Hai người cách nhau hơi xa, Trình Lưu chỉ nhìn thấy màn hình di động của bạn trai sáng lên, nhưng không biết là ai gọi tới. 


Vốn dĩ cô không định nhắc nhở, nhưng mà nhìn bạn trai ngồi đó khảy khảy mấy món ăn trên bàn, hầu như chưa bỏ vào miệng miếng nào, rõ ràng là có tật xấu kén ăn. 


Anh căn bản là không để ý tới di động đang rung lên. 


Sau khi nghe Trình Lưu nhắc, bạn trai buông đũa, cầm di động đứng lên đi ra ngoài. 


Trình Lưu nhìn anh đi ra ngoài, lại nhìn bàn đồ ăn chưa đụng được mấy món, cô nghĩ nghĩ, rung chuông kêu phục vụ tới. 


“Chào quý khách, xin hỏi quý khách có yêu cầu gì?” Phục vụ vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ, vậy nên đi vào rất nhanh. 


Trình lưu chỉ vào một món ăn mà bạn trai động đũa vào nhiều nhất: “Món này mang lên thêm một phần cho tôi.” 


“Vâng, quý khách còn yêu cầu gì nữa không?” 


“Không có.” Trình Lưu xua tay, cúi đầu lấy di động đang vang trong túi ra, mở khóa hỏi tổng trợ lí ở đầu kia, “Công ty có chuyện gì?” 


“Tiệc tổng kết quý tổ chức xong rồi.” bên kia tổng trợ lí nói, “Còn nữa, bên dưới đã đưa một bản kế hoạch mới tới, tối nay cậu có muốn coi luôn không?” 


Trình Lưu dựa vào lưng ghế: “Tôi vẫn còn đang hẹn hò.” 


Giọng nói đầu kia điện thoại mang chút ý cười: “Hôm nay hẹn hò lâu vậy sao? Vậy tôi đem bản kế hoạch tới nhà cậu trước, cậu có rảnh thì coi.” 


“Cũng được, sẵn tiện đem báo cáo tổng kết quý tới luôn đi.” Trình Lưu thuận miệng nói. 


Ngoài cửa. 


Quý Triều Chu vừa bắt máy, bên kia tiếng Vân Phỉ liền truyền tới: “Em không biết mấy phóng viên kia sẽ tới, lần này về thành phố S em chỉ nói với trợ lí thôi...” 


Anh đứng cạnh tường, khóe mắt lướt qua phục vụ ra vào, trầm mặc nghe xong lời giải thích của Vân Phỉ, mới lãnh đạm mở miệng: “Hoa linh lan của dì Vân, ngày mai tôi sẽ đem qua.” 


Từ đầu đến cuối, Quý Triều Chu cũng không nói một câu về chuyện xảy ra lúc chiều. 


Anh càng như vậy, Vân Phỉ càng cảm thấy khó chịu, nếu không phải vẫn còn một tầng quan hệ với dì Vân, anh căn bản sẽ không để ý gì tới cô ta. 


Vân Phỉ cầm di động, cắn chặt môi dưới, gương mặt mỹ lệ tái nhợt, cô bóp lòng bàn tay mình, im lặng một lát mới làm như không có việc gì mà cười, thử hỏi: “Người ở sân bay lúc chiều là bạn anh à?” 


Ngoại trừ dì Vân, cô chưa thấy ai có thể đến gần Quý Triều Chu, huống chi cô gái lúc chiều là trực tiếp nắm tay anh kéo đi.” 


Chỉ trách cô lúc đó quá khiếp sợ, nên bị những người ở sân bay lúc đó vây quanh, bỏ lỡ mất cơ hội tới gần anh. 


Nếu không hotsearch hôm nay sẽ là tin tức ‘tình yêu’ của mình rồi. 


Nhưng mà đầu kí điện thoại Quý Triều Chu cũng không thèm giải thích, trực tiếp cúp máy. 


Vân Phỉ dùng sức nắm chặt di động, đầu ngón tay trở nên trắng bệch: “…” 


Cô biết Quý Triều Chu sẽ không dài dòng với mình nữa. 


Anh luôn như vậy, luôn nhìn thấu mấy động tác nhỏ đó của cô, chỉ là anh nể mặt dì Vân, không muốn cùng mình so đo. 


Vân Phỉ thậm chí hy vọng anh so đo với mình 


Chỉ cần có thể lưu lại dấu vết trong lòng của người đàn ông lạnh lùng như hàn sơn tuyết tùng kia, cho dù là tốt hay xấu, dù là chuyện gì cô cũng tình nguyện làm. 


Vân Phỉ đứng trong phòng khách một lúc lây, ngực phập phồng lên xuống, đột nhiên dùng sức ném mạnh điện thoại đi. 


…… 


Khi Quý Triều Chu quay về phòng bao, anh phát hiện trên bàn nhiều thêm một đĩa thức ăn, mà cô vệ sĩ ngồi bên kia thì chột dạ buông di động bên tai, căng thẳng ngồi ngay ngắn lại. 


Rõ ràng là lúc nãy đang liên lạc với Quý Mộ Sơn. 


Trình Lưu thấy bạn trai đi vào, theo bản năng cúp điện thoại của tổng trợ lí, lập tức ngồi thẳng người lên. 


Hồi trước lúc hẹn hò ăn cơm, cô nhiều lần đều nói chuyện công việc với tổng trợ lí, đem bạn trai ném qua một bên, để anh một mình cúi đầu chơi điện thoại. 


Lúc ấy Trình Lưu không thấy có việc gì, hoặc là dù có thấy cô cũng không để ý, nhưng bây giờ cô đã sâu sắc nhận ra sai lầm của mình, làm như vậy là không đúng. 


Trình Lưu nghĩ thầm lần sau khi cô hẹn hò, nhất định phải nhắc nhở tổng trợ lí, nếu công ty không có chuyện gì cực kì quan trọng, tuyệt đối không được gọi điện cho cô. 


Vì để hòa hoãn không khí, Trình Lưu chủ động mở miệng, chỉ vào mấy món ăn mà bạn trai hầu như không động tới: “Mấy món này anh không ăn, vậy em ăn nha?” Đỡ mất công lãng phí. 


Hơn nữa còn có thể thể hiện sự thân mật của hai người. 


Cô đã từng nghe đối tác nói qua, một đối tượng đủ tư cách chính là người lúc ở nhà có thể cam tâm tình nguyện ăn cơm thừa canh cặn của vợ.. 


Quý Triều Chu nhìn qua cô vệ sĩ vừa mới tự ý gọi thêm đồ ăn cho anh, nhớ tới đối phương dù sao cũng là một người mẹ cực khổ vất vả nuôi con nhỏ, cuối cùng mặt không cảm xúc đem mấy đĩa thức ăn đẩy qua cho cô. 


“Nếu đồ ăn không đủ cô có thể gọi thêm.” Quý Triều Chu lãnh đạm nói, ánh mắt lướt qua mấy địa thức ăn gần cạn sạch trước mặt cô, Quý Mộ Sơn còn chưa tới mức không trả nổi tiền cơm cho một vệ sĩ. 


Trinhg Lưu lập tức nói: “Không cần đâu, nhiêu đó đủ rồi.” Cô vốn cũng không thích đồ ăn chỗ này. 


Bất quá bạn trai vậy mà lại chủ động quan tâm cô, Trình Lưu đối với mấy lời nói của đám đối tác kia càng thêm tin tưởng sâu sắc. 


Quả nhiên dùng tốt! 


Quý Triều Chu không để ý tới cô, anh đơn giản là thấy cô là một người mẹ, nên mới tình nguyện dành một xíu xiu sự chú ý cho cô, nhưng mà cũng chỉ vậy thôi. 


Bên ngoài mưa không biết đã tạnh từ khi nào, ngoài cửa số có vài tiếng ếch kêu linh tinh, gió nhẹ theo cửa sổ điêu khắc chạm rỗng bằng gỗ đàn đen tiến vào,  ánh đèn màu cam ấm áp nhẹ nhàng lay động. 


Trình Lưu giương mắt nhìn sườn mặt bạn trai, ánh nến lay động trong phòng dường như đều hội tụ trên người anh, trên tay anh cầm một đôi đũa bạch ngọc khắc vàng*, ánh nến trên bàn tưa như đang vì bàn tay xinh đẹp kia mạ thêm một tầng sắc thái ôn nhuận. 


*Bạch ngọc triền kim: theo mị hiểu là đũa bạch ngọc có điêu khắc bằng vàng quấn quanh, ai biết nhắn lại cho mị nha. 


Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, dường như có trong một thoáng, Trình Lưu cảm thấy anh như một quý công tử xuất thân từ một thế gia thanh quý, đầy người khí khái phong hoa. 


Khó trách mỗi lần tổng trợ lí giúp cô đặt tiệc liên hoan đều đặt ở đây, trước kia cô không hiểu phong tình, cảm thấy xung quanh đây quá tối, còn hại mắt nữa. 


Bây giờ thì Trình Lưu đã hiểu ra rồi. 


Ngắm mỹ nhân dưới đèn, người đã đẹp lại càng đẹp hơn. 


Tiểu quán Cốc Vũ quả nhiên là nơi thích hợp để hẹn hò, tổng trợ lí làm tốt lắm! 


Chờ bọn họ cơm nước xong xuôi, Trình Lưu đi tính tiền, Quý Triều Chu không động đậy, dù sao tiền là do Quý Mộ Sơn trả. 


Trình Lưu thanh toán xong, lần thứ hai giúp bạn trai mở cửa, sau đó sưa anh về nhà. 


Tuy hôm nay bạn trai không nói chuyện với cô được mấy câu, nhưng Trình Lưu tự thấy cũng không tệ lắm, ít nhất dù sao bạn trai vẫn quan tâm cô mà. 


“Đi ngủ sớm một chút.” 


Tới tiểu khu Văn Hưng, Trình Lưu tri kỉ nói với bạn trai đang sắp mở cửa ra ngoài. 


Tay Quý Triều Chu đang cầm cửa xe, đầu hơi nghiêng một chút khó nhận ra, sau đó đẩy cửa xe ra lập tức rời khỏi. 


Tiểu khu Văn Hưng là một khu chung cư cũ, cao nhất chỉ có sáu tầng, hơi thở sinh hoạt xung quanh cực kì nồng đậm, có điều bây giờ đã gần 11 giờ, không ít ánh đèn đã tắt. 


Trình Lưu quay đầu xe lại, không lái đi ngay, ngửa đầu nhìn ánh đèn lầu hai sáng lên. 


Hơn hai giờ trước, khi bạn trai đứng cạnh cửa sổ mắt lạnh nhìn về phía cô, không biết tại sao, tim Trình Lưu bang bang đập cực nhanh. 


Bây giờ nhớ lại, Trình Lưu cảm thấy bản thân cô có lẽ, đại khái, hình như là có hơi biến thái chút chút. 


—— Cô vậy mà thích dáng vẻ lãnh đạm bây giờ của bạn trai. 


Trình Lưu phỉ nhổ chính mình một lát, mới lái xe trở về. 


…… 


Chỗ ở của cô và bạn trai không giống nhau, Trình Lưu mua nhà ở trung tâm thành phố S, mặc dù đã rất khuya, ở nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, lầu cao chót vót. 


Trình Lưu vừa đi vào đường lớn của tiểu khu, lập tức có bảo vệ chào hỏi với cô. 


Cô ở tầng 26. 


Bởi vì tên của bản thân phát âm có hơi giống sáu, hơn nữa sinh nhật của cô trùng hợp là tháng sáu, nên Trình Lưu yêu thích mọi thứ có liên quan tới con số sáu này. 


Ngay cả tên Wechat cũng đặt là số 6, còn về ảnh đại diện Wechat, đơn giản là vì khẩu súng kia nhìn giống số sáu, cô tiện tay lấy xài một chút. 


Tới lầy 26, cửa thang máy mở ra, một tầng này đều là nhà của Trình Lưu. 


Đi qua hành lang, cô ấn mở khóa vân tay, cửa vừa mở ra, phòng khách bên trong đang sáng đèn. 


Trình Lưu không hề bất ngờ, đổi dép lê đi tới phòng khách. 


Trên sô pha một người đàn ông quen thuộc dựa lưng vào ghế, quay đầy cười nói: “Tôi còn tưởng đêm nay cậu không về chứ.” 


Anh đeo một đôi mắt kính gọng bạc, trên người mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc, thân hình đĩnh bạt, bộ dạng anh tuấn nho nhã. 


Bộ dáng đầy ý cười này của anh ở bên ngoài thật không biết đã trêu chọc tới bao nhiêu cô gái. 


Trình Lưu nhìn thấy anh cũng chẳng có phản ứng gì đặc bệt, cô đã sớm quen khuôn mặt của tổng trợ lí, huống chi lúc nãy cô còn đang ở cạnh bạn trai đó. 


Còn ai có thể đẹp hơn bạn trai cô nữa? 


Trình Lưu đi qua, ngồi xuống một cái ghế sô pha khác, duỗi tay lấy bản kế hoạch trên bàn trà: “Bên dưới đưa tới?” 


Thấy Trình Lưu trực tiếp nói chuyện chính sự, Hạ Bách liền nói: “Tôi đã xem qua rồi, so với bản trước đó thì tốt hơn.” 


“Ừ.” Trình Lưu gật đầu trả lời, lấy tốc độ cực nhanh tiến vào trạng thái giải quyết công việc, cúi đầu lật xem bảm kế hoạch trên tay. 


Hạ Bách kéo laptop tới trước mặt, đôi tay nhanh chóng đánh chữ. 


Nhất thời trong phòng chỉ có tiếng đánh bàn phím lách cách và tiếng lật trang giấy vang lên. 


Nửa giờ sau, Trình Lưu xem xong bản kế hoạch, lại giao vài việc cho Hạ Bách, sau đó hỏi: “Báo cáo tổng kết quý đâu?” 


“Ở đây.” Hạ Bách xoay máy tính qua, để màn hình hướng về phía Trình Lưu, “Mặt sau có mấy số liệu có hơi phức tạp, cho nên tôi đã sửa sang lại một lần.” 


Trình Lưu kéo máy tính qua, ngón tay để trên giao diện cảm ứng, di chuyển vài cái. 


“Tôi cho rằng đêm nay cậu sẽ không về, vốn còn định làm xong sẽ để vào thư phòng cho cậu.” Tầm mắt Hạ Bách dừng trên khuôn mặt Trình Lưu, giải thích với cô. 


Vò nguyên nhân công việc, tổng trợ lí thuyền hay tới nhà cô, thậm chí không ít vật dụng ở đây đều do anh một tay xử lí, đi ra đi vào là chuyện hết sức bình thường. 


Lực chú ý của Trình Lưu đều ở trên màn hình, thuận miệng nói: “Chỉ là đi ăn cơm thôi.” 


Ngón tay cô nhanh chóng chạm vài cái trên giao diện cảm ứng, sau đó đẩy máy tính qua cho Hạ Bách: “Báo cáo gửi đến hộp thư của tôi, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi.” 


Hạ Bách khép máy tính lại, thấy Trình Lưu đã thoát khỏi trạng thái công việc, mới nhịn không được mở miệng hỏi: “Mu bàn tay của cậu bị sao vậy?” 


Trình Lưu cúi đầu nhìn  mu bàn tay của mình, bên trên có một vết thương thật dài, không thèm để ý nói: “Buổi sáng hôm nay lúc ở phòng thí nghiệm thành phố G vô tình bị cắt trúng.” 


Hạ Bách nhíu mày muốn nói lại thôi, nhưng anh đã làm tổng trợ lí cho cô mấy năm rồi, biết rõ Trình Lưu không thích mình can thiệp quá nhiều vào chuyện công việc của cô, cuối cùng xoay người đi lấy hòm thuốc qua: “Tôi  bôi thuốc giúp cậu.” 


“Dán miếng băng cá nhân là được rồi, phiền phức như vậy làm gì.” Trình Lưu cảm thấy không có chuyện có gì to tát, có phải bị đứt cánh tay luôn đâu. 


Hạ Bách sách một tiếng: “Sẽ không phiền tới Trình tổng, tôi bôi thuốc xong cho cậu rồi thì sẽ đi ngay.” 


Hạ Bách và Trình Lưu là bạn thời đại học, trước kia lại cùng ở trong một câu lạc bộ, so với những người khác trong công ty thì thân hơn nhiều. Những lúc không làm việc, quan hệ của hai người có thể coi là bạn bè. 


Tuy Trình Lưu cảm thấy tổng trợ lí lải nhà lải nhải như mẹ già, nhưng mà hôm nay nếu không để anh bôi thuốc, có lẽ mấy ngày tiếp theo sẽ phải tiếp tục nghe anh tụng kinh bên tai, cho nên quyết đoán dựa vào sô pha, vươn tay ra cho Hạ Bách. 


Bản thân thì giơ một tay khác lấy bản kế hoạch qua coi lại lần nữa. 


Hạ Bách nửa quỳ cẩn thận bôi thuốc lên mu bàn tay Trình Lưu, anh giương mắt đánh giá quần áo trên người cô: “Cậu mặc bộ quần áo này đi hẹn hò?” 


Trình Lưu ánh mắt còn dừng trên bản kế hoạch: “Ừ.” 


Hạ Bách: “…… Cậu xác định là cậu thích Uông Hồng Dương?” Người bình thường đi hẹn hò ai mà không trang điểm một chút. 


“Ai?” 


Hạ Bách cạn lời: “Bạn trai cậu.” 


Trình Lưu nghe vậy, lập tức khép lại bản kế hoạch, ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Hạ Bách: “Bạn trai tôi không phải tên Uông Hải Dương à?” 


Cô nhớ rõ ràng lúc đó bạn trai tự giới thiệu là Uông Hải Dương. 


Hạ Bách không hổ là tổng trợ lí nhiều năm của Trình Lưu, anh đoán một chút liền biết được logic của cô: “Họ Uông, ba chữ, đều là nước, cho nên gọi là Uông Hải Dương?” 


Trình Lưu: “……” 


Cũng may hôm nay cô chưa gọi tên bạn trai, nếu không chắc chắn bạn trai sẽ càng tức giận. 


Hạ Bách thoa thuốc cho cô xong, lắc đầu đứng lên: “Nếu tôi là bạn trai của cậu, nhất định sẽ bị cậu làm cho tức chết.” 


Trình Lưu: “……” 


Là lỗi của cô! Là do cô vẫn chưa thấm thía sâu sắc sai lầm của mình! 


*** 


Lời editor: Vì mình vừa edit vừa đọc, nên lúc đầu không biết tổng trợ lí và Lưu tỷ là bạn bè, ngôi xưng bị dịch sai rồi, đã sửa lại, hy vọng mọi người không phiền 😊😊. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play