Dù Thái Y Viện đã dâng lên loại hương an thần mới, Tiêu Lệ vẫn phải mất rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới thiếp đi, trước mắt liền hiện ra một khuôn mặt phụ nữ méo mó.
“Tiêu Lệ, đều tại ngươi, là ngươi hại ta bị giam vào lãnh cung!”
“Ngươi có biết bệ hạ nói gì về ngươi không, bệ hạ nói ngươi là do thứ tiện tì ở Hoán Y cục sinh ra, thô lỗ xấu xa, không xứng làm hoàng tử nên mới đặt tên ngươi là Tiêu Lệ. Người ta đều là mẫu bằng tử quý, ta sao lại sinh ra một thứ vô dụng như ngươi!”
“Cái đồ tạp chủng này, vì sao ngươi còn chưa chết đi?”
Theo tiếng thét chói tai, người phụ nữ dùng móng tay sắc nhọn ghim chặt vào cánh tay Tiêu Lệ lúc ấy chỉ mới năm, sáu tuổi.
Giấc mộng như vậy, Tiêu Lệ hầu như đêm nào cũng gặp.
Mẫu thân hắn hận hắn đến tận xương, phụ hoàng giả vờ như không có đứa con trai này, còn vị Hoàng hậu nhận nuôi hắn sau này từ đầu đến cuối cũng chỉ muốn lợi dụng thân phận hoàng tử của hắn.
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ hòa cùng tiếng gốm thô vỡ vụn vang bên tai, Tiêu Lệ biết rõ đây chỉ là mộng nhưng lại cứ như bị bóng đè quấn chặt, không cách nào tỉnh lại.
Nhưng ngay sau đó, trong khung cảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên hoàn toàn xa lạ. Thiếu niên giơ tay, một luồng linh lực màu vàng kim từ lòng bàn tay đánh thẳng vào người phụ nữ. Phụt một tiếng, người phụ nữ hóa thành một làn khói đen rồi tan biến.
Lúc này, Diệp Miên mới nhẹ nhõm thở phào.
Phép thuật mà ông Mê Cốc dạy trước đây rõ ràng có thể giải quyết bóng đè mà không cần nhập mộng, không ngờ y lại vô tình xông thẳng vào đây.
Xem ra về sau đúng là không thể học theo Tính Tính ca ca vẽ rùa trong giờ học nữa rồi.
Nhưng cũng may, một cái bóng đè cỏn con không phải đối thủ của y!
Diệp Miên đắc ý một lát, quay người lại thì thấy người đàn ông quen thuộc đang đứng phía sau mình.
Hoàng đế Tiêu Lệ!
Cả người Diệp Miên run lên, theo bản năng đỉnh đầu muốn mọc ra hai cánh lá, nhưng lại cố kiềm chế.
Ông Mê Cốc đã dặn, không được lộ thân phận tinh quái ra ngoài.
“Ngươi là ai, vì sao lại ở đây?”
Xung quanh thiếu niên luôn như bao phủ một lớp sương mờ, khiến người ta không thấy rõ.
Tiêu Lệ nhíu mày, bước lên hai bước muốn nhìn cho rõ dung mạo của thiếu niên.
Diệp Miên sợ hãi đến run rẩy, theo bản năng lùi lại hai bước.
Không còn cách nào, tộc cây mắc cỡ của bọn họ trời sinh nhát gan, sợ gặp người sống, y đã là yêu dũng cảm nhất tộc rồi.
“Ta… ta là thần tiên, ngươi không được qua đây!” Cây mắc cỡ nhỏ nói lắp bắp.
Ông Mê Cốc nói, phàm nhân đều tin thần tiên, y nói như vậy chắc chắn không sai!
Tiêu Lệ nhìn hai gò má ửng đỏ của thiếu niên, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên, nhưng không vạch trần lời nói dối vụng về của y.
“Ngươi đã phá bóng đè của trẫm, trẫm muốn ban thưởng cho ngươi. Nói đi, ngươi muốn gì?”
Thiên tử giận dữ, xác chết trôi trăm dặm, thiên tử vui vẻ, gà chó cũng có thể lên trời.
Không ai có thể từ chối ban thưởng của hoàng đế.
Thế nhưng, trên mặt thiếu niên lại không hề có vẻ vui mừng.
“Ban thưởng cái gì, kỳ quái” Y lẩm bẩm một câu, cố nhịn sợ hãi vẫy tay với Tiêu Lệ: “Ta… khụ, bản thần tiên phải về Thiên Đình, chúc ngươi đêm nay ngủ ngon.”
Chưa đợi Tiêu Lệ kịp phản ứng, thiếu niên đã biến mất không thấy dấu vết. Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt lại là khuôn mặt béo của Tô Thừa Ân.
“Giờ nào rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng, bây giờ đã là giờ Thìn canh ba.” Tô Thừa Ân vì tối qua trực đêm không cẩn thận ngủ gật nên bây giờ còn đang nơm nớp lo sợ.
“Hỗn xược! Sao không đánh thức trẫm sớm hơn!”
Tô Thừa Ân cẩn thận đáp lời: “Hôm nay không phải lên triều, Bệ hạ lại khó được ngủ ngon, nô tài liền…”
“Nếu có lần sau, chức Tổng quản thái giám này ngươi cũng không cần làm nữa, cút đi tịnh phòng quét dọn.”
“Nô tài biết tội, Bệ hạ tha mạng.”
Theo lời nhận tội của Tô Thừa Ân, các cung nữ thái giám lập tức run rẩy quỳ rạp xuống đất.
Tiêu Lệ không thèm để ý đến họ, xỏ giày rửa mặt, chợt lại nghĩ đến thiếu niên trong mộng tối qua.
Từ khi đăng cơ đến nay, có người chúc hắn vạn thọ vô cương, có người chúc hắn thọ ngang trời đất, đều là những lời chúc không thể thành hiện thực. Chỉ có thiếu niên kia là chúc hắn ngủ ngon.
Giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua góc sâu kín nhất trong lòng, Tiêu Lệ bất giác cong khóe miệng.
“Tô Thừa Ân, tối qua có ai vào tẩm cung của cô không?”
Tô Thừa Ân mới vừa bò dậy khỏi mặt đất, nghe vậy thì cả người run lên, sắc mặt trắng bệch nhìn Tiêu Lệ, bùm một tiếng lại quỳ xuống.
“Bệ hạ tha mạng, nô tài, nô tài tối qua không cố ý ngủ gật.”
Tiêu Lệ: …
Đồ phế vật!
Tất cả đều là phế vật!
“Đêm nay liền cút đi tịnh phòng cọ rửa cho ta!”
...
Nhờ sự nỗ lực của Diệp Miên, liên tiếp ba ngày Tiêu Lệ đều ngủ rất ngon.
Hoàng đế không còn mất ngủ, kế hoạch diệt trừ cây mắc cỡ của Tô công công cũng tạm thời gác lại, Diệp Miên không cần mỗi ngày trốn đông trốn tây, cuộc sống lại trở nên yên bình.
Nhưng y vẫn kiên trì mỗi đêm giúp Tiêu Lệ đi vào giấc ngủ.
Y sợ không có phép thuật, Tiêu Lệ lại không thể ngủ được. Lão béo kia lại bắt đầu truy đuổi y. Hơn nữa, ngủ với Tiêu Lệ thật sự rất thoải mái.
Thoải mái trên mọi phương diện.
Thứ nhất, ôm Tiêu Lệ ngủ có thể hấp thụ được rất nhiều linh lực, mặt khác, những đêm đầu xuân vẫn còn rất lạnh, cây mắc cỡ ưa nóng không ưa lạnh, cơ thể của vị hoàng đế kia lại nóng hừng hực, ôm rất ấm áp.
Ba ngày bò lên long sàng này, Diệp Miên cả thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn cực độ, cây mắc cỡ nhỏ quyết định không ngừng cố gắng, mau chóng vũ hóa thành yêu.
Tâm trạng trở nên tốt hơn không chỉ có Diệp Miên, mà còn cả Tiêu Lệ.
Nguyên nhân tâm trạng Tiêu Lệ thay đổi không chỉ vì mỗi đêm ngủ ngon, mà còn là thiếu niên xinh đẹp trong mộng.
Từ khi thiếu niên phá bóng đè của mình, mỗi tối hắn đều mơ thấy thiếu niên thần bí kia. Hắn không thích nói chuyện, chỉ yên lặng đứng ở góc, chỉ cần mình lại gần một chút là y sẽ đỏ mặt, lắp bắp nói mình là tiểu thần tiên, pháp lực vô biên gì gì đó.
Thế nhưng thiếu niên chắc chắn không thể ngờ được, cái dáng vẻ làm bộ hung ác kia của y, kỳ thực một chút uy hiếp cũng không có. Mang vẻ mềm mại, ngược lại càng khiến hắn muốn trêu chọc.
Giờ Tuất canh ba, Tiêu Lệ đã sớm nằm trên giường, quả nhiên không lâu sau hắn lại thấy được thiếu niên quen thuộc.
Thiếu niên xinh đẹp kiễng một chân đứng thẳng, cơ thể khẽ đung đưa, giống như một đóa bồ công anh đáng yêu.
Trong mắt Tiêu Lệ hiện lên một ý cười nhỏ đến không thể phát hiện, khẽ ho khan một tiếng. Thiếu niên quả nhiên sợ hãi run lên, hoảng loạn nhìn qua, chưa nói lời nào mặt đã đỏ.
“Ngươi… ngươi đã đến rồi à, ta đã đuổi bóng đè đi rồi, ngươi đêm nay sẽ không gặp ác mộng nữa. Ta đi đây.”
“Khoan đã.” Tiêu Lệ hơi nhướng mày, bất động thanh sắc, “Tiên quân tự xưng là thần tiên, trẫm có thể hỏi tiên quân pháp hiệu của ngài là gì không, trẫm sẽ cho người xây cung đàn, ngày đêm cung phụng.”
Diệp Miên hoảng loạn thấy rõ, vừa lùi lại vừa ấp úng nói: “Không… không cần, không cần đâu, ta đi trước.”
Tiêu Lệ đối với câu trả lời của Diệp Miên không hề bất ngờ, làm bộ như vô tình hỏi: “Không cần cung đàn thì thôi, vậy trẫm có thể gặp tiểu tiên quân một lần không?”
“Không… thôi đi, chuyện này đối với ngươi không tốt.” Diệp Miên sợ vị hoàng đế này lại nói ra điều gì kỳ quái, vội vàng như chạy trối chết rời khỏi cảnh mộng của Tiêu Lệ.
Dù sao ông Mê Cốc nói rồi, tinh quái nhập mộng, phàm nhân chỉ có thể nhớ trong mộng, tỉnh lại thì sẽ quên hết.
Vô cùng an toàn, tuyệt đối không lộ thân phận.
...
Hôm sau, Tiêu Lệ tùy ý để Tô Thừa Ân hầu hạ mình rửa mặt, trong đầu lại toàn nghĩ về những lời thiếu niên nói trong mộng tối qua.
Lúc hắn yêu cầu được gặp mặt, thiếu niên không trực tiếp từ chối, chứng tỏ cũng không phải là không thể gặp được y.
Thiếu niên này rốt cuộc là ai?
Đạo sĩ, thuật sĩ, hay là quỷ?
Chắc không phải hòa thượng, dù sao hắn nhớ thiếu niên có một mái tóc mượt mà đen nhánh.
“Tô Thừa Ân?”
“Nô tài có mặt.”
“Sau khi bãi triều, cho Trương thiên sư đến tẩm cung gặp trẫm.”
...
“Vi thần bái kiến Bệ hạ.” Trương Thiên sư tóc hoa râm run rẩy hành lễ, khoanh tay đứng hầu một bên.
Tiêu Lệ bảo Tô Thừa Ân dọn ghế cho vị thiên sư đã quá tuổi 60 rồi cho các thái giám cung nữ lui ra ngoài, lúc này mới mở lời: “ Mấy hôm nay trẫm ngủ rất ngon, cũng không gặp ác mộng nữa.”
Trương thiên sư vội vàng chắp tay: “Bệ hạ có thể yên giấc đều là nhờ trời cao phù hộ, thật sự là hạnh phúc của Đại Cảnh, hạnh phúc của bá tánh.”
Tiêu Lệ xua tay: “Đừng nói với trẫm mấy lời khách sáo này. Trẫm ngủ ngon là vì mỗi đêm đều có một thiếu niên kỳ lạ đến trong mộng giúp trẫm xua tan bóng đè. Y tự xưng là thần tiên, nhưng trẫm không tin.”
Trương Thiên sư vẻ mặt khó xử nhìn Tiêu Lệ, sau một lúc lâu mới ấp úng nói: “Bệ hạ, chuyện trong mộng không thể coi là thật.”
Mặc dù ông là Chưởng môn đời thứ 64 của Mao Sơn, pháp thuật hàng yêu trừ quái đều biết hết, nhưng tu luyện nửa đời người ông cũng chỉ xử lý được mấy con quỷ hồn không chịu rời dương gian, còn thần tiên yêu quái thì chỉ thấy trong sách cổ của Mao Sơn, cũng chưa từng nghe nói thần tiên có thể nhập mộng.
Bệ hạ của họ có lẽ ngủ nhiều đến mức thần trí hỗn loạn rồi…
“Không thể nào, trẫm có thể cảm nhận được thiếu niên kia chắc chắn tồn tại.”
Trương Thiên sư: …
Nguyên tắc thứ nhất của kẻ hầu vua: Vua nói có thì khẳng định có, nói không có thì là không có.
“Vi thần đã quá giới hạn, mạn phép xin được xem xét long sàng của Bệ hạ.”
Tiêu Lệ chỉ tay vào long sàng cách đó không xa, Trương Thiên sư đi vòng quanh nhìn vài vòng, lại từ trong ngực lấy ra một cái thức bàn Lục Nhâm* xoay đi xoay lại. Ban đầu ông chỉ định làm cho có lệ rồi bịa vài câu quốc thái dân an để đáp lời hoàng đế, không ngờ giây tiếp theo, thức bàn Lục Nhâm lại thật sự chuyển động.
*Thức bàn Lục Nhâm: Là một loại la bàn được dùng để chọn ngày và để giữ lành, đại cát.
“Bệ hạ!” Sắc mặt Trương Thiên biến đổi: “Trong tẩm cung của ngài hẳn là có yêu ma quấy phá, thần sẽ chuẩn bị một chút, dẫn đạo sĩ Mao Sơn đến trừ yêu!”
“Làm càn!” Tiêu Lệ trừng mắt nhìn Trương Thiên sư: “Cái gì mà yêu ma quấy phá, thiếu niên đó giúp trẫm xua đuổi bóng đè, rõ ràng là điềm lành!”
Trương Thiên sư: …
Nguyên tắc thứ hai của kẻ hầu vua: Vua nói là điềm lành, dù là tà ma yêu quái cũng phải tìm cách biến thành điềm lành.
Trương Thiên sư không hổ là tam triều nguyên lão*, lập tức sửa lại lời nói: “Vạn tuế nói rất đúng, trong yêu quái cũng có yêu tốt, huống hồ vị tiểu tiên quân này giúp Bệ hạ ngủ, quả đúng là điềm lành của Đại Cảnh triều. Ngô hoàng thánh minh, tứ hải thái bình, ngay cả tinh quái cũng cam tâm tình nguyện thần phục.”
*Tam triều nguyên lão: Chỉ người đã phục vụ qua ba đời vua.
Tiêu Lệ hài lòng gật đầu, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi vài phần: “Vậy ngươi có cách nào có thể làm cho hắn hiện thân không?”
Trương thiên sư khẽ nhíu mày, vuốt vuốt bộ râu hoa râm.
Theo lý mà nói, phàm nhân và tinh quái gặp mặt là hành vi vô cùng nguy hiểm, là đạo sĩ ông nên ngăn cản.
Nhưng nguyên tắc thứ ba của kẻ hầu vua là: Vua đã nói ra thì phải làm được, không làm được cũng phải tìm cách mà làm.
Trong Tả Hữu Mũ Sam chí quái có ghi lại, yêu ma tinh quái chịu sự chế ước của Thiên Đạo sẽ không làm ra chuyện hại phàm nhân. Hơn nữa yêu quái này pháp thuật thấp kém, thấy thì cứ thấy đi.
“Sở dĩ bệ hạ chậm chạp không thấy được tinh quái này là vì tinh quái này biết thôi miên pháp thuật. Thần sẽ dâng lên một lá bùa phá thuật thôi miên này, chẳng phải Bệ hạ có thể thấy y rồi sao?”
Trong mắt Tiêu Lệ hiện lên vài phần khinh hỉ: “Cứ làm như vậy đi.”
...
Khi đêm xuống.
Diệp Miên như thường lệ lén lút đến ngoài tẩm cung của hoàng đế, dùng một chút linh lực thôi miên đám thị vệ và thái giám trực đêm rồi nhanh nhẹn chui vào phòng ngủ, hướng linh lực về phía màn trướng.
Linh lực màu vàng kim theo màn trướng bay vào trong, lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Hình như có gì đó không đúng.
Cây mắc cỡ nhỏ dùng đầu lá cạ cạ vào thân.
Hôm nay linh lực được hấp thụ hình như có hơi nhanh thì phải?
Nhưng các thị vệ và thái giám bên ngoài lại ngủ rất ngon, chắc không phải pháp thuật của y có vấn đề đâu nhỉ.
Y thường xuyên ngủ gật trong giờ ông Mê Cốc truyền thụ pháp thuật.
Thôi, đã nhiều ngày như vậy chắc không có vấn đề gì đâu.
Y tự an ủi mình hai câu, tung tăng đi đến bên long sàng, hóa thành hình người, một chân vừa bước lên long sàng, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với một đôi mắt phượng đen sâu không thấy đáy .
Chưa đợi Diệp Miên phản ứng, cánh tay y đã bị nắm chặt.
“To gan, dám nửa đêm trộm trèo lên long sàng?” Tiêu Lệ đánh giá Diệp Miên một chút: “Trần trụi như vậy, còn ra thể thống gì!”