Tiếng gọi đột ngột của Cảnh đế vang lên, Tô Thừa Ân đang say giấc nồng giật mình tỉnh giấc, vội vàng lăn lê bò toài chạy vào. Vừa ngước mắt lên, lão đã thấy một thiếu niên xinh đẹp đang đứng dưới chân giường.

Tô Thừa Ân, Nội thị trưởng Chính tứ phẩm, Tổng quản Ngự tiền nắm giữ trên dưới ba nghìn thái giám trong cung, nhất thời sững sờ. Gã đã hầu hạ Cảnh đế cũng ngót nghét hai chục năm, chưa từng thấy Hoàng thượng để người khác ngủ lại trên long sàng. Chàng trai nhỏ này từ đâu ra thế này?

Ngồi dưới chân giường, Diệp Miên cũng giật mình khi thấy Tô Thừa Ân. Đây chẳng phải là ông lão béo trắng hay đi theo sau Tiêu Lệ sao?

Cây mắc cỡ nhỏ thẹn thùng cuộn mình trong chăn trông như một con tằm lớn, rúc sát vào sau lưng Tiêu Lệ, khẽ khàng hỏi: “Ông ấy là ai vậy?”

Tiêu Lệ cách lớp chăn vỗ vỗ Diệp Miên trấn an: “Đừng sợ, là Tổng quản Ngự tiền của trẫm, Tô Thừa Ân.”

Vẫn còn ngái ngủ, Tô Thừa Ân lại một lần nữa ngây người. Không phải, từ khi nào mà bệ hạ của bọn họ lại nói chuyện nhẹ nhàng như thế này? Lão vẫn còn đang nằm mơ sao?

Tô Thừa Ân đang định tự tát cho tỉnh thì nghe thấy một tiếng gầm quen thuộc vang trên đầu: “Ngây ra đó làm gì, ý chỉ của trẫm ngươi không nghe thấy?”

Tô Thừa Ân mềm nhũn chân, lập tức quỳ xuống. Lão không mơ, bệ hạ của bọn họ vẫn là vị vua anh minh thần võ như ngày nào!

Tô Thừa Ân run rẩy nói: “Nô tài biết tội, nô tài…”

Vì ngủ quá say, Tô Thừa Ân giờ phút này không thể nào nhớ nổi Hoàng thượng vừa truyền ý chỉ gì.

Sắc mặt Tiêu Lệ càng lúc càng âm u, đang định mở miệng mắng thì cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo nhẹ một cái. Hắn quay đầu lại, cây cỏ nhỏ đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn.

“Vì ta đã dùng thuật thôi miên cho ông ấy nên ông ấy mới ngủ, ngươi đừng mắng ông ấy nữa được không?” Diệp Miên ghé vào tai Tiêu Lệ, khẽ khàng nói.

Giọng nói mềm mại, mang theo chút âm mũi của thiếu niên, tựa như một cây kem lạnh tan chảy, dập tắt ngọn lửa giận vừa dâng lên trong lòng Tiêu Lệ.

Thấy sắc mặt Hoàng đế từ âm u chuyển sang hòa hoãn, Tô Thừa Ân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên sau lưng Thiên tử. Ban đầu lão chỉ nghĩ là Hoàng thượng hứng chí nhất thời mà sủng hạnh một thiếu niên nào đó, nhưng giờ xem ra, thiếu niên này không hề đơn giản.

Diệp Miên sợ Hoàng đế vẫn còn trách phạt Tô Thừa Ân, liền nhanh chóng cất giọng nói lớn: “Hoàng đế nói muốn phong ta làm mỹ nhân, còn muốn cho ta ở Bồng Lai Uyển.”

Vì Bồng Lai Uyển có tên giống với Bồng Lai sơn ở Yêu giới của bọn họ, Diệp Miên lập tức ghi nhớ. Nói xong, y lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Lệ: “Ta nhất định phải làm mỹ nhân sao?”

Mặc dù ông Mê Cốc, dì Chúc Dư và Tính Tính ca đều khen y đẹp, nhưng gọi thẳng là "mỹ nhân" vẫn thấy thật kỳ lạ. Y cảm thấy chức quan của vị thái y cắt cỏ kia hình như gọi là Viện phán, nghe oai hơn hẳn "mỹ nhân". Thực sự không được thì làm Tổng quản Ngự tiền cũng được mà.

Quỳ dưới giường, Tô Thừa Ân đã bị dọa đến ngây dại. Từ xưa đến nay Hoàng đế ban thưởng, ai chẳng run sợ mà tạ ơn, thế mà thiếu niên này không những không quỳ xuống tạ ơn, ngược lại còn nghi ngờ ý chỉ của Vạn tuế. Chống đối ý chỉ, đó là tội lớn phải chém đầu!

Tô công công đã lăn lộn trong cung hơn nửa đời người vội vàng cúi đầu, sợ bị liên lụy.

Thế nhưng, Tiêu Lệ tuy nhíu mày, không có vẻ tức giận, ngược lại còn có chút khó xử.

“Trẫm biết, phong ngươi làm mỹ nhân quả thật có chút thiệt thòi, nhưng gia thế ngươi không rõ ràng, nếu đột ngột phong tước vị cao e rằng sẽ gây ra bất mãn trong triều đình.” Tiêu Lệ lại giơ tay xoa xoa cái đầu mềm mại của Diệp Miên, “Cho trẫm chút thời gian, để trẫm nghĩ cách được không?”

Quỳ trên mặt đất, Tô Thừa Ân lại một lần nữa chấn kinh. Này… rốt cuộc thiếu niên này có lai lịch gì, ngay cả khi chống đối ý chỉ mà Vạn tuế vẫn nhẹ giọng dỗ dành như vậy? Chẳng lẽ là một con hồ ly tinh?

Diệp Miên hoàn toàn không hiểu Hoàng đế nói gì, còn định hỏi thêm thì thấy vị tổng quản béo trắng đang quỳ dưới đất liên tục ra hiệu cho y bằng mắt. Cây mắc cỡ nhỏ rất thông minh, lập tức hiểu ý của Tô Thừa Ân, bèn ngậm miệng cúi đầu kéo góc chăn.

“Nô tài đã hiểu, nô tài lập tức sai người quét dọn Bồng Lai Uyển, nghênh đón Diệp mỹ nhân.”

“Dặn dò thuộc hạ hầu hạ cẩn thận, không được lơ là.”

“Vâng.”

Tô Thừa Ân trong lòng không khỏi lắc đầu. Bồng Lai Uyển, đó là cung điện xa hoa nhất chỉ sau chính điện của Hoàng hậu, lại còn gần Cần Chính Điện của Hoàng thượng, đúng là nơi tốt nhất. Đám thái giám ở Điện Trung tỉnh đều là những kẻ tinh ranh, sao có thể chậm trễ?

Tiêu Lệ nhìn đồng hồ nước, đứng dậy khỏi giường để vài thái giám nhỏ thay long bào cho hắn.

Diệp Miên từ trong chăn thò nửa người ra, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lệ: “Ngươi sớm vậy đã đi rồi sao? Không ngủ thêm một lúc nữa?”

Tiêu Lệ khẽ cười một tiếng: “Trẫm còn phải lên triều sớm, nếu ngươi buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.”

“Ừm.”

Nghe xong lời này, Diệp Miên lập tức rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy. Thực ra y không buồn ngủ, nhưng bây giờ trời quá lạnh, y không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp này.

Đang hầu hạ Cảnh đế xỏ giày, Tô Thừa Ân đã tê dại. Lão từng hầu hạ tiên hoàng, chưa từng thấy phi tần nào sau khi thị tẩm mà không dậy sớm hầu hạ Vạn tuế rửa mặt thay quần áo. Hậu cung này đúng là sắp cải thiên rồi.

Diệp Miên hoàn toàn không hay biết những suy nghĩ phức tạp của Tô Thừa Ân, chỉ mải mê nhìn Hoàng đế khoác lên chiếc áo choàng vàng rực, đội chiếc mũ sáng lấp lánh đính ngọc trai, mắt cứ đăm đăm. Trước đây y chỉ nhìn Hoàng đế mặc như vậy từ rất xa, lúc ấy chỉ thấy Hoàng đế thật uy nghiêm, giờ mới để ý kỹ, phát hiện bộ quần áo này của Hoàng đế rất đẹp, đặc biệt oai vệ.

Trong lúc Diệp Miên đang xuất thần, Tiêu Lệ không biết từ lúc nào đã đi tới, cong ngón trỏ khẽ gõ lên trán Diệp Miên.

“Nhìn gì đấy?”

Diệp Miên buột miệng nói: “Nhìn ngươi đẹp.”

Lời vừa thốt ra, Tiêu Lệ cùng toàn bộ thái giám trong tẩm cung đều sững sờ. Diệp Miên chớp chớp mắt, mới nhận ra mình vừa nói gì, xấu hổ đến đỏ bừng mặt, kéo chăn trùm kín mít cả người. Mất mặt quá đi!

Bên ngoài chăn, Hoàng đế dường như cười vài tiếng, nhưng may mắn là không tiếp tục trêu chọc y. Diệp Miên cắn cắn môi, nghe tiếng bước chân xa dần, lại không nhịn được thò đầu ra khỏi chăn nói với Tiêu Lệ đang đi đến cửa: “Đêm qua ngài cũng chưa ngủ được bao lâu, sau này phải ngủ cho thật ngon.”

Tiêu Lệ ngạc nhiên quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đầy sự chân thành của cây mắc cỡ nhỏ. Diệp Miên nghiêm túc quan sát sắc mặt của Cảnh đế. Tốt, mấy ngày nay Hoàng đế ngủ ngon, sắc mặt rõ ràng tốt lên nhiều, linh khí cũng đủ. Bạo quân nhất định phải ngủ ngon mới có thể cung cấp thêm linh khí cho y.

Nghĩ đến đây, Diệp Miên từng câu từng chữ nói: “Ngươi phải ngủ thật ngon, ngủ đủ giấc tốt cho sức khỏe.”

Thần sắc Tiêu Lệ khựng lại, giống như bị một cục bông mềm mại ấm áp cọ vào lồng ngực.

“Dong dài!.”

Bạo quân mắng một câu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ nhếch lên.

Quả là một cây cỏ tri kỷ. Thiếu niên này, quả nhiên si mê trẫm vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play