Cách bạn trai càng gần, tim Trình Lưu đập càng nhanh. 

Anh đẹp quá đi mất! 

Hai mắt màu hổ phách dưới ánh đèn chiếu rọi cực xinh đẹp, lộ ra vài phần lãnh đạm, ánh mắt lạnh triệt thanh minh. Bàn tay trắng nõn thon dài cầm một bó hoa linh lan màu trắng hơi trĩu xuống, trong lúc nhất thời thế nhưng phân không rõ rốt cuộc là hoa linh lan trắng hay tay anh trắng hơn. 

Chỉ là tới đón cô, vậy mà còn cố ý trang điểm, còn đeo kính áp tròng, có điều lại rất hợp với sắc đẹp của anh. 

Ánh mắt Trình Lưu lưu luyến một đường từ gương mặt bạn trai đi xuống, ngắm nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng và hai chân thẳng tắp của đối phương, cuối cùng lại lần nữa dừng trên bó hoa linh lan màu trắng anh đang cầm trên tay. 

Mới hai giờ trước lúc trên máy bay cô còn nghe cô gái ngồi cạnh nhắc tới hoa linh lan, không ngờ bạn trai cô giờ cũng mua một bó, chẳng lẽ mọi người bây giờ lưu hành tặng hoa linh lan à? 

Không biết là có cái gì đặc biệt hay không, có khi lại là chiến thuật marketing gì đó. 

Trình Lưu vừa suy tư, vừa bước nhanh đi tới trước mặt bạn trai, cầm đi hoa linh lan trong tay anh: “Tới thì tới thôi, sao anh còn mua hoa nữa?” 

Vừa nói xong câu này, cô lập tức thấy bạn trai khẽ nhíu nhẹ mày. 

Tê (tiếng hút khí lạnh), ngay cả nhíu mày cũng đẹp như vậy! 

Trình Lưu âm thầm hít sâu một hơi trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh như cũ, nhưng lại lặng lẽ kiểm điểm lại bản thân, lúc nãy không nên nói như vậy, qua không biết cảm kích lòng tốt của bạn trai rồi .

Có điều giờ đi xin lỗi anh, hình như có hơi kì cục chút. 

Thế là cô dứt khoát đổi bó hoa từ tay trái sang tay phải đang kéo vali, sau đó nắm tay bạn trai, kéo anh đi ra phía ngoài: “Đi về thôi.” 

Trong nháy mắt lúc xoay người, Trình Lưu nhạy bén nhìn thấy bạn trai cô hai mắt hơi mở, giống như là đang sững sờ 

Nhất định là do lần đầu tiên thấy cô chủ động dắt tay nên có hơi kinh ngạc. 

Trái tim bé nhỏ vốn xưa nay một lòng nhớ thương công việc của Trình Lưu lại nhiều thêm chút chút áy náy rồi, sao trước kia cô lại ném bạn trai một bên chẳng quan tâm cơ chứ? 

Bất quá cảm giác sờ tay bạn trai thật tốt, ấm áp, còn rất dễ chịu. 

Nhưng mà mới xoay người đi được hai bước, di động của Trình Lưu lại vang lên, cô chỉ có thể tạm thời buông tay bạn trai ra. 

“Trình nữ sĩ, ngài có một chiếc di động để quên trong thư phòng, trước đó điện thoại của ngài không liên lạc được, xin hỏi ngài có muốn gửi qua bưu điện không?” 

Là giám đốc khách sạn. 

Trình Lưu nghe vậy, nghiêng người nhìn thoáng qua ba lô máy tính của mình,hôm đó buổi tối nói chuyện với bạn trai, cố không có đem điện thoại cất vào ba lô. Hẳn là hôm nay buổi trưa đi gấp quá, nên đã quên mất cái điện thoại cá nhân này. 

Có điều di động riêng này cố cũng chẳng dùng mấy lần, người nhà của cô chủ yếu vẫn liên lạc bằng số điện thoại của chiếc di động này nhiều hơn. 

“Cứ để ở khách sạn đi, khi nào đến thành phố G tôi sẽ  lấy.” Trình Lưu nói. 

Cố rất thường hay đến thành phố G, phòng xép của khách sạn này gần như là chỗ ở của cô tại đó, điện thoại cá nhân lại không hay dùng, để lại đó cũng không sao. 

“Vâng, vậy tôi không quấy rầy ngài nữa.” 

…… 

Sau khi Quý Triều Chu nhận được điện thoại, anh liền cầm theo bó hoa linh lan tới sân bay, ước chừng đợi khoảng nửa giờ, đã nhìn thấy Vân Phỉ kéo hành lí đi từ bên trong ra tới. 

Cô không amng khẩu trang, ngay cả kính râm cũng không đeo, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra bên ngoài. 

Khi ánh mắt Vân Phỉ và hắn giao nhau, trên khuôn mặt lập tức hiện lên ý cười, khiến cho tiếng nghị luận của hành khách xung quanh cô càng lớn. 

Cô lại giống như không phát hiện ra, bước nhanh đi về phía Quý Triều Chu, có một lại cảm giác như xa cách gặp lại. 

Thần sắc Quý Triều Chu càng thêm lạnh nhạt. 

Cô cố ý. 

Quý Triều Chu đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên gần đó xuất hiện mấy người khiêng thương dài pháo ngắn, không người vây lại chỗ này, đồng thời theo hướng Vân Phỉ đang chạy tới, bắt đầu chú ý tới chỗ anh.  

Chỉ là không đợi Quý Triều Chu xoay người, trước mặt anh lại bỗng nhiên xuất hiện một người, chẳng những đoạt lấy hoa linh lan trong tay anh, hơn nữa còn dùng ngữ khí cực kì quen thuộc nói chuyện với anh. 

Đám phóng viên khiêng thương dài pháo ngắn kia nhìn thấy cảnh đó, nhất thời sửng sốt, động tác chụp ảnh trở nên chần chờ: Chẳng lẽ người đàn ông mang gương mặt cái thể nháy mắt hạ gục một đám tiểu thịt tươi giới giải trí này, không phải là tình nhân của nữ minh tinh nổi tiếng giới giải trí Vân Phỉ? 

Giây tiếp theo, tay của Quý Triều Chu đột nhiên bị người trức mặt nắm lấy, xoay người, trong lúc đó người nọ còn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh. 

Cho dù Quý Triều Chu có là người bình tĩnh hơn nữa, lúc này cũng bị dọa sợ. 

Chỉ là anh chưa kịp vùng ra khỏi tay của đối phương, người kia lại buông tay ra trước, sau đó nhận điện thoại. 

Mười mấy giây sau, cô cúp điện thoại, để di động vào túi, hơi nghiêng người duỗi tay ra, lại bắt được bàn tay của Quý Triều Chu, tiếp tục đi ra ngoài. 

Quý Triều Chu hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm người phía trước, anh tin rchacws là anh không quen người này. 

Trước kia không phải không có người vì thích Quý Triều Chu mà lấy đủ loại lí do tiếp cận anh, cho dù là cái cớ thái quá cỡ nào cũng có. 

Nhưng … Tất cả những hanh động của người này lại quá tự nhiên, tự nhiên đến mức anh có một khoảnh khắc hoài nghi rằng có khi nào anh thật sự có quen cô hay không. 

Anh hơi quay đầu nhìn lại phía sau, bên đó hiển nhiên Vân Phỉ cũng thấy một màn vừa rồi, khiếp sợ dừng bước, khiến cho những hành khách khác dần dần vây kín cô lại, muốn cùng cô chụp ảnh kí tên. 

Quý Triều Chu rũ hàng mi dài xuống, che giấu nững cảm xúc vốn có trong đó, vậy mà không đem tay mình rút ra, tùy ý người phía trước dắt anh đi. 

Trình Lưu đi phía trước đương nhiên không biết ‘bạn trai’ cô đang suy nghĩ cái gì, cô còn đang đắm chìm trong cảm giác sờ tay bạn trai thật sướng, cứ thế đi nhanh ra ngoài. 

Thuận tiện nhạy bén phát hiện có một vị phóng viên báo giải trí nào đó đem camera đại pháo quay về phía bọn cô. 

Trong nháy mắt ấy, Trình Lưu lập tức buông tay đang cầm vali ra, bàn tay cầm theo bó hoa linh lan chỉ vào vị phóng viên báo giải trí: “Đừng phát lung tung.” 

Mấy năm nay cô ở trong mảng khoa học kĩ thuật có chút thanh danh, nhưng Trình Lưu không quá thích gương mặt của mình xuất hiện trên mấy tin tức tình ái, cho nên thuận miệng cảnh cáo một câu. 

Vốn là vì không rõ tình huống trước mắt nên chụp loạn khắp nơi, phóng viên nọ từ sau camera có chút ngơ ngác ló mặt ra: “A, à, được thôi.” Anh ta cho rằng mình chỉ là quay nhầm một cặp đôi có giá trị nhan sắc cao có chút mẫn cảm với màn ảnh mà thôi. 

Lúc cả hai đã đi xa, phóng viên mới chậm nửa nhịp hoàn hồn lại, nhìn thoáng qua một đống người đối diện, ngẫm lại hay là khỏi chen vào luôn đi. 

Còn tưởng là tin nóng tình nhân của Vân Phỉ tới đón cô ta là sự thật, hóa ra lại là hiểu lầm. 

Bất quá cặp đôi vừa đi ngang qua lúc nãy nhìn thật đẹp mắt, đặt biệt là nhà trai, cho dù là đàn ông như anh ta nhìn thấy cũng phải kinh ngạc không thôi. 

Cúi đầu nhìn mấy tấm ảnh chụp trong camera của mình, phóng viên giải trí có chút luyến tiếc không muốn xóa, ảnh chụp đẹp quá mà. 

Anh ta lại nhớ đến lời cảnh cáo của cô gái lúc nãy, anh không có phát đi lung tung, anh để dành cho bản thân coi thôi thì hẳn là không sao đâu...nhỉ? 

Nghĩ vậy, tầm mắt của anh ta dừng ở bàn tay của nhà trai lúc nãy đang được nhà gái nắm lấy, một lát sau nhỏ giọng lầm bầm: “Sao càng nhìn... càng quen mắt?” 

Lúc này, người bị phóng viên giải trí quen mắt, Trình Lưu đã nắm tay bạn trai đi đến bãi đỗ xe, kéo ra cốp xe của cô ra, đem hành lí nhét vào trong. 

“Thêm cái Wechat.” Trình Lưu đóng cốp xe lại, quay đầu nói với bạn trai đứng bên cạnh. 

Đem phương thức liên hệ của bạn trai đặt ở chiếc di động này, Trình Lưu cảm thấy bản thân cô có chút công tư chẳng phân minh, bất quá... 

Trình Lưu giương mắt nhìn bạn trai đẹp đến lóa mắt trước mặt, ừ thì.. Điểm mấu chốt của cô cũng không phải không thể hạ thấp thêm chút. 

Thấy anh chậm chạp bất động, Trình Lưu cúi đầu nhìn màn hình di động, sau đó giơ tay đưa mã QR của  mình tới trước mặt anh: “Quét đi.” 

Bởi vì cô đưa điện thoại đến trước mặt Quý Triều Chu, vậy nên anh không tránh khỏi nhìn thấy một loạt thông tin phía trên, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên một cái tên quen thuộc. 

Là người do người kia phái tới? 

Đôi mắt hổ phách lãnh đạm của Quý Triều Chu đảo qua cô gái trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu, tầm mắt dừng trên tên Wechat trên mã QR của cô. 

—— Số 6. 

Ảnh đại diện là một khẩu súng lục miệng hướng lên trời. 

Lại nhớ đến động tác cảnh cáo phóng viên vừa rồi của đối phương. 

Vệ sĩ? 

Quý Triều Chu trầm mặc hồi lâu, nhớ tới lời dì Vân, cuối cùng lấy di động ra thêm WeChat của vệ sĩ đối diện. 

Trình Lưu kiên nhẫn chờ bạn trai lần nữa thêm Wechat của cô, trong lòng âm thầm khen chính mình, bạn trai chỉ là giận dỗi chút thôi, dỗ dành nhiều chút chắc chắc không sai. 

Huống chi bạn trai hôm nay còn đặc biệt vì đến đón cô mà trang điểm, cô làm bạn gái phải rộng lượng một chút, thỉnh thoảng thấp thấp đầu một chút cũng là chuyện nên làm. 

Vì thế cô chủ động đi qua kéo cửa xe bên ghế phụ ra, chờ bạn trai đi vào. 

Trình Lưu từ nhỏ không có chuyện gì muốn làm mà không làm được, bây giờ cô muốn hối cải để làm một con người mới, làm một người bạn gái nhị thập tứ hiếu, tuyệt đối có thể tận tâm tận lực! 

Sau khi Quý Triều Chu biết đối phương là vệ sĩ, đối với chuyện xảy ra vừa rồi trong sân bay không còn hứng thú tìm tòi gì nữa, lãnh đạm ngồi vào bên trong xe. 

Trình Lưu vòng đến bên kia xe, ngồi vào ghế điều khiển, lúc ra khỏi bãi đỗ xe, cô lặng lẽ liếc mắt sườn mặt bạn trai đang nhìn ngoài cửa sổ xe một cái. 

Ba tháng không thấy, ngay cả sườn mặt cũng trở nên càng hoàn mỹ. 

Tim Trình Lưu đập bang bang trong lồng ngực, cô vốn là muống trực tiếp đi ăn với bạn trai, nhưng bây giờ lại có chút ngượng ngùng, vẫn là đi về tắm rửa trước đã, thay một bộ quần áo rồi lại đi hẹn hò mới tốt. 

Dù sao bạn trai bên cạnh xinh xinh đẹp đẹp, cả người sạch sẽ, mà chình mình hôm nay buổi sáng còn đi dạo một vòng ở nhà xưởng thực nghiệm thành phố G, sau đó mới ngồi máy bay trở về. 

“Anh... ở chỗ nào?” Trình Lưu do dự hỏi. 

Vừa hỏi ra miệng, Trình Lưu lại bắt đầu âm thầm áy náy, nửa năm, cô vậy mà bạn trai ở chỗ nào cũng không biết. 

“Tiểu khu Văn Hưng toà nhà số năm.” Quý Tiều Chu không có quay đầu nhìn cô, nói xong câu đó thì quay đầu tiếp tục lẳng lặng nhìn cửa sổ. 

Anh còn không đến mức làm khó một vệ sĩ. 

Dọc theo đường đi bên trong xe cực kì yên tĩnh, chỉ có Trình Lưu thỉnh thoảng nhịn không được liếc nhìn bạn trai vẫn đang tức giận. 

Phía trước có đèn đỏ, Trình Lưu dẫm phanh, liếc nhanh qua bàn tay thon dài xinh đẹp của bạn trai đang tự nhiên rũ ở bên cạnh. 

—— Muốn sờ. 

Bất quá trước kia cô có nghe bạn hợp tác nói khi bạn gái đang tức giận không thể tùy tiện động tay động chân, đổi thành bạn trai hẳn là cũng giống vậy đi. 

Vẫn là thôi đi. 

Trước tiên đem người dỗ tốt rồi hẵn nói. 

Trình Lưu thuận lợi lái vào tiểu khu Văn Hưng, ngừng ở cửa tòa nhà số năm, di động của cô rung một chút, lấy ra thấy là tin nhắn của tổng trợ lí, nói rằng bọn họ chuẩn bị mở họp. 

Cô nhắn về một câu, sau đó quay đầu nhìn bạn trai đẩy cửa ra: “Buổi tối 8 giờ em tới đón anh đi ăn cơm, ở tiểu quán Cốc Vũ.” 

Tình Lưu bao phòng cả một ngày, chính là để thời gian của bản thân tự do một chút, có thể dời lên cũng có thể lùi xuống. 

Quả nhiên tiền này không tốn uổng, bây giờ cô còn có thể về nhà tắm rửa một cái, thay bộ đồ sạch sẽ. 

Bước chân Quý Triều Chu dừng một chút, quay lại trong xe. 

Nhanh vậy liền hết giận? 

Trình Lưu thấy gương mặt xinh đẹp của bạn trai lại gần, trong lòng vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại trơ mắt nhìn anh đem bó hoa linh lan cô để trong xe cầm đi. 

“...” 

Sao hình như anh còn tức giận hơn vậy, ngay cả hoa cũng không để lại cho cô? 

Nhìn bóng dáng bạn trai đi vào trong liền mất hút, Trình Lưu ngồi trong xe thở dài, lúc trước không có quý trọng cho tốt, bây giờ người ta không vui vẻ cũng là chuyện thường tình. 

Cô cầm di dộng, nhìn Wechat của bạn trai vừa mới thêm vào, anh đã đổi ảnh đại diện, ngay cả tên Wechat cũng đổi. 

Mấy ngày trước ảnh đại diện Wechat vẫn là ảnh sườn mặt anh tự chụp, hiện lại lại biến thành ảnh một chiếc thuyền màu vàng nhạt bằng pha lê trong suốt, giống như lọ nước hoa. 

Tên Wechat chỉ có một chữ ‘Chu’. 

Trình Lưu suy nghĩ nửa ngày, không nhớ được tên Wechat lúc trước của bạn trai là gì, chỉ nhớ mang máng là tên tiếng Anh. 

Là Jerry hay là Tom nhỉ? 

Trình Lưu click mở ghi chú, nghĩ nghĩ vẫn không đánh ba chữ ‘Uông Hải Dương’ vào, bây giờ nhìn lại, tóm lại vẫn cảm thấy tên này không quá hợp với bạn trai. 

Hình như còn có chút lạ! 

Cuối cùng cô ở chỗ ghi chú của WeChat đánh xuống ba chữ ‘ bạn trai ’. 

Bạn trai (Nán péngyǒu): 男朋友 . 

Sau một lúc lâu, Trình Lưu quay đầu xe lại, lái về chỗ ở của mình, dỗ bạn trai mà thôi, cô nhất định có thể dỗ tốt. 

Còn không phải là giận cô đã lâu không liên lạc à? 

Từ hôm nay trở đi, cô Trình Lưu bảo đảm trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều sẽ ở cùng bạn trai! 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play