Thành phố G, bên ngoài tầng cao nhất của khách sạn, lầu cao san sát, ánh đèn neon rực rỡ, phủ xuống dòng xe cộ vội vàng tấp nập, tạo thành quang cảnh đẹp đẽ của chốn phồn hoa đô thị về đêm, đáng tiếc chủ nhân của căn phòng lại không có tâm tư thưởng thức.
Trong phòng chỉ có tiếng đánh bàn phím liên tục vang lên.
“Hai phép toán này không được, nếu vận hành thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến hệ thống chủ, phải sửa lại.” Người ngồi trước bàn làm việc trong khách sạn, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím notebook, đầu hơi nghiêng, nói với người ở đầu bên kia tai nghe.
Cô ăn mặc đơn giản, thân trên mặc một cái áo thun trắng, bên dưới là quần thể thao màu xám, trên chân mang đôi dép lê của khách sạn, tóc buộc lung tung thành một nắm, khuôn mặt trắng nõn lạnh nhạt, vừa nhìn giống như một sinh viên bình thường, hoàn toàn không nhìn ra được thân phận của cô.
Ba lô đựng máy tính mày đen cũ kĩ bị tiện tay ném lên bàn sách cũng cùng gian thư phòng xa hoa rộng lớn này không hợp nhau.
Một giờ sau.
Đem công việc làm xong hết, Trình Lưu lúc này mới dựa thật mạnh ra đằng sau, cô đem tai nghe ném lên bàn, nhắm mắt dùng sức day day giữa mày.
Nhìn chằm chằm máy tính cả ngày, mắt cô đều hoa hết lên rồi.
Lúc này, trong ba lô truyền đến tiếng ‘ong ong’ thật lớn.
Trình Lưu mở mắt ra, theo bản năng nhìn về phía di động nằm bên phải máy tính, mà hình vẫn là một màu tối đen như cũ, cô lúc này mới nhớ ra mình còn có một cái di động cá nhân.
Duỗi tay kéo ba lô qua.
Trình Lưu móc từ bên trong ra một chiếc di động màu trắng, nhìn nhìn, quả nhiên là có người gọi đến.
Ghi chú: 【 Uông Hải Dương 】
Nhìn chằm chằm cái tên này mười mấy giây, Trình Lưu rốt cuộc từ trong đống số liệu trong đầu nhớ ra đối phương là ai.
—— Bạn trai cô quen nửa năm trước.
Ngón cái Trình Lưu trượt về bên phải, cầm lấy di động: “Alo.”
“Hai mươi ba ngày, anh không gọi cho em, em cũng không thèm gọi cho anh?” Giọng nam đầu bên kia tức giận nói.
Trình Lưu há mồm liền nói: “Là do em gần đây quá bận rộn, mới vừa rồi còn đang nhớ anh đó.” Nhớ xem anh là ai.
“Có phải em đã quên rằng bản thân còn có một người bạn trai không hả?” Đối phương tức giận mười phần.
Trình Lưu có chút chột dạ, cô thật sự quên rằng còn có một người như vậy tồn tại.
Nửa năm trước trong một bữa tiệc, cô đối với vị bạn trai này nhất kiến chung tình, lúc ấy liền đi qua hỏi thẳng người ta có muốn kết giao hay không.
Trình Lưu thân cao chân dài, lớn lên cũng đẹp, tuy rằng lúc ấy ăn mặc cẩu thả như người ngoài đi nhầm vào tiệc rượu, nhưng đối phương cũng chỉ rụt rè một ngày, liền đồng ý với cô.
Có điều sau khi Trình Lưu đắc thủ, không biết vì sao đột nhiên không còn cảm giác rung động lúc đầu, đối với người bạn trai này cũng không còn hứng thú như trước.
Hơn nữa bởi vì khoảng thời gian trước phải xử lý vấn đề của công ty, luôn phải chạy đi chạy lại khắp nơi, bọn họ đã gần ba tháng chưa gặp mặt, Trình Lưu sớm đem người bạn trai này ném ra sau đầu.
Trình Lưu miễn cưỡng hồi tưởng lại cảnh tượng hai người ở chung lúc trước, nói lảng sang chuyện khác: “Anh ăn cơm chưa? Để em gọi cơm hộp cho anh.”
Cô ở thành phố G xa như vậy, còn nhớ đặt cơm hộp cho bạn trai.
Trình Lưu càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là bạn gái tri kỉ mà.
Chiêu này là lúc cô còn trẻ học được từ chỗ đối tác làm ăn.
Trước kia vì phải đẩy mạnh tiêu thụ cho hệ thống trí tuệ nhân tạo của mình, Trình Lưu thường xuyên phải giao tiếp cùng các dạng đối tác khác nhau.
Trong lúc bất giác, cô từ trên người đám đàn ông trung niên kia học được rất nhiều thủ đoạn xử sự.
Ví dụ như, theo đuổi người thì nhất định phải tặng quà, dỗ người thì phải bắt đầu từ tiểu tiết.
Vì thế ngày đầu tiên theo đuổi bạn trai, cô tặng cho đối phương một cái cà vạt đắt tiền.
Quả nhiên anh ta rụt rè một chút liền đồng ý làm bạn trai cô.
Bất qua chiêu cơm hộp này hôm nay dùng không tốt lắm.
“Bây giờ là 11 giờ rưỡi, buổi tối anh chưa từng ăn khuya!” Đối phương nghe xong càng tức giận, “Anh phải giữ dáng.”
Trình Lưu lúc này mới loáng thoáng nhớ ra bạn trai cô hình như là người mẫu, cô đành nói: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút, em tự gọi cơm hộp ăn, đói bụng.”
Người bên kia điện thoại: “……”
Trình Lưu bấm loa, chuyển đến giao diện khác, nhanh chóng gọi một phần cơm hộp.
Lúc này âm thanh bên kia bỗng trầm xuống: “Tình cảm của chúng ta có phải đã phai nhạt rồi không?”
Trình Lưu một bên bấm bấm giao diện, bên kia hồi tưởng lại: Tình cảm của bọn họ hình như chưa bao giờ sâu đậm gì mà?
Tuy rằng hai người quen nhau đã được nửa năm, nhưng Trình Lưu vẫn luôn bận trước bận sau, số lần hai người ở chung hai bàn tay là có thể đếm hết.
“Anh vẫn còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Người bên kia điện thoại buồn bã nói: “Bây giờ em cảm thấy anh phiền sao?”
Trình Lưu đem máy tính nhét vào trong balo, đứng đậy đi ra khỏi thư phòng, nghe giọng nói bên kia điện thoại vẫn không ngừng oán giận, trong lòng không tự chủ được nhớ tới đêm đó trong tiệc rượu cảm giác kinh diễm khi nhìn thoáng qua.
Mặc dù từ khi bọn họ qua lại tình cảm đã không sâu đậm gì, nhưng mà...
Trình Lưu bắt buộc phải thừa nhận, mặt bạn trai cô vẫn tính là đẹp, đặc biệt là sườn mặt, vậy nên tạm thời cô vẫn không nỡ chia tay.
Huống chi... Mấy hôm trước có mấy đối tác còn bát quái về chuyện sinh hoạt tình cảm của cô, ý đồ đem con trai của bạn bè thân thích mình giới thiệu cho cô.
Có một người bạn trai để chắn lại một chút cũng không tồi.
Trình Lưu lại lần nữa nhớ lại tâm tình của mình lúc ở yến hội nhất kiến chung tình với bạn trai, lần nữa cảm thấy có chút hứng thú, cô quyết định vẫn là duy trì đoạn tình cảm này thêm một thời gian.
“Sao tình cảm của chúng ta lại phai nhạt chứ? Chỉ là em bận quá thôi.” Trình Lưu vừa nói vừa ở trên Wechat bấm bấm, “Đã phát bao lì xì cho anh, đừng nghĩ nhiều, ngủ sớm chút, tháng sau em sẽ về.”
“Sao lại còn phát bao lì xì...” Thanh âm đầu kia điện thoại đầu tiên là ôn nhu một chút, sau đó nghe có chút xa, hẳn là đưa điện thoại xuống dưới để xem Wechat.
Trình Lưu mở loa, cúi đầu nhìn Wechat, qua nhiên giây tiếp theo tiền chuyển khoảng đã được nhận.
Cô nhìn dưới tên đối phương hiện lên rất nhiều lần ‘đang nhập’, cuối cùng đầu bên kia điện thoại có chút không vui nói: “Anh muốn chút tiền ấy của em để làm gì? Tiền tiêu vặt mỗi ngày của anh cũng nhiều bằng số đó rồi.”
Trình Lưu nghe vậy lập tức nhíu mày: “Anh còn trẻ, dùng tiền tiết kiệm chút, sau này còn phải mua nhà.”
“... Giá nhà ở thành phố S, người mẫu nhỏ như anh không mua nổi.”
Trình Lưu không nghe ra ám chỉ trong lời nói của đối phương, chỉ trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi thì phải có ước mơ. Giống như em, tuổi còn trẻ đã có nhà ở thành phố S.”
“Không phải ai cũng tài giỏi được giống em.” Điện thoại đầu kia ẩn ẩn có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Cái này cũng đúng.” Trình Lưu có lòng tốt khuyên, “Nhưng mà tiền thì vẫn phải tích cóp, anh cũng nên đi show nhiều chút đi, nhân lúc còn trẻ phải tranh thủ kiếm tiền.”
Đầu kia nghe vậy, sắc mặt vặn vẹo một chút, ‘chạy show’ vừa nghe thì còn không cảm thấy quá nghèo túng, thực tế so với mấy tiểu dã mô kia cũng không kém bao nhiêu.
* tiểu dã mô: mị cũng không biết là gì nữa, đại khái tương tự ‘con hát’ chăng?
Cô vậy mà dùng từ này để nói về hắn!
“Được rồi, anh ngủ sớm đi, cơm hộp của em tới rồi.” Trình Lưu nói ngủ ngon xong thì cúp điện thoại, mở cửa đi lấy cơm hộp.
Lúc cô làm việc thường hay quên hết mọi việc xung quanh, cả ngày hôm nay cô mới chỉ uống một bình nước.
Trình Lưu lấy xong cơm hộp đi vào, lục tìm vé máy bay trở về, chụp hình gửi cho bạn trai xem.
Trên hình chụp ghi rõ thời gian, ngày một tháng tư, là vào ba ngày sau.
Trình Lưu tự nhận là đối phương nhất định sẽ để ý, hôm đó sẽ đi đón cô.
Lúc hai người quen nhau ba tháng trước, cô cũng đã đi công tác vài lần, đối phương hỏi xong thời gian và đường đi thì sẽ chủ động đi đón cô.
Chỉ là Trình Lưu không thích hắn tới đón, cô không muốn hắn can thiệp vào trong lĩnh vực công việc của mình, vậy nên sau đó cô không để lộ thời gian mình đi công tác về nữa.
Lần này cô báo cho hắn thời gian quay về, cũng là ám chỉ đồng ý đối phương đến đón mình, Trình Lưu cảm thấy vì để duy trì đoạn tình cảm này, bản thân đã hi sinh rất lớn.
Nhưng mà người bên kia vừa cầm điện thoại lên xem liền ném mạnh xuống sô pha, sắc mặt khó coi, căn bản không để ý đến hình ảnh Trình Lưu gửi đến sau đó.
999!
Trình Lưu người phụ nữ keo kiệt này lại gửi cho hắn bao lì xì 999 tệ, cô cho rằng cô rất lãng mạn?
Ai có thể nghĩ tới người sáng lập khoa học kĩ thuật Thần Ẩn, ngay cả 9999 tệ đều tiếc không chịu cho người bạn trai là hắn!
Người đàn ông trên sô pha cẩn thận hồi tưởng, đột nhiên phát hiện trong số quà tặng mà Trình Lưu đưa cho hắn, chỉ có cái cà vạt lúc đầu là có giá hơn ngàn.
Mặt hắn lập tức đen như đáy nồi.
Sao lại có người phụ nữ keo kiệt như vậy chứ?
Rõ ràng là ngành khoa học kĩ thuật phất lên, gần mấy năm giá trị con người một lần bùng nổ. Quen nhau nửa năm, số tiền cô tiêu trên người hắn lại không quá một vạn!
Những người phụ nữ nhìn trúng hắn trước đây, có ai không ra tay hào phóng chứ.
Bất quá…… Trình Lưu không giống những người phụ nữ khác, cô là người phụ nữ có tiền nhất mà hắn từng gặp, hơn nữa công ty khoa học kĩ thuật Thần Ẩn dường như còn đang mở rộng, từ bỏ cô thì quá đáng tiếc.
Tâm tình của người đàn ông trên sô pha bình tĩnh hơn chút, lại cầm di động lên, WeChat từ trên xuống dưới đều là chấm đỏ, tin nhắn của Trình Lưu nằm ở trong đó, hoàn toàn không bắt mắt. Hắn click mở hình ảnh mà Trình Lưu gửi, liếc nhìn sơ qua cũng không quá để ý. Trở tay thoát ra ngoài, nhiệt tình trả lời tin nhắn một cô gái mới quen khác.
Hắn muốn chuẩn bị một chút, từ chỗ những người phụ nữ khác vớt chút tiền.
……
Ngày một tháng tư lúc giữa trưa, Trình Lưu vội vàng thu dọn hành lí trong khách sạn rồi chạy tới sân bay, lên chuyến bay về thành phố S.
Trình Lưu rút bịt mắt từ trong ba lô, tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
Ba giờ sáng nay cô mới ngủ, buổi sáng lại phải qua phòng thí nghiệm hợp tác nghiên cứu phát minh dạo một vòng, bây giờ phải ngủ bù.
“Hai giờ nữa em sẽ đến sân bay thành phố S.”
Trước khi máy bay cất cánh, Trình Lưu bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng người nói chuyện, là tiếng của một cô gái trẻ tuổi.
…… Lúc nãy quên không lấy nút bịt tai ra một lần, bây giờ ba lô đã đem cất rồi.
Trình Lưu giãy giụa trong nội tâm một lát, cuối cùng vẫn là bất động, cũng lười không muốn nhờ tiếp viên hàng không lấy giúp.
Vì thế âm thanh bên cạnh không ngừng truyền tới.
“Lần trước tiệc sinh nhật anh không có tới…… Em không có đòi quà của anh.”
“Lát nữa em sẽ về thẳng nhà, dì Vân vẫn luôn muốn anh chăm sóc mấy cây linh lan.”
“Anh tiện đường ghé qua sân bay được không? Chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trình Lưu nhắm mắt nghe toàn bộ nội dung cuộc gọi bên kia, cũng may đối phương sau đó không phát ra âm thanh gì nữa.
Chờ đến khi máy bay cất cánh vững vàng, Trình Lưu đưa tay vuốt cái nút bên cạnh, trực tiếp nằm yên, hoàn toàn ngủ say.
Đến khi máy bay chuẩn bị đáp xuống, cô mới bị tiếp viên hàng không gọi dậy.
Trình Lưu mơ mơ màng màng kéo bịt mắt xuống, điều chỉnh lại ghế ngồi, đem mặt xoa nhẹ, miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Mười mấy phút sau, máy bay dừng ở sân bay thành phố S.
Lúc xuống máy bay, Trình Lưu vừa lúc gặp được cô gái lúc nãy, cô ấy đeo mắt khính và khẩu trang, mái tóc cuộn sóng lớn rối tung ở sau người, mặc một chiếc váy dài màu đen, chỉ nhìn dáng người liền cảm thấy quang thải chiếu nhân.
Cô gái bỗng đem mắt kính và khẩu trang cởi ra, sửa sửa tóc dài, xung quanh lập tức ồn ào lên, có tiếng thảo luận khe khẽ, thỉnh thoảng truyền đến một cái tên.
Đại khái là vị minh tinh nào đó.
Trình Lưu đeo bao máy tính màu đen của mình, một tay cầm theo vali, trong đầu nhanh chóng xẹt qua suy nghĩ này.
Có điều Trình Lưu đối minh tinh không có hứng thú, cô đi theo người phía trước, bước nhanh đi ra ngoài.
Vali của Trình Lưu không lớn, vậy nên cô mang thẳng lên máy bay, bây giờ không cần lấy hành lý, vị nữ minh tinh kia muốn lấy hành lý, chậm rãi đứng ở phía sau cô.
Bất quá cô còn chưa đi ra ngoài, di động trong túi bỗng nhiên rung lên, là điện thoại của tổng trợ lí công ty gọi tới.
Trình Lưu một tay kéo vali, bước chân chậm lại: “Chuyện gì?”
“Buổi chiều công ty có tiệc tổng kết quý, cậu có tới không?” Đầu kia điện thoại tổng trợ lí nói, “Chỉ là thời gian có hơi lâu chút, buổi tối có thể cậu sẽ không kịp đi hẹn hò.”
Hẹn hò?
A, hôm qua cô đã đặt nhà hàng, dự định hôm nay đưa bạn trai đi ăn cơm, hâm nóng tình cảm một chút.
Trình Lưu lập tức nói: “Hẹn hò hoãn lại……”
Lúc này, cô đã sắp đi tới cửa ra sân bay, vừa nhấc mắt, đột nhiên ở trong đám người nhìn thấy bạn trai trường thân ngọc lập của mình.
Rõ ràng cửa ra sân bay người nhiều như vậy, Trình Lưu vẫn có thể liếc mắt một cái liền thấy được anh.
Đối phương vai lưng thẳng thắn, màu tóc cùng màu da trắng đen rõ rệt, mặt mày xa cách lãnh đạm, mũi thẳng môi hồng, như đan thanh thủy mặc, trong nhạt nhòa lại pha chút đậm nét.
Trong đám đông ồn ào, quanh thân anh lại quanh quẩn một cảm giác xa cách nói không rõ.
Trái tim xưa nay một lòng đặt trên công việc của Trình Lưu, lại lần thứ hai không có nghị lực mà đập liên hồi, cảm giác giống như một lần kinh hồng thoáng nhìn vào nửa năm trước trong tiệc rượu.
Trình Lưu nghĩ thầm: Mấy tháng không thấy, bạn trai cô trở nên càng đẹp mắt, đứng ở trong đám người quả thực có thể sáng lên.
Trình Lưu tức khắc lay tỉnh lại bản thân, tại sao lại không vui vì bạn trai liên lạc nhiều chứ, thật ra…… cô đẩy đẩy công việc chút thì vẫn có thời gian mà.
Lúc này, điện thoại kia đầu tổng trợ lí tự nhiên nói tiếp: “Nếu hoãn hẹn hò lại, vậy tôi thêm tên cậu vào danh sách tham gia."
Trình Lưu nhìn bạn trai đẹp mắt đối diện, gian nan mà phân ra một chút lực chú ý cho tổng trợ lí bên kia điện thoại: “Không được.”
Tổng trợ quá mứa kinh ngạc, nhất thời còn không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Hẹn hò không hoãn lại được.” Trình Lưu nhanh chóng lật đổ ý định ban đầu, “Các cậu tự làm đi, xong rồi thì đưa báo cáo tổng kết lên văn phòng tôi.”
Không đợi bên kia nói chuyện, Trình Lưu liền cúp điện thoại.
Cô không hiểu.
Bản thân sao lại ngại bạn trai đẹp trai phiền phức chứ?
Nhất định là mấy tháng trước công việc bận rộn che đi đầu óc cô, bất quá hiện tại nối lại tình xưa hẳn là còn kịp.
Vì thế, Trình Lưu kéo vali hành lý, mang theo tâm tình một phần áy náy, chín phần thèm nhỏ dãi, phóng nhanh đi đến chỗ bạn trai.