“A!”
Lúc này Diệp Miên mới nhận ra mình không mặc quần áo, vội vàng kéo chăn trùm kín người. Vô tình tay y lại chạm vào cơ thể của Tiêu Lệ.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Diệp Miên hoảng loạn xin lỗi, nhanh chóng trườn xuống cuối giường, kéo một tấm chăn khác ở bên cạnh quấn chặt lấy mình.
Diệp Miên cuộn tròn thành một cục nhỏ ở cuối giường, cẩn thận nhìn Tiêu Lệ.
Hoàng đế sẽ không mắng y đấy chứ.
Không muốn, không muốn chút nào! Mặc dù bạo quân mắng chửi người sẽ khiến linh khí bùng nổ, nhưng y không muốn bị mắng!
Tiêu Lệ tựa lưng vào thành giường, đánh giá chàng thiếu niên mà trong mơ hắn chưa bao giờ nhìn rõ mặt.
Làn da của thiếu niên trắng nõn, mái tóc đen như thác nước càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một bàn tay. Có lẽ vì lo lắng và sợ hãi, hai gò má ửng hồng, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Mọi thứ khác thì cũng bình thường, nhưng đôi mắt to tròn, trong veo như hai dòng suối. Tiêu Lệ đã quen với những ánh mắt đầy toan tính lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đơn thuần và ngây thơ như vậy, hắn không khỏi sững sờ.
Quả thực là một thiếu niên xinh đẹp.
“Ngươi tên là gì, vì sao lại xuất hiện trong tẩm cung của trẫm?” Tiêu Lệ khẽ chuyển mắt phượng, cố ý dùng ngữ khí lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi đến để ám sát trẫm?”
Diệp Miên bị dọa sợ đến run người.
Y biết tính tình của vị hoàng đế này nóng nảy đến mức nào. Mấy ngày trước, tên quan tham ô ngân khố tu sửa đê điều bị giết, nếu hoàng đế hiểu lầm y muốn giết hắn, chẳng phải sẽ bị lột từng lớp lá để làm món rau mắc cỡ chiên giòn hay sao! Trốn được mùng một, không thoát được ngày rằm... Y vẫn chưa muốn bị ăn đâu!
Diệp Miên gấp đến mức nói lắp bắp: “Ta không phải, ta… Ngươi có còn nhớ trước đây ngươi từng gặp ác mộng không? Ta là vị thần tiên đó, ta đã giúp ngươi chữa bệnh bóng đè, ta không có ý định giết ngươi!”
“Thần tiên?” Tiêu Lệ khẽ cười một tiếng, chỉ vào đỉnh đầu của Diệp Miên: “Vậy đây là thứ gì?”
“Thứ gì cơ?” Diệp Miên theo ngón tay của Tiêu Lệ, ngơ ngác ngẩng đầu. Ngay sau đó, y nhìn thấy trên đỉnh đầu mình không biết từ lúc nào mọc ra hai chiếc lá non xanh biếc, những chiếc lá tròn xoe khép lại, cố gắng che kín đầu Diệp Miên.
“A!” Diệp Miên kinh hãi kêu lên, vừa định thu lá lại thì Tiêu Lệ đã nhanh hơn một bước, nhẹ nhàng nắm lấy chóp lá non tơ.
“Thần tiên? Sao trẫm lại không biết thần tiên trên đầu còn có thể mọc lá cây?”
Diệp Miên giống như một chú mèo con bị nắm gáy, toàn thân tê dại không dám cử động. Y chỉ có thể chớp chớp đôi mắt tròn xoe như quả nho: “Ngươi… ngươi buông ra!”
Tiêu Lệ không để ý đến y, đưa tay vuốt ve chiếc lá. Chiếc lá không lớn nhưng rất dày dặn, sờ vào mềm mại, còn có một lớp lông tơ mịn màng. Chỉ cần chạm nhẹ chiếc lá sẽ khẽ khép lại. Nhưng khi hắn dùng hai ngón tay nắm lấy chóp lá, chiếc lá không thể làm gì được, chỉ có thể ngốc nghếch đứng yên tại chỗ mặc cho hắn vuốt ve.
Nó cũng giống như chàng thiếu niên trước mặt, ngốc nghếch, có chút mưu mẹo nhưng không nhiều lắm.
Diệp Miên chỉ cảm thấy có một con sâu nhỏ chui từ đỉnh đầu, bò dọc xuống đến tận ngón chân, toàn thân vừa tê vừa ngứa. Y nhịn không được run rẩy, trông như một cây cải thìa bất lực trong cơn gió bão.
“Đừng, xin đừng sờ chỗ đó, cầu xin ngươi.” Diệp Miên đỏ mặt, giọng nói nhỏ xíu cầu xin.
Tiêu Lệ cuối cùng cũng tốt bụng rụt tay về. Ngay sau đó, hai chiếc lá xanh biếc lập tức bụp một tiếng biến mất. Bạo quân che giấu ý cười trong đáy mắt, tiếp tục trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đe dọa: “Theo trẫm thấy, ngươi sợ rằng không phải là thần tiên gì cả, mà là một tiểu yêu tinh thì đúng hơn?”
Đôi mắt của Diệp Miên lập tức mở to. Vị hoàng đế của nhân tộc này thật lợi hại. Ông Mê Cốc nói yêu quái bọn họ đi vào giấc mộng sẽ không bị người phàm nhớ kỹ, nhưng vị hoàng đế này không những nhớ rõ y mà còn phá được thuật thôi miên của y, thậm chí còn đoán trúng thân phận của y.
Diệp Miên cúi đầu gật đầu: “Ta là Diệp Miên, là một cây mắc cỡ tinh trên đỉnh núi Chiêu Diêu.”
“Diệp Miên?” Tiêu Lệ nhẹ nhàng lặp lại tên, liếc nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Diệp Miên, “Năm nay mười sáu tuổi sao?”
“Gì mà mười sáu! Ta đã ba trăm tuổi rồi!” Diệp Miên tức giận đến mức hai mắt trừng tròn xoe, “Ngươi đừng thấy ta hiện giờ còn chưa thành yêu, nhưng ta rất nhanh sẽ trở thành đại yêu quái lợi hại nhất, ngươi đừng có mà xem thường ta!”
Tiêu Lệ mặt không cảm xúc: “Đại yêu quái rất lợi hại? Kiểu bị véo lá cây là phải xin tha sao?”
Diệp Miên tức đến đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lệ, muốn nói gì đó để phản kháng, nhưng lại chẳng thốt nên lời.
“Ta, ta phải đi đây.” Diệp Miên nhỏ giọng lầm bầm, ôm chăn định rời đi.
“Khoan đã.” Tiêu Lệ duỗi chân dài ra chặn đường đi của Diệp Miên, “Ngươi nói ngươi là tinh quái tu hành trên núi Chiêu Diêu, vì sao lại đến hoàng cung của trẫm, còn giúp trẫm chữa bệnh mất ngủ?”
“Ta…” Vẻ mặt Diệp Miên cứng đờ, lộ ra một chút hoảng loạn nghiêm trọng. Thân phận cây mắc cỡ tinh đã bị bại lộ rồi, mục đích đến nhân gian cũng không thể lộ ra được nữa.
Mặc dù yêu tộc trên núi Chiêu Diêu tu luyện đều là công phu chân chính, hấp thu chỉ là linh khí vô dụng đối với người phàm, nhưng luôn có một số ít yêu quái xấu xa vì muốn tu luyện nhanh mà không tiếc đi vào tà đạo, hút máu của người phàm. Chính vì vậy mà thanh danh của bọn họ ở nhân gian luôn không được tốt lắm.
Người phàm lại không phân biệt được yêu tốt, yêu xấu, linh khí hay máu. Nếu y nói thật, vị hoàng đế này nhất định sẽ cho rằng y có ý đồ hãm hại. Và rồi y lại sẽ bị biến thành cây mắc cỡ bảy món. Nhân gian thật đáng sợ, y phải về núi Chiêu Diêu!
Cái đầu nhỏ bằng bàn tay của Diệp Miên xoay như chong chóng, ấp úng nói: “Không vì cái gì cả, chỉ là thấy ngươi ngủ không yên thì giúp thôi, ai nha, đâu có nhiều nguyên nhân đến vậy, ta thật sự phải đi!”
Tiêu Lệ nhìn đôi mắt to láo liên của cây mắc cỡ nhỏ liền biết y chưa nói thật. Bạo quân cố ý xụ mặt xuống, lấy ra năm phần khí thế răn dạy đại thần trên triều: “Không nói thật? Dám nói dối trước mặt trẫm, ngươi vẫn là người đầu tiên đấy!”
Cây mắc cỡ nhỏ toàn thân cứng đờ, ôm chăn theo bản năng cuộn lại về phía cuối giường. Cái ngữ khí này y quá quen thuộc. Hoàng đế mỗi lần mắng người đều dùng ngữ khí này!
Diệp Miên quá mức hoảng loạn, đến nỗi y hoàn toàn không nhận ra linh khí trên người Tiêu Lệ không hề nồng đậm như những lần mắng người khác. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Diệp Miên gấp đến đỏ mặt, chợt nhớ tới mấy ngày trước hoàng đế cũng dùng ngữ khí này răn dạy một người tên là hoàng thúc. Kết quả vị hoàng thúc kia chỉ nói một câu đã khiến hoàng đế chuyển giận thành vui. Hình như là cái gì đó “vương bát”? À không đúng, “vương thổ”! Diệp Miên vội vàng dùng pháp thuật mở cuốn sách Nhân gian toàn thư mà ông Mê Cốc tặng cho mình, lật đến câu thơ đã xem mấy ngày trước, nhẩm đi nhẩm lại vài lần cho thuộc.
Lần này chắc chắn không thành vấn đề!
Nhìn cây mắc cỡ nhỏ cuộn tròn ở trên giường, Tiêu Lệ có chút bất lực mà cong khóe môi. Thôi vậy, không muốn nói thì không nói. Dù sao chút mưu mẹo của tiểu yêu tinh nhỏ này đều viết hết lên mặt, cũng chẳng làm nên chuyện xấu gì.
Tiêu Lệ đang định an ủi vài câu để chuyển chủ đề thì thấy cây mắc cỡ nhỏở cuối giường đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, vẻ mặt quyết tử nói: “Dù cho vương thổ ba ngàn dặm, không bằng thiếp tâm một tấc sâu.”
Lời Tiêu Lệ định nói mắc nghẹn lại ở cổ họng, tẩm cung chìm vào một khoảng im lặng chết chóc, chỉ còn lại tiếng ngáy khe khẽ của Tô Thừa Ân ở bên ngoài.
Diệp Miên cẩn thận nhìn Tiêu Lệ, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy sắc mặt hắn có chút chuyển biến tốt nào.
Y tuyệt vọng lấy tay che mặt. Xong rồi, lần này ngay cả “vương bát” cũng không có tác dụng, y sẽ không phải lập tức bị làm thành canh “mắc cỡ” đấy chứ.
Không muốn đâu!
Trong lúc Diệp Miên đang hoảng loạn, Tiêu Lệ cũng có chút sững sờ. Mặc dù hắn đã hai mươi tuổi, nhưng hậu cung vẫn luôn không có người. Đã từng có đại thần dâng tấu sớ khuyên hắn lập hậu, vị hoàng thúc đầy dã tâm kia thậm chí còn muốn đưa cháu gái vương phi vào hậu cung của hắn làm Quý phi, kết quả bị hắn mắng một trận trên triều đình, lại phạt ba năm bổng lộc, từ đó về sau không còn ai dám ồn ào chuyện lập hậu nữa.
Cũng chính vì vậy, Tiêu Lệ chưa bao giờ được bày tỏ tình cảm trực tiếp như thế này, mà người bày tỏ lại còn là một gốc cây mắc cỡ mềm mại đáng yêu.
Tiêu Lệ cảm thấy mình nên tức giận, có lẽ hắn nên đuổi Diệp Miên xuống long sàng, rồi răn dạy y một trận vì tội không biết liêm sỉ. Nhưng khi nhìn bộ dạng thẹn thùng che mặt của cây mắc cỡ nhỏ, Tiêu Lệ lại không đành lòng.
Một gốc cây mắc cỡ sống trong núi sâu, vì muốn bày tỏ tình cảm với hắn mà không tiếc vượt qua muôn ngàn hiểm trở, lặn lội đến kinh thành. Vất vả lắm mới vào được hoàng cung lại không dám trực tiếp diện kiến thánh nhan, chỉ có thể trốn trong bóng tối lén giúp hắn chữa bệnh mất ngủ.
Tiêu Lệ cứ nghĩ như vậy, trái tim vốn lạnh lẽo cứng rắn bỗng nhiên sinh ra vài phần trìu mến. Hắn khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ xù xù của Diệp Miên. “Ngươi quả thực đã vất vả rồi.”
Diệp Miên ngơ ngác ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Tiêu Lệ không biết từ khi nào đã thu lại vẻ mặt giận dữ, trên mặt thậm chí còn mang theo vài phần ý cười. Câu “vương bát” này quả nhiên có tác dụng! Cây mắc cỡ nhỏ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười như vừa thoát khỏi đại nạn. Tốt quá, không cần bị làm thành rau mắc cỡ chiên giòn nữa! Vị hoàng đế này nhìn hung dữ vậy thôi, nhưng thực ra người rất tốt đấy chứ.
Nhìn thấy Diệp Miên vui vẻ đến lộ ra hai cái lúm đồng tiền, Tiêu Lệ trong lòng cũng đã lâu lắm mới có được cảm giác an tâm và ấm áp. Chỉ một câu an ủi thôi mà đã vui đến vậy ư? Hắn rũ mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Tuổi có hơi nhỏ, tâm tư cũng đơn giản, nhưng lại có được tấm lòng chân thành. Hơn nữa y đến từ núi Chiêu Diêu, hoàn toàn không có liên quan gì đến đám quan lại già cỗi trên triều.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lệ xoa xoa khuôn mặt non mềm của Diệp Miên, nói với Tô Thừa Ân vẫn còn đang ngủ gật ngoài cửa: “Truyền chỉ, phong Diệp Miên làm mỹ nhân, ban thưởng Bồng Lai Uyển.”
**********
Lời của meo: Bệ hạ, bệnh ảo tưởng phải trị =)))))