Bóng đêm dần dày nặng, ngoài cửa sổ trời đang mưa. 

Trong nhà, trên khuôn mặt tái nhợt của Quý Tiều Chu gần như không có một tia cảm xúc, anh rũ mắt ngồi dựa trên sô pha, môi hơi hơi mím thành một đường thẳng, đôi chân dài để hờ chỗ bàn trà, cả người dường như cùng bóng đêm hòa làm một thể. 

Hơi thở lạnh băng hờ hững từ trên người anh lan tràn ra không gian xung quanh, cả người như một pho tượng đẹp đẽ không có linh hồn. 

Hoa linh lan lấy từ trong xe lúc chiều đang cắm trong bình pha lê, được đặt lẻ loi trên bàn ăn trống trải, cánh hoa màu trắng no đủ buông xuống, trong căn phòng tối tăm tỏa ra ánh sáng mỏng manh. 

Lúc này, trên bàn trà màn hình di động đột nhiên rung lên, phát sáng, ánh sáng trong bóng đêm cực kì chói mắt. 

Quý Triều Chu không động đậy, một lát sau, màn hình tối đi lại lần nữa phát sáng. 

Qua hồi lâu, anh mới duỗi tay cầm lấy di động, mở khóa màn hình, trên WeChat có tin nhắn của hai người lần lượt gửi tới. 

Số 6: 【 Em ở dưới lầu chờ anh. 】 

Quý Mộ Sơn: 【 Ăn cơm đúng giờ, đừng mặc kệ thân thể của mình. 】 

Ánh mắt Quý Triều Chu lẳng lặng dừng trên tin nhắn số 6 gửi tới. 

Mấy ngày hôm trước Quý Mộ Sơn không biết từ chỗ nàoìm được báo cáo sức khỏe của anh, tìm tới đây, nói bóng nói gió muốn Quý Triều Chu phải ăn cơm đúng giờ. 

Quý Triều Chu nghe tai trái ra tai phải. 

Vậy nên bây giờ thuê ‘số 6’ này tới để giám sát anh? 

Tuy Quý Triều Chu đã đáp ứng dì Vân sẽ cùng với Quý Mộ Sơn giải hòa, nhưng anh trước giờ không có hứng thú với đồ ăn, dù cho dạ dày kháng nghị cũng mặc kệ. 

Cảm giác đau đớn truyền đến từ trong cơ thể dường như làm anh càng tỉnh táo. 

…… 

Trình Lưu về nhà tắm rửa gội đầu, trong một loạt quần áo không khác nhau bao nhiêu, tiện tay lấy một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn thời gian hẹn hò cách bây giờ vẫn còn sớm, lại ngồi trước máy tính xem văn kiện lúc nãy tổng trợ lí gửi tới. 

Có điều lần này cô cố ý đặt báo thức, phòng ngừa bản thân đắm chìm trong công việc sâu quá, lại quên mất bản thân phải đi hẹn hò. 

Sẵn tiện cài luôn địa chỉ nhà bạn trai vào app cơm hộp trên di động. 

Lúc ấy Trình Lưu liền cảm thấy cô thật là có tiềm năng làm bạn gái ba tốt. 

Tới 7 giờ 40 phút, Trình Lưu đầu tiên là tới dưới lầu tiểu khu Văn Hưng tòa nhà số năm, gửi cho bạn trai một tin nhắn, kêu anh xuống dưới. 

Kết quả nửa ngày sau bạn trai cũng không trả lời, mãi cho tới 8 giờ, đối phưởng mới gửi cho cô một câu: 【 Tôi không ăn, cô trở về đi. 】 

Trình Lưu ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, có chút khó hiểu. 

Mấy hôm trước còn giẫn dỗi cô không liên lạc anh, bây giờ cô về rồi, còn dành thời gian để hẹn hò, sao anh vẫn chưa nguôi giận chút nào? 

Trình Lưu lâm vào trầm tư. 

Có lẽ bạn trai đang dùng thủ đoạn nhỏ, muốn lạt mềm buộc chặt với cô!

Trước kia cô thường hay nghe mấy đối tác trung niên kia oán giận rằng vợ hoặc con gái ở nhà dùng cách này để thu hút sự chú ý của bọn họ. 

Khi đó Trình Lưu đối với loại chuyện này một chút hứng thú cũng không có, bây giờ chính cô lại tự mình trải nghiệm một lần.... Mấy đối tác kia của cô lúc đó rõ ràng là đang khoe khoang đi. 

Nghĩ như vậy, eo lưng Trình Lưu đều thẳng hơn vài phần, bây giờ cô cũng là người có bạn trai, bạn trai cô lớn lên còn rất xinh đẹp. 

Cho dù tùy hứng một chút cũng không sao hết. 

Cô chiều! 

Vì thế Trình Lưu một bên dỗ bạn trai, một bên bung dù bước ra khỏi xe. 

Số 6: 【 Gần đây tiểu quán Cốc Vũ có món ăn mới, thanh đạm lại tốt cho dạ dày, rất thích hợp với anh, nhiều ít gì cũng ăn chút đi. 】 

Số 6: 【 Đây là món ăn của bọn họ này, hình ảnh.jpg】 

Số 6: 【 hình ảnh.jpg】X12 

Người mẫu cần phải duy trì dáng người, hẳn là không thể ăn những món ăn quá nhiều dầu mỡ. 

Trình Lưu tự nhận đã suy nghĩ chu đáo mười phần. 

Một bên lại học theo tuyệt chiêu trăm thử trăm trúng của mấy đối tác trung niên, tên gọi —— tố khổ. 

Số 6: 【 Đại gia sinh hoạt đều không dễ dàng, hy vọng anh có thể hiểu cho em một chút. 】 

Công ty cô còn có thật nhiều người đang chờ cô phát tiền lương, Trình Lưu cảm thấy bạn trai hẳn có thể hiểu cho khoảng thời gian bận rộn gần đây của cô. 

Nhưng sau này cô nhất định sẽ sửa! Nhất định sẽ ở cạnh bạn trai thật nhiều. 

Trên lầu. 

Quý Triều Chu gửi tin nhắn cho vệ sĩ xong, còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống, di động liền rung lên liên tục. 

Anh thu tay lại. Click mở Wechat của số 6, nhìn cô không ngừng gửi tới ảnh chụp đồ ăn. 

Sau cùng đối phương còn gửi đến một tin nhắn. 

Quý Triều Chu khẽ nhíu mày, không vui với câu nói gần như là dùng đạo đức để ép buộc của đối phương. 

Anh đứng dậy bật đèn, click mở trò chuyện bằng giọng nói, muốn đế số 6 kia đi về, sinh hoạt của cô không dễ dàng thì sao chứ. 

Lúc Quý Triều Chu đi đến gần cửa sổ, anh nhìn ra phía bên ngoài. 

Mưa vẫn còn rơi, không hề có xu hướng yếu bớt. 

Dưới lầu đèn đường chiếu sáng, xung quanh không có bất kì người đi đường nào, làm nổi bật lên chiếc dù đen kia, cùng với gương mặt thỉnh thoảng lộ ra bên dưới. 

Cách một tầng lầu cao, Quý Triều Chu cũng có thể nhìn thấy áo khác đỏ ô vuông trên người người nọ đã có hơi cũ, quần thể dục màu xám giặt có chút trắng bệt, hai ống quần sớm đã bị mưa làm ướt. 

Trên mu bàn tay phải đang cầm dù của cô có một vết thương dài, lúc chiều bị che lại nên không nhìn thấy, lúc này không còn bị che đậy, trong cơn mưa dưới ánh đèn đường trông thấy rất rõ ràng, thậm chí vết thương còn chưa kết vảy. 

Trong cơn mưa có chút chật vật. 

Quý Triều Chu bỗng nhớ cô hôm nay ở sân bay còn kéo theo vali, là vừa mới làm xong một nhiệm vụ trước đó, liền nhận được nhiệm vụ của Quý Mộ Sơn giao sao. 

Chút không vui lúc đầu khi bị lấy đạo đức ra ép buộc hơi giảm xuống. 

Dưới lầu Trình Lưu cúi đầu nhìn di động, thấy là tin nhắn bằng giọng nói của bạn trai, lập tức click mở, ngẩng đầu lên vừa lúc thấy Quý Triều Chu trên lầu hai, cô nở một nụ cười với anh: “Tiểu quán Cốc Vũ cách nơi này không xa, ăn xong em sẽ đưa anh về.” 

Trình Lưu nếu đã đối xử với ai nhiệt tình chân thành, luôn rất khó khiến người ta sinh ra ác cảm, điều này phải kể đến gương mặt được trời ưu ái này của cô, cũng là bản lĩnh bắt buộc mà một thương nhân như cô phải có. 

Quý Triều Chu rũ mắt nhìn chằm chằm người dưới lầu một lúc lâu, cuối cùng không lên tiếng, chỉ cắt đứt cuộc trò chuyện. 

Vài phút sau. 

Quý Triều Chu xuất hiện dưới lầu tòa nhà số năm, Trình Lưu lập tức đi qua, giơ cây dù đen trong tay lên, một lòng vì bạn trai che mưa chắn gió, cố gắng làm một cô bạn gái ba tốt xứng chức. 

Không đợi anh kịp duỗi tay ra, Trình Lưu trước một bước kéo cửa xe ra, cầm dù che cho bạn trai đi vào, đồng thời còn giơ tay che che trên đầu anh, phòng ngừa anh va đầu vào nóc xe. 

Có lẽ là do đã thấy mấy đứa bé giữ cửa khách sạn làm qua nhiều lần, Trình Lưu làm một loạt động tác quả thực phải nói là nước chảy mây trôi, nếu khoác thêm một bộ tây trang thì lập tức có thể trở thành “đứa bé” giữ cửa luôn được rồi. 

Đóng cửa xe xong, cô vội vàng vòng sang bên trái, kéo cửa xe ra, thu dù lại, đem nó để ở cạnh cửa xe, lưu loát khởi động xe, quay đầu, chạy về hướng tiểu quán Cốc Vũ. 

Quý Triều Chu an tĩnh nhìn cảnh mưa mơ hồ ngoài cửa sổ, ánh đèn xe lướt qua cửa kính, lấp lánh như pha lê. 

Thật lâu sau, anh xoay mặt nhìn về phía vệ sĩ số 6 bên cạnh. 

Trình Lưu phát hiện bạn trai đang nhìn mình, theo bản năng thẳng lưng lên, bàn tay nắm tay lái đều dịch rất nhiều lần. 

Cô có hơi khẩn trương. 

Sau khi bạn trai trang điểm, mắt đẹp màu hổ phách nhàn nhạt đảo qua người cô, trái tim Trình Lưu không hiểu sao đập hụt mấy nhịp. 

Khó trách mấy đối tác kia của cô lại luôn thích mua đồ trang điểm này nọ cho vợ mình như vậy. 

Quả nhiên, cho dù là nam hay nữ, một khi trang điểm lên giá trị nhan sắc lập tức tăng vọt. 

Cô vệ sĩ này đang khẩn trương. 

Tầm mắt Quý Triều Chu di chuyển xuống dưới 

Khoảng cánh hai người lúc này so với khi còn ở trên lầu thì gần hơn, vậy nên Quý Triều Chu càng có thể nhìn rõ cách ăn mặc của đối phương, áo khoác đường may thô ráp, thậm chí còn có đầu sợi lộ ra, cổ tay áo bị vẽ loạn mấy vết bút nước màu đen dài ngắn không đều. 

Người trưởng thành sẽ không dùng bút vẽ loạn trên cổ tay áo của mình như vậy. 

Quý Triều Chu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên hỏi cô: “Cô có con à?” 

Đúng lúc này xe bên cạnh bọn họ nhấn kèn vài cái với xe phía trước, Trình Lưu không nghe rõ bạn trai nói gì, chỉ nghe loáng thoáng trẻ con gì đó. 

Trong đầu cô tự động bổ sung lời nói của bạn trai lúc nãy. 

Hai tháng trước, có một nhà truyền thông tin tức về khoa học kĩ thuật đã xuất bản bài báo về bối cảnh gia đình nhà Trình Lưu, đại khái là phân tích lí do vì sao Trình Lưu có thể từ một gia đình bình thường đi đến địa vị như hiện nay. 

Trong đó có nói một câu, có người cho biết rằng, nhà Trình Lưu có ba đứa con, cô là đứa lớn nhất. 

(Lời editor: Chỗ này đơn thuần là chém gió, kiến thức hạn hẹp, lượng thứ.) 

Bạn trai hẳn là nhìn thấy bài báo kia, nên hỏi nhà cô có ba đứa con phải không. 

Nếu là vào mấy hôm trước, Trình Lưu tuyệt đối không thích việc bạn trai tò mò về chuyện nhà của cô, nhưng mà bây giờ... 

Bạn trai về sau chính là người một nhà, hỏi một chút thì sao chứ? 

Vì vậy Trình Lưu trịnh trọng gật đầu: “Ừ.” 

Là một người mẹ có con nhỏ. 

Quý Triều Chu thu hồi ánh mắt, cảm giác bực bội do bị ép buộc lúc nãy tan hơn nửa. 

Anh lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tạm thời thu lại ý định để Quý Mộ Sơn kêu vệ sĩ về. 

Đối phương không phải lúc nào cũng ở cạnh anh, chỉ đúng giờ xuất hiện, đối với Quý Triều Chu cũng không có bao nhiêu phiền phức. 

…… 

Hai người đến tiểu quán Cốc Vũ, ở đây không có bãi đỗ xe ngầm, nhưng trước cửa có chỗ đỗ xe. 

Trình Lưu đậu xe xong xuôi, nhanh chóng tháo dây an toàn, cầm dù đen cạnh cửa xe lên, bước nhanh tới cửa xe ghế phụ, lại tích cực che mưa chắn gió cho bạn trai. 

Ánh mắt Quý Triều Chu xẹt qua nữ vệ sĩ ân cần bên cạnh, không có cản lại, để mặc cô che dù cho mình. 

Phòng bao đã đặt từ sớm, Trình Lưu đi vào báo tên, phục vụ liền cầm theo một ngọn đèn dẫn họ qua đó. 

Đâu là một quán ăn kiểu Trung Quốc, bên ngoài nhìn qua không lớn, nhưng bên trong rộng rãi, giữa đình thậm chí còn có hoa viên núi giả. 

Bọn họ đi qua một đoạn hành lang thật dài mới mới phòng bao. 

Phòng bao này được thiết kế hoàn toàn bằng gỗ, cửa sổ gỗ đỏ chạm rỗng thoáng đẩy ra, gió lướt qua mang mùi tanh của bùn đất hoa cỏ bên ngoài, cũng không khó ngửi. 

Điểm nhấn của gian phòng chính là ngọn nến được chụp đèn che lại, ngọn đèn mờ nhạt lay động, mang vài phần hương vị cổ kính. 

Trình Lưu đoạt trước người phục vụ, giúp bạn trai kéo ghế dựa ra để anh ngồi xuống, bỗng nhiên cái bụng rỗng của cô kêu lên một tiếng. 

Cô đói bụng. 

Quý Triều Chu nhìn gương mặt tái nhợt lại khó nén nét thanh quý kia, liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Cô cũng ngồi xuống đi.” 

Trình Lưu sửng sốt, cô vốn định ngồi xuống mà, tay đã duỗi tới ghế bên kia luôn rồi. 

Mặc kệ đi, bạn trai xinh đẹp nói, cô sẽ không phản bác. 

Có một đối tác đã từng nói qua, vợ đang tức giận thì nói gì cũng đúng, tuyệt đối không được ngỗ nghịch cãi lại, cho dù bọn họ có vô lí cỡ nào đều không được. 

Vạn vật tương thông, áp dụng vào bạn trai, chắc chắn cũng là đạo lí này. 

Trình Lưu ghế khác ngồi xuống, cầm thực đơn trên bàn mở ra đưa cho bạn trai. 

Phục vụ đứng cạnh bắt đầu giới thiệu món mới của tiểu quán Cốc Vũ. 

Quý Triều Chu không có mấy hứng thú với đồ ăn, vốn chỉ là vì ứng phó lấy lệ với Quý Mộ Sơn, anh chọn hai món, sau đó nói với Trình Lưu: “Cô chọn đi.” 

Trình Lưu biết nghe lời phải tiếp nhận thực đơn, trong lòng có chút cảm động: Tuy rằng bạn trai còn tức giận, nhưng vẫn còn quan tâm tới cô. 

Cuối cùng chọn thêm năm món ăn nữa. 

Mấy chỗ như tiểu quán Cốc Vũ này, bình thường Trình Lưu không thích tới lắm, đồ ăn tuy đẹp nhưng quá ít. 

Có điều bây giờ ngẫm lại, hoàn cảnh nơi này lại rất xứng với bạn trai. 

Trình Lưu nương theo ánh nến, nhanh chóng nhìn thoáng qua bạn trai, không biết mấy tháng nay bạn trai trải qua chuyện gì, khí chất cả người lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. 

Nửa năm trước, lúc bọn họ quen nhau, Trình Lưu nhớ mang máng bạn trai là một người siêu cấp thời thượng, từ trên xuống dưới là trang phục của các nhãn hiệu lớn, mười phần xứng đáng với nghề nghiệp người mẫu của hắn. 

Nhưng hiện tại…… Giờ này khắc này, ánh nến dừng trên gương mặt tinh xảo của bạn trai, hàng mi dài hơi rũ xuống, tạo thành một cái bóng nhợt nhạt trên sống mũi cao thẳng, một thân quần áo màu trắng đơn giản, giống một bức tranh mỹ nhân tĩnh tọa đồ sống động.  

Không biết vì sao, Trình Lưu cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cô lại không nói ra được kì lạ ở chỗ nào. 

Rất nhanh loại cảm giác này bị cô vứt ra sau đầu. 

Ba tháng không gặp, thay đổi chút cũng bình thường. 

Huống chi…… thật ra ấn tượng của Trình Lưu về chuyện bọn họ kết giao không rõ ràng lắm, lúc đi hẹn hò chỉ đơn giản là ăn cơm, bạn trai cúi đầu chơi di động, cô thì bận rộn nhắn tin với tổng trợ lí, xử lý công việc. 

Sau khi đồ ăn dọn lên, Trình Lưu tích cực gắp đồ ăn cho bạn trai, thỉnh thoảng lại bị gương mặt xinh đẹp của bạn trai làm cho choáng váng. 

Quý Triều Chu không có cảm giác gì đặc biệt, anh cho rằng đối phương chỉ đang tận chức tận trách giám sát anh ăn cơm mà thôi. 

“Điện thoại anh đang rung.” Trình Lưu nhắc anh một tiếng. 

Quý Triều Chu cúi đầu nhìn qua túi bên phải của anh, lấy di động ra, bên trên hiển thị người gọi tới —— Vân Phỉ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play