền bắt đầu ho khan.
Quý Triều Chu lập tức nhíu mày đi tới, vỗ lưng giúp bà: “Dì đừng tức giận.”
Vân Sắt ổn định lại, nắm lấy tay Quý Triều Chu, kéo anh đến trước mặt mình, ngửa đầu nói: “Trước tiên nghe dì nói xong đã.”
Quý Triều Chu chủ động khom lưng nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng dì Vân.
“Con lớn lên rất giống chị gái.” Vân Sắt giơ tay chạm vào gương mặt của cháu ngoại trai, trong mắt có sự hoài niệm, “Ngay cả sở thích cũng không khác nhau lắm, nếu chị ấy biết…… Chị ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Hàng mi dài của Quý Triều Chu khẽ run rẩy, vẫn trầm mặc như cũ.
“Chuyện của các trưởng bối, không liên quan tới con.” Vân Sắt nắm thật chặt tay cháu ngoại trai, “Triều Chu, con còn trẻ, phải sống thật tốt. Những chuyện khác đều không quan trọng, dì Vân chỉ hy vọng con đừng hủy hoại thân thể mình.”
“Con biết.” Anh nhẹ giọng nói.
Vân Sắt lắc đầu: “Triều Chu, dì muốn con nói ‘được’.”
Quý Triều Chu giương mắt nhìn người phụ nữ gầy ốm tái nhợt trên xe lăn, bà là em gái của mẹ anh, chăm sóc anh lớn lên, hiện giờ…… Cũng sắp rời xa anh.
Cuối cùng một âm thanh mát lạnh pha chút khàn khàn vang lên trong đình: “…… Được.”
Trên mặt Vân Sắt lúc này mới lộ ra nụ cười, bà vỗ vỗ tay cháu ngoại trai, ý bảo anh hãy đẩy mình quay về.
Trên đường bà cầm lấy hoa linh lan trên đầu gối, cúi đầu ngửi ngửi rồi nói: “Đứa bé Vân Phỉ kia bây giờ lớn rồi, đã có tâm tư riêng của mình rồi.”
Vân Sắt quay đầu lại nói với Quý Triều Chu: “Nó là nó, con là con, con không cần phải vì dì mà bị nó kiềm chế.”
“Dạ.” Lần này Quý Triều Chu trực tiếp đồng ý.
Trên xe lăn người phụ nữ ưu nhã giơ tay sửa lại tóc mái bên tai bị gió thổi loạn, thân thể lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
……
Trong phòng khách của biệt thự, Trình Lưu đã ngồi một lúc lâu trên sô pha.
Vị y tá kia sau khi đưa cô tới chỗ này ngồi, lại xoay người đi ra ngoài.
Trình Lưu có hơi căng thẳng.
Cô trăm triệu lần không ngờ tới bạn trai sẽ trực tiếp mang mình đi gặp người trong nhà.
Vừa rồi mặt mày của người phụ nữ trên xe lăn và bạn trai có vài phần giống nhau, hẳn là trưởng bối của anh.
Phát triển này nhanh quá đi mất!
Cô vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.
Trình Lưu cẩn thận nghĩ lại một chút, phát hiện bản thân cô với chuyện gặp trưởng bối này hoàn toàn xa lạ, mấy đối tác trước kia của cô cũng chưa từng nhắc qua chuyện này..
Vì thế Trình tổng lặng lẽ đánh giá phòng khách, xác định không có ai, lúc này mới cẩn thận móc di động ra chuẩn bị đi tra thử.
Bất quá cô mới vừa lấy di động ra, một chữ cũng chưa kịp đánh, y tá rời đi ban nãy lại xông* ra, còn bưng theo một cái khay, trên khay có đặt trà bánh.
*Tác giả viết, không phải tại editor chém đâu.
Y tá khách sáo cười cười, sau đó đem trà bánh đặt vào trước mặt cô: “Trà này là từ vườn trà của thái thái nhà chúng ta làm ra, cô nếm thử xem sao.”
“Cảm ơn.” Trình Lưu cũng cười khách sáo với y tá, trong lòng cân nhắc xem bản thân có thể hỏi được chút thông tin từ miệng y tá không, xem xem vị trưởng bối vừa rồi kia thích cái gì.
Lúc này, y tá chủ động bật TV lên, muốn giúp Trình Lưu giảm bớt sự xấu hổ.
“Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn mấy năm nay trên phương diện kỹ thuật trí tuệ nhân tạo đã đạt được thành tích oanh động……”
TV bật lên, trên đó đang chiếu một chương trình về khoa học kỹ thuật, người chủ trì đang giới thiệu về công ty khoa học kỹ thuật Thần Ẩn, cùng lúc trên màn hình bắt đầu chiếu lên một số ít hình ảnh về Trình Lưu của bên phía truyền thông, đó là hình ảnh lúc trước của cô trong cuộc phỏng vấn khi khoa học kỹ thuật Thần Ẩn hoạt động được ba năm, chỉ mỗi việc làm tạo hình đã lãng phí hai tiếng đồng hồ.
Vậy nên sau này cô luôn không thích mấy hoạt động kiểu này, phía truyền thông đương nhiên cũng không lấy được hình ảnh nào mới.
Nhưng hiện tại Trình Lưu lại thẳng eo lên, dư quang nơi khóe mắt lặng lẽ liếc liếc y tá bên cạnh, vậy mà lại bị đối phương nhìn thấy mình xuất hiện trên TV.
Trời cũng giúp cô!
Chờ sau khi cô và bạn trai đi rồi, nhất định y tá sẽ cùng vị dì Vân vừa nãy nói về mình.
—— Người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn.
Trình Lưu nghĩ thầm, năm ngoái mấy cái bảng đánh giá ngoài kia, bảng nào bảng nấy đều đánh giá giá trị con người của cô rất cao.
Cô cúi đầu đánh giá chân mình, khá dài, mặt cũng không có gì đáng ngại, miễn cưỡng có thể xưng là một nữ thanh niên chất lượng tốt tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Trưởng bối trong nhà hẳn là sẽ vừa lòng đi?
Huống hồ trong TV còn đang giống như không cần tiền mà khen cô tới tấp nữa!
Trình Lưu bỗng nhiên cảm thấy về sau lên TV nhiều nhiều chút cũng không có gì không tốt.
Bên cạnh y tá một hồi thì nhìn người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn trên màn hình, một hồi lại bí mật quan sát Trình Lưu bên cạnh.
Chỉ là tâm lý xoay chuyển đủ chiều của đối phương, cùng với trong tưởng tượng của Trình Lưu không giống nhau lắm.
Y tá vừa rồi nhìn thấy người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn trên màn hình TV liền thấy quen mắt, sau đó phản ứng lại, mới nhớ ra người này lớn lên vậy mà cùng với vệ sĩ bên cạnh Quý thiếu gia giống nhau tới bảy tám phần.
Bất quá thân phận của hai người lại chênh lệch quá lớn.
Một người là người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật, trong TV, đối phương có một mái tóc màu nâu nhạt dài tới vai hơi xoăn, đuôi tóc chạm vào bờ vai, trên người mặc một bộ tây trang màu xám, áo khoác mở rộng, lộ ra áo sơ mi nâu đậm, đường cong toàn thân lưu loát.
Cô ấy đứng trên đài giọng nói đĩnh đạc, ánh đèn xung quanh giống như vì cô mà sinh ra.
Mà đây……
Y tá lại nhìn nhìn nữ vệ sĩ bên cạnh Quý thiếu gia, cô chỉ mặc một bộ quần áo vận động màu đen bình thường, còn có chỗ bị nhăn dúm dó, gương mặt hoàn toàn là mặt mộc.
Có lẽ do phát hiện người trên TV và mình rất giống nhau, cô ấy có điểm tự ti mà cúi đầu.
Y tá trong lòng có chút đồng tình với nữ vệ sĩ đáng thương này, loại người thường giống bọn họ đây mới là loại người chiếm số đông trong xã hội, không phải ai cũng giống như cô gái trong TV tuổi còn trẻ đã là người sáng lập hào quang vạn trượng.
Vì thế y tá vỗ vỗ bả vai an ủi nữ vệ sĩ bên cạnh, sau đó duỗi tay muốn lấy điều khiển từ xa.
Trình Lưu bị y tá vỗ tới ngơ ngác khó hiểu, ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy bạn trai đang đẩy dì Vân vào, tim cô đập nhanh một nhịp, có chút khẩn trương tự hỏi:
Vân dì rất nhanh sẽ nhìn thấy mình trên TV, vậy lát nữa tới lúc cô tự giới thiệu, có đứng lên hay không đây?
“Bang ——”
Y tá cầm được điều khiển từ xa, trực tiếp nhấn xuống nút ấn đỏ tươi - tắt màn hình, hình ảnh đang có trên TV lập tức biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại một màn hình đen như mực, cô cười cười với vệ sĩ trẻ tuổi này, sâu sắc thấu hiểu sự lúng túng của đối phương.
Trình Lưu chậm rãi quay đầu nhìn về phía y tá, khiếp sợ phát hiện đối phương hướng thẳng về phía cô nở một nụ cười khiêu khích.
…… Y tá này đang ra oai phủ đầu?
Trình Lưu khó hiểu, không biết tại sao mình lại đắc tội với y tá.
Kệ đi, bạn trai đã sớm biết mình là ai rồi, về sau sẽ luôn có cơ hội để giới thiệu.
“Các con về trước đi.” Sau khi đi vào, Vân Sắt kéo tay Quý Triều Chu nói, “Dì Vân không giữ con lại đây ăn cơm.”
Bà sinh bệnh, đồ ăn so với thức ăn dinh dưỡng của người bình thường không giống nhau.
“Dạ.” Quý Triều Chu khom lưng giúp Vân Sắt sửa lại áo choàng, “Cách một thời gian ngắn nữa con lại tới thăm dì.”
Vân Sắt vỗ vỗ tay cháu ngoại trai, khẽ gật đầu, lại xoay mặt nhìn về phía Trình Lưu: “Con thay ta chăm sóc tốt cho nó.”
Trình Lưu vừa nghe, đây là trưởng bối muốn cô hứa hẹn, cô nhanh chóng quyết định đứng lên, nghiêm túc nói: “Con sẽ.”
Chờ Quý Triều Chu và Trình Lưu rời đi, y tá liền tiến lên đẩy Vân Sắt, một bên nói: “Thái thái, vệ sĩ vừa nãy của Quý thiếu gia lớn lên vậy mà cùng với một người sáng lập công ty nọ rất giống nhau.”
“Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện người giống người mà.” Vân Sắt đối với bảo tiêu không có nhiều hứng thú, nói chuyện thời gian dài như vậy, làm bà có chút tinh bì lực tẫn, “Cô đẩy tôi về phòng nghỉ ngơi đi.”
……
“Bữa trưa muốn ăn cái gì?” Vừa lên xe, Trình Lưu chủ động hỏi.
Quý Triều Chu nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, hờ hững nói: “Tùy cô.”
Anh vừa mới đồng ý với dì Vân, không định thất hứa.
“Vậy hay là đi chỗ nào náo nhiệt một chút?” Trình Lưu thử hỏi.
Bạn trai không lên tiếng, cô dứt khoát mặc định là anh đã đáp ứng.
Nơi bọn họ tới là một quán tiểu xào* không tính là lớn, chỉ có hai gian cửa hàng, hoàn cảnh cũng coi như sạch sẽ, bên trong đã ngồi đầy khách.
*Không biết là quán món xào nhỏ hay là quán được xây bằng những cây tre nhỏ, vì tiểu (筱) còn có nghĩa là tre nhỏ, mị nghiêng về cái sau hơn, vì quán nhỏ mà ‘không tính là lớn’ thì thừa quá.
Hai người vừa đi vào, bên trong vốn là tiếng người ồn ào náo động, không biết tại sao lại đột nhiên biến mất.
Một lát sau, âm thanh mới dần dần quay lại.
“Hai người là minh tinh sao?” Nhân viên cửa hàng cầm thực đơn lại đây, do dự hỏi.
Trình Lưu nhận lấy thực đơn, lắc đầu với nhân viên cửa hàng: “Không phải.”
“Tôi cũng nghĩ là không phải.” Thấy Trình Lưu nhìn cô, nhân viên cửa hàng có hơi ngượng ngùng nói, “Hai người đẹp như vậy, nếu là minh tinh, tôi nhất định đã nhận ra.”
“Hai người chọn trước đi, lát nữa tôi sẽ tới lấy thực đơn.” Nhân viên cửa hàng cầm bút chì đưa cho Trình Lưu, lặng lẽ nhìn về phía Quý Triều Chu, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
“Không biết anh có thích mùi vị nơi này hay không, trước cứ thử xem.” Trình Lưu đẩy thực đơn về phía đối diện cho Quý Triều Chu, “Không thích thì lần sau đổi sang nhà khác.”
Đoạn nhạc đệm vừa rồi, Quý Triều Chu dường như không hề nghe thấy, hoặc là nói anh căn bản không thèm để ý bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh mình.
Đầu ngón tay anh mở thực đơn ra, rũ mắt nhìn một lát, tiện tay chọn ra hai món ăn.
Trình Lưu liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên khẩu vị thiên về thanh đạm.
Lúc hai người đang ngồi bên trong gọi món ăn, đường phố cách vách một người đàn ông trẻ tuổi đi ngang qua, trên còn mang hờ một cái khẩu trang, hắn tay trái kẹp nửa điếu thuốc, tay phải cầm chai đồ uống mới vừa mua, đi nhanh về phía trước, người xung quanh đều vô thức bị hấp dẫn bởi gương mặt của hắn.
Uông Hồng Dương vặn nắp ra, ngửa đầu mấy hơi liền uống hết chai đồ uống, cả một buổi sáng quay chụp tạp chí, thế mà không có một ai đưa cho hắn được chai nước, còn phải để hắnphải tự mình đi mua.
Uông Hồng Dương đen mặt bóp bẹp chai đồ uống, ném vào thùng rác bên cạnh, đều là một đám mắt chó nhìn người thấp.
Một cái ném này, khiến Uông Hồng Dương nhìn thấy trong tiệm tiểu xào đối diện hình như đang ngồi một người rất quen, nhưng không đợi hắn nhìn kĩ, nhân viên bên trong cửa hàng lại đem gương mặt của người kia che lại gần hết.
Thiết, sao có thể là Trình Lưu.
Trình Lưu lấy đâu ra thời gian mà thảnh thơi ăn cơm, nói gì đến việc chạy tới kiểu cửa hàng yêu cầu phải xếp hàng như tiệm tiểu xào này.
Mỗi lần cô ăn cơm cùng mình, cũng chỉ thiếu không kéo luôn máy tính tới, di động thì cứ tích tích vang không ngừng.
Vừa nhớ tới Trình Lưu, Uông Hồng Dương vừa đi vừa lấy di động ra gọi cho cô một cuộc điện thoại, kết quả không ai nhận, không biết lại đang bận chuyện gì ở công ty nữa rồi.
Uông Hồng Dương ném tàn thuốc, dùng chân hung hăng dẫm lên, cúi đầu lướt danh bạ, lôi từ trong đó ra một dãy số rồi gọi đi, bên kia rất nhanh bắt máy.
Hắn nói buổi tối muốn hẹn đối phương cùng đi quán bar chơi, nữ sinh đầu kia điện thoại vừa ngượng ngùng lại hưng phấn mà đáp ứng.
Quả nhiên, trên đời này cũng chỉ có Trình Lưu mới có thể không hiểu phong tình như vậy.