Diệp Miên vốn là một cây mắc cỡ tinh, vì muốn tu luyện nên đã đến hoàng cung để hấp thụ linh khí. Việc hằng ngày của y chỉ đơn giản là phơi nắng, đón gió, và... xem Hoàng thượng mắng chửi người.
Bởi vì mỗi khi Hoàng thượng nổi giận, linh khí trên người ngài lại dồi dào đến lạ thường.
Hoàng thượng quả thật rất thích mắng chửi người, thượng triều mắng, hạ triều mắng, thậm chí lúc phê tấu chương cũng không quên mắng.
Cứ mỗi lần như vậy, Diệp Miên lại hấp thụ được vô số linh khí. Thế nên, ngày nào y cũng lén lút nhìn trộm Hoàng thượng mắng người với vẻ mặt đầy thích thú.
Mãi cho đến một ngày, Diệp Miên thấy Hoàng thượng gọi thái y đến khám bệnh mất ngủ.
Diệp Miên bỗng chốc hoảng loạn. Người phàm ngủ không ngon giấc sẽ... chết.
Vậy thì y còn đâu linh khí mà hấp thụ nữa!
Vì thế, cây mắc cỡ nhỏ quyết định vào ban đêm hóa thành hình người, trộm bò lên long sàng để chữa bệnh mất ngủ cho Hoàng thượng.
Hy vọng đêm nay, bạo quân có thể có một giấc ngủ thật ngon.
...
Cảnh Đế Tiêu Lệ, một tay dẹp loạn nội chính, dẹp trừ hoạn quan, tru diệt ngoại thích, bình định Hung Nô, trị yên thủy hoạn. Vài năm ngắn ngủi mà đã khiến triều cục chỉnh tề, trên dưới nghiêm minh, thiên hạ thái bình.
Thế nhưng, mỗi khi màn đêm buông xuống, Tiêu Lệ lại không cách nào chợp mắt. Thái y viện bó tay, thần y dân gian cũng đành chịu thua.
Đột nhiên, bệnh mất ngủ của Cảnh Đế không hiểu sao lại khỏi hẳn.
Người khác thì cho rằng đó là nhờ hồng phúc của bệ hạ, nhưng chỉ có Cảnh Đế mới biết, có một cây mắc cỡ mềm mềm, non non, mỗi đêm đều lén lút bò lên long sàng của ngài.
...
Vào một đêm nọ, Diệp Miên vừa mới trèo lên long sàng, Cảnh Đế bỗng nhiên mở mắt.
Diệp Miên sợ đến mức trên đỉnh đầu mọc ra hai chiếc lá non: "Ta là đại yêu quái! Ngươi... ngươi không được mắng ta!"
Cảnh Đế đưa tay nhéo nhéo hai chiếc lá tròn xoe, xanh biếc: "Đại yêu quái mà còn mọc lá cây sao?"
Hai chiếc lá lập tức cụp lại, cây mắc cỡ nhỏ đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Không... không được sờ chỗ đó!"
"Không được sao?"
Diệp Miên lập tức sợ hãi mà sửa lời: "Người khác thì thật sự không được sờ... nhưng... nhưng cho người sờ một chút thì được..."
Ánh mắt Cảnh Đế hơi tối lại, ngón tay luồn qua hai chiếc lá, cọ cọ lên cái nụ lá nhỏ căng tròn ẩn phía dưới.
"Ưm..." Ngón chân trắng nõn của Diệp Miên bỗng co lại, nhưng không dám nhúc nhích, "Được chưa vậy...”
"Diệp Miên có công chữa bệnh cho trẫm, trẫm phong ngươi làm mỹ nhân."
Diệp Miên ngơ ngác chớp chớp mắt, mỹ nhân là gì vậy? Có phải là khen y lớn lên xinh đẹp không?
Mãi đến rất rất lâu sau này, khi Cảnh Đế hạ chỉ phong Diệp Miên làm Hoàng hậu, cây mắc cỡ nhỏ mới nhận ra rằng mỹ nhân chính là thê thiếp của Hoàng đế!
Nhưng rõ ràng y chỉ đến để hút một chút linh khí, sao lại vô tình bán mình vào đây luôn rồi?