Tình thế khẩn cấp, Diệp Miên đành bất chấp tất cả. Tám chiếc lá khép lại vào trong thành một khối tròn xoe, gấp rút lăn đi, trốn ra sau gốc cây đại thụ.
“Ê, cái cây mắc cỡ kia đâu rồi?”
“Vừa nãy còn ở đây mà?”
“Cây mắc cỡ này lại biết mọc chân chạy à?”
“Ca ca lại nói đùa rồi!”
Diệp Miên thở phào nhẹ nhõm, quơ quơ chiếc rễ trắng trẻo của mình.
Tại sao cây mắc cỡ lại không thể chạy, cây mắc cỡ nhỏ xin phép có ý kiến!
Phàm nhân ngu xuẩn căn bản không tìm thấy y!
Nguy cơ đã được giải...
“Kìa, huynh nhìn cái cành cây sau gốc đại thụ xem, hình như là cây mắc cỡ thì phải?”
Diệp Miên: “...”
Diệp Miên đột nhiên rụt lá lại, chui thẳng xuống đất bỏ chạy thục mạng.
Không được, gần Ngự Thư Phòng quá nguy hiểm, y không muốn bị lôi ra đại phẫu thành tám mảnh đâu.
May mắn thay Diệp Miên chỉ là tiểu thảo tinh, tu vi không cao nhưng bản lĩnh chạy trốn vẫn có, y cắm đầu chạy trong đất chừng một nén nhang, lúc này mới dám dừng lại.
Không được, sắp ngạt thở đến chết rồi.
Diệp Miên tức tốc chui lên khỏi mặt đất, thở hổn hển mấy hơi, phiến lá đong đưa quan sát tình hình xung quanh.
Đây là một sân viện vô cùng tồi tàn, căn nhà lâu năm không được sửa chữa, cỏ dại mọc đầy sân, trông vừa hoang vắng vừa hẻo lánh, lại không có người ở. Tóm lại là nơi vô cùng thích hợp cho cây mắc cỡ tinh ẩn náu và tu luyện!
Diệp Miên hưng phấn quơ quơ phiến lá nhỏ.
Nơi này cỏ dại nhiều như vậy, lại còn có cả bức tường dây thường xuân, mấy người kia nhất định sẽ không tìm đến đây đâu.
Diệp Miên cẩn thận chọn một góc khuất nhất, lúc này mới yên tâm bắt đầu luyện hóa linh lực đã hấp thụ.
Thế nhưng mới chưa đến một nén nhang, đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ phía ngoài cửa.
“Lý ca ca, lãnh cung này không cần kiểm tra đâu?”
“Hỗn đản, cha nuôi của ta đã nói, trong hoàng cung từ trong ra ngoài không được nhìn thấy một nửa cây cỏ nào có trong danh sách, lục soát cho ta!”
“Rõ!”
Cùng với một tiếng đồng thanh đáp lại, hơn chục cung nữ thái giám nối gót đi vào, ngồi xổm trong sân lãnh cung và bới móc lung tung một hồi.
Diệp Miên sợ đến mức phiến lá khép hết lại.
Trời ơi, đám người này sao lại tìm đến đây nhanh như vậy!
Không đợi Diệp Miên kịp phản ứng, y đã thấy một cung nữ bỗng nhiên mắt sáng lên: “Lý công công, nơi này hình như có hoa tử kinh trong danh sách.”
Bên cạnh, một tiểu thái giám gầy gò ấp úng nói: “Nơi này xa xôi như vậy, hoa tử kinh lại nở đẹp thế này, đừng nhổ đi.”
“Vớ vẩn, không nghe cha nuôi ta nói sao, hoa cỏ trong danh sách một cây cũng không được để lại.” Lý công công mấy bước đi tới, hung hăng nhổ bụi tử kinh trên mặt đất lên vứt sang một bên: “Sau này gặp lại không cần báo cáo với ta, cứ nhổ thẳng tay là được, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Nhìn bụi tử kinh vừa bị nhổ, Diệp Miên sợ đến mức lá cây run lên bần bật.
Mặc dù cây cỏ bình thường sẽ không cảm thấy đau, nhưng hắn là tiểu thảo tinh mà.
Động tác của người này thô bạo như vậy, nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Hắn không muốn bị đại phẫu tám mảnh đâu!
Chạy mau, chạy mau!
Nhưng mà…
Phía Chính Điện, thái giám đang dùng xẻng xén hoa nguyệt quý.
Chạy đi!
Đông nội uyển, cung nữ đang túm từng nắm dây thường xuân trên tường mà giật xuống.
Chạy mau!
Hậu hoa viên, một đội thị vệ khỏe mạnh đang vung lưỡi hái, chém đổ cả một rừng trúc đào.
Chạy hết sức!
Vòng quanh hoàng cung một vòng lớn, Diệp Miên kiệt sức dựa vào tường, ủ rũ rũ lá, tuyệt vọng nhìn bầu trời vuông vức.
Y chỉ là một gốc cây mắc cỡ thôi mà.
Vì sao lại phải đối xử với y như vậy!
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ đằng xa, Diệp Miên vội vàng vùi mình xuống đất, nỗ lực tính toán kế hoạch tương lai.
Cách đơn giản nhất chính là rời khỏi hoàng cung, nhưng linh lực trong hoàng cung gấp một trăm lần bên ngoài, nếu rời đi, y không biết còn phải mất bao nhiêu năm mới tích góp đủ linh lực để trở thành yêu quái thật sự.
Nhưng nếu không rời đi…
Diệp Miên còn chưa nghĩ ra, hai cung nữ trùng hợp đi ngang qua, trên tay ôm một bó hoa hồng nguyệt quý lớn.
“Ngươi nói đống hoa hồng nguyệt quý này, vứt đi cũng hơi uổng, chi bằng tìm công công ở Ngự Thiện Phòng làm chút điểm tâm đi.”
“Có lý đấy, làm bánh nướng, sữa tươi đều rất tốt.”
Diệp Miên:??!
Không phải, đám người này đến cánh hoa cũng không tha sao?
Thảo nào ông Mê Cốc trước đây dạy học từng nói, nhân gian có một câu tục ngữ “tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm.”
Y không muốn bị làm thành bánh nướng cây mắc cỡ đâu!
Nhân gian thật là khủng khiếp, y muốn về núi Chiêu Diêu!
Diệp Miên tuyệt vọng khép phiến lá.
Nói cho cùng đều tại tên hoàng đế kia, không có việc gì lại suy nghĩ linh tinh không ngủ được!
Đáng ghét thật!
Cây mắc cỡ nhỏ tức đến mức lá cây đỏ bừng.
Ông Mê Cốc đã nói, nếu không giải quyết được vấn đề thì giải quyết kẻ tạo ra vấn đề.
Chỉ cần y chữa khỏi chứng mất ngủ của hoàng đế, những người này sẽ không còn túm lấy đám tiểu thảo bọn họ không tha nữa!
Cây mắc cỡ tự giơ ngón cái cho mình.
Y quả là một gốc cây thông minh.
...
Màn đêm bao phủ hoàng cung.
Thái giám Ngự tiền Tô Thừa Ân ngồi khoanh chân trên chiếc đệm nhỏ bên cạnh long sàng, cố gắng mở to đôi mắt đã díp lại thành hai khe hẹp.
Vì bệ hạ mất ngủ, đám thái giám cung nữ bọn họ khi trực đêm cũng phải hết sức cẩn thận. Sợ không chú ý ngủ trước Hoàng thượng mà làm người tức giận.
Lúc này Diệp Miên xuất hiện ở cửa tẩm điện.
Nhìn thấy đám thị vệ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài tẩm điện, Diệp Miên nhẹ nhàng run run phiến lá, trên phiến lá tròn trịa lập tức xuất hiện một tầng kim quang mà phàm nhân không thể thấy được, ngay sau đó hai thị vệ ở cửa không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, mềm nhũn dựa vào cột ngủ gục.
“Xin lỗi nhé, vì đại sự ta chỉ có thể cho các ngươi ngủ trước một chút.”
Diệp Miên rất lễ phép, hướng hai thị vệ cúi gập mình thật thấp, rồi nghênh ngang bước vào tẩm điện.
Thế là, Tô Thừa Ân đang nửa tỉnh nửa mê, vừa nhấc mí mắt đã thấy một gốc cây mắc cỡ non nớt nhảy tung tăng từ bên ngoài vào.
Hắn dùng hết sức lực mới nhịn được không hét to, đưa tay dùng sức nhéo đùi mình.
Hắn đang nằm mơ sao?
Cây mắc cỡ thành... thành tinh?
Tô Thừa Ân run lẩy bẩy, chắp tay lẩm bẩm: “Đại tiên à, thật sự không phải tạp gia muốn diệt trừ người, mà là thái y nói cây mắc cỡ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệ hạ…”
Diệp Miên cũng hoảng sợ.
Y chỉ nghĩ bên ngoài tẩm điện có người, không ngờ bên trong còn có một ông lão trắng trẻo mập mạp?
Cây mắc cỡ cũng không nghe rõ thái giám mập mạp nói gì, vội vàng run run phiến lá, ngay sau đó, yêu lực đến từ cây mắc cỡ tinh nháy mắt tràn ngập toàn bộ tẩm điện, Tô Thừa Ân đáng thương còn chưa kịp nghĩ kỹ mình có phải đang mơ hay không đã lập tức đi gặp Chu Công.
Diệp Miên thở phào nhẹ nhõm.
Tuy có chút sai sót, nhưng may mà kết quả tốt đẹp.
Y nhảy nhót đi đến mép giường khắc rồng vàng, cách một lớp màn che lờ mờ có thể thấy một bóng người, giống như bánh nướng đang lăn qua lăn lại.
Diệp Miên đờ ra.
Không đúng, cây mắc cỡ bọn họ giỏi nhất là ru ngủ, nhớ năm đó có một đám trâu rừng đang đến mùa động dục chạy loạn trên Hoắc sơn, y chỉ hơi dùng chút yêu lực mà mấy con trâu đó lập tức đổ vật ra đất, ngủ mười mấy canh giờ liền.
Tên phàm nhân này không thể nào còn hơn cả trâu rừng chứ!
Diệp Miên buồn bực dùng đầu lá non nớt gãi gãi cuống lá, cẩn thận dùng đầu lá vén màn che, vèo một cái chui vào, đứng ở mép giường vươn rễ để quan sát cái gã tự xưng “trẫm” trên giường.
Đây là lần đầu tiên Diệp Miên vào cung mà được quan sát hoàng đế ở cự ly gần như vậy.
Hoàng đế dáng người rất cao, một mái tóc đen nhánh dài rũ bên người, lông mày đậm hướng lên trên, mí mắt dài, mũi cao thẳng, môi mỏng sắc bén, làn da rất trắng.
Vậy mà lại còn đẹp hơn cả cô cô Chúc Dư trên núi Chiêu Diêu khi hóa hình.
Diệp Miên không khỏi ngây người, cho đến khi Tiêu Lệ truyền đến một tiếng r*n rỉ, y mới đột nhiên hoàn hồn.
Trời ơi, y đang nghĩ gì vậy!
Cây mắc cỡ nhỏ đột nhiên run cuống lá, khép lại phiến lá, qua nửa ngày mới cẩn thận mở ra nửa phiến.
Trên giường, hoàng đế vẫn nhắm mắt, hẳn là chưa tỉnh. Nhưng lông mày lại nhíu chặt, ngủ cực kỳ không an ổn.
Diệp Miên bừng tỉnh.
Hoàng đế bị bóng đè rồi.
Phép thôi miên của y chỉ có thể làm người ta ngủ, nhưng không giải quyết được bóng đè. Ông Mê Cốc đã dạy y phép giải bóng đè, nhưng y học không tốt lắm…
Thôi, có bệnh vái tứ phương, cùng lắm thì chạy trốn.
Diệp Miên tự cổ vũ mình, nhớ lại phép thuật ông Mê Cốc đã dạy, bước đầu tiên hình như là xoa trán người bị bóng đè.
Tiểu mắc cỡ ngượng ngùng tròn vo di chuyển đến đầu hoàng đế, dốc sức nhảy lên—
Á!
Diệp Miên xoa xoa phiến lá bị mép giường đâm đến đau điếng, ủy khuất liếc nhìn long sàng cao gấp đôi người mình.
Hoàng đế thật đáng ghét!
Giường làm cao thế này để làm gì cơ chứ!
Diệp Miên lại thử hai lần, nhưng mỗi lần đều thiếu chút nữa mới lên được.
Xem ra chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng.
Diệp Miên theo khe hở màn che, xác nhận ông lão trắng mập kia vẫn đang ngủ liền lập tức quay lại, huy động pháp thuật toàn thân.
Giây tiếp theo, theo ánh kim quang lấp lánh, gốc cây nhỏ lùn tịt ban đầu biến mất đâu không thấy, một thiếu niên tuấn tú hiện ra.
Mặc dù còn một chút khoảng cách để trở thành yêu quái chân chính, nhưng trải qua khoảng thời gian dài tu luyện, Diệp Miên đã có thể hóa thành hình người. Mặc dù không quá ổn định nhưng duy trì mấy canh giờ vẫn không có vấn đề gì.
Diệp Miên chân trần đi đến đầu giường, đem bàn tay thon dài cẩn thận dán lên trán Tiêu Lệ, học theo ông Mê Cốc đã dạy, đem linh lực theo bàn tay truyền vào.
Bóng đè nho nhỏ, đâu phải là đối thủ của đại yêu quái như y chứ!
Diệp Miên tự tin nhìn hoàng đế trên long sàng.
Thế nhưng, sau một chén trà nhỏ, lông mày Tiêu Lệ vẫn nhăn chặt, hiển nhiên bóng đè không hề chuyển biến tốt đẹp.
Kỳ lạ, rốt cuộc là sai ở đâu!
Diệp Miên buồn bực cắn cắn môi, dứt khoát đem toàn bộ cánh tay đều dán lên người Tiêu Lệ.
Bóng đè đi mau đi mau!
Vẫn như cũ không hề phản ứng.
Thấy trời đã có chút sáng, Diệp Miên cắn chặt môi, dứt khoát vén chăn gấm màu vàng lên. Xoạt một cái chui vào, thân thể trần trụi giống như bạch tuộc quấn lấy Tiêu Lệ.
Lần này chắc là được rồi!
Trên người Diệp Miên tản ra ánh sáng vàng nhu hòa, giây tiếp theo, y chỉ cảm thấy hoa mắt, khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh giống như đã thay đổi hoàn toàn.
Diệp Miên sững sờ một lúc lâu mới ý thức được, mình hình như đã chui nhầm vào cảnh trong mơ của Tiêu Lệ!
**********
Hôm nay là ngày 2/9, chúc mừng sinh nhật Tổ Quốc thân yêu của tôi ❤😭🤩🥰😍😘🥳