Trên triều đình nghiêm ngặt im phăng phắc, vị đế vương trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vị thần tử đang quỳ gối dưới điện.
"La Vĩnh Hiếu đã phụ lòng tin của trẫm, tham ô ngân khoản trị thủy, dẫn đến Hoàng Hà vỡ đê, dân đói khổ lưu lạc khắp nơi, xác chết chất chồng ngàn dặm. Thế mà các ngươi còn có mặt mũi cầu xin cho cái thứ súc sinh đê tiện, hèn hạ dơ bẩn đó, quả thực là không biết trời cao đất dày!"
Mấy vị đại thần lập tức dập đầu: "Chúng thần có tội, chúng thần biết tội."
Ánh mắt sắc như chim ưng của Tiêu Lệ tràn đầy hàn khí: "Kẻ nào muốn cầu tình cho súc sinh đó, cứ việc đứng ra để trẫm xem Cảnh triều này còn có bao nhiêu kẻ vô sỉ như vậy!"
"Chúng thần không dám, mong bệ hạ bớt giận."
Cả triều văn võ đồng loạt quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu. Kẻ nhát gan đã bắt đầu run rẩy toàn thân, ngay cả tổng quản nội thị thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế là Tô Thừa Ân cũng quỳ rạp xuống đất, không dám thốt lên một lời.
Hoàng đế của họ, ngay từ khi lên ngôi đã ẩn nhẫn giấu mình sáu năm. Đến năm mười bốn tuổi, ngài một tay diệt trừ đảng phái của Thái hậu, sau đó ba lần thân chinh bình định Khiết Đan. Đối với nội bộ cũng không hề nương tay, trừ tham quan, diệt bè phái, khiến hơn nửa số lão thần trong triều bị chém đầu hoặc bị biếm chức.
Từ đó về sau, không ai còn dám khinh thường vị Hoàng đế trẻ tuổi này.
Trong phút chốc, đại điện trở nên tĩnh lặng không có một tiếng động, các quan viên chỉ mong tìm được một cái kẽ đất để chui xuống mà trốn.
Nhưng không ai để ý, ở khoảng đất trống ngoài đại điện, một gốc cây mắc cỡ đã len lỏi qua khe cửa, bám sát tường, nhanh chóng di chuyển cái rễ nhỏ xíu, ẩn mình vào một góc khuất sau long ỷ.
Cuối cùng cũng vào được rồi.
Diệp Miên thở phào một hơi, thoải mái đến mức run rẩy những chiếc lá tròn vo.
Y là một cây mắc cỡ tinh đã tu luyện ở núi Chiêu Diêu khoảng ba trăm năm, chỉ còn cách thành yêu một bước nữa mà thôi. Ông ngoại Mê Cốc nói rằng y cần đến nhân gian để hấp thụ linh lực, vì thế cây mắc cỡ bé nhỏ rời núi Chiêu Diêu, không ngờ lại lạc vào hoàng cung.
Diệp Miên ban đầu không định ở lại đây lâu, nhưng rồi bất ngờ phát hiện linh lực của Hoàng đế mạnh hơn người thường gấp mấy trăm lần liền quyết định ở lại. Mỗi ngày y chỉ có uống sương, tắm nắng và đặc biệt là xem Hoàng đế mắng chửi người.
Bởi vì mỗi khi Hoàng đế mắng chửi, linh lực lại đặc biệt dồi dào!
Nhìn vị Hoàng đế ở đằng xa trên chiếc ghế vàng, vẻ mặt đầy phẫn nộ, Diệp Miên không nhịn được mà phấn khích vẫy vẫy cái thân mềm mại đầy gai của mình. Lớp lông tơ mịn màng màu trắng trên lá cũng lấp lánh ánh vàng dưới sự tẩm bổ của linh lực.
Thật nhiều linh lực!
Cây mắc cỡ nhỏ vui vẻ vẫy vẫy lá, bắt đầu tận hưởng bữa tiệc linh lực thịnh soạn này.
"Lại bộ nghe lệnh, La Vĩnh Hiếu tham ô hai mươi vạn ngân lượng khoản trị thủy, xử trảm ngay lập tức, tịch thu toàn bộ tài sản chuyển vào quốc khố, thê tử và con cái bị đày làm nô lệ." Tiêu Lệ cười lạnh một tiếng, "Còn ai muốn cầu xin cho tên súc sinh kia nữa không?"
Các đại thần nào dám nói thêm một lời, chỉ lo dập đầu thật nhanh: "Thần không dám."
Diệp Miên trốn sau long ỷ, cái rễ trắng nõn mềm mại của y bị kích động đến cong cả lên. Y không biết La Vĩnh Hiếu, nhưng việc trị thủy thì lại biết. Trên đường đến đây y đã gặp cảnh lũ lụt, nhiều nhà cửa bị ngập, nhiều người không có cái ăn.
Đáng tiếc linh lực của y còn hạn chế, pháp thuật kém cỏi, không thể giúp đỡ những người dân gặp nạn.
Hoàng đế này làm rất tốt!
Tiêu Lệ gật đầu, đôi mắt phượng hơi rũ xuống, quét qua người trung niên đang quỳ ở phía trước.
"Hoàng thúc, La Vĩnh Hiếu này vốn là môn sinh của người. Trẫm xử lý như vậy, người có dị nghị gì không?"
Vương gia Tiêu Phóng trong mắt loé lên vài phần không cam lòng và tàn nhẫn, nhưng lập tức giả vờ cung kính: "Dưới gầm trời này, đất nào chẳng là đất của Thiên tử? Ý chỉ của bệ hạ, thần không dám có ý kiến."
"Rất tốt, Hoàng thúc nghĩ được như vậy, trẫm rất an lòng."
Sau long ỷ, cây mắc cỡ nhỏ khẽ run rẩy những chiếc lá. Y có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trên người Hoàng đế đã yếu đi không ít.
Cái người được gọi là Hoàng thúc này thật lợi hại, chỉ một câu đã khiến Hoàng đế không còn giận nữa.
“Vương thổ" là cái gì?*
Là con rùa* đang bò trong đất sao?
Lúc còn đi học, Tính Tính ca ca đã dạy y vẽ rùa. Sau đó cả hai bị ông ngoại Mê Cốc mắng một trận tơi bời...
Khoan đã, lúc đến nhân gian, ông ngoại Mê Cốc có đưa y một quyển "Nhân gian toàn thư". Dường như câu này có trong đó.
Nghĩ vậy, Diệp Miên hấp tấp xoay người, chiếc lá khẽ run lên, trên không trung liền xuất hiện một quyển sách lấp lánh ánh sáng.
Phong thổ, ẩm thực, địa lý, thơ từ, chính là nó rồi!
Lá cây của cây mắc cỡ nhỏ sáng lên, mở ra phần "Thơ từ", dòng đầu tiên đã có hai chữ "vương thổ".
Một câu nói thật kỳ diệu, phải ghi nhớ thôi.
Vì quá chăm chú ghi nhớ thơ từ, Diệp Miên không để ý đã đến lúc tan triều, cho đến khi đôi giày thêu rồng vàng suýt nữa giẫm phải rễ của y, Diệp Miên mới giật mình nhận ra Hoàng đế và đám người đã kết thúc buổi chầu sáng.
Chiếc lá tròn vo theo bản năng co lại, Diệp Miên trốn bên trong không dám nhúc nhích.
Không thấy ta, không thấy ta!
Cuối cùng, đôi giày thêu rồng vàng kia cũng từ từ đi xa, những người đi theo sau cũng lục đục rời đi.
Diệp Miên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mở lá ra, quan sát xung quanh một chút rồi nhanh chóng đi theo.
Dựa theo kinh nghiệm của y, sau khi kết thúc buổi chầu sáng, Hoàng đế sẽ đến xem một đống giấy tờ màu vàng, sau đó sẽ nhanh chóng nổi giận và bắt đầu mắng chửi.
Một cơ hội hấp thụ linh khí cực kỳ tốt!
Cây mắc cỡ nhỏ phấn khích vẫy vẫy lá, bước đi bằng cái rễ ngắn cũn, nhanh chóng đuổi kịp đoàn người.
Trong vòng một tháng, y nhất định phải tu luyện ra chiếc lá thứ chín, trở thành một đại yêu quái lợi hại!
Tiểu cây mắc cỡ vừa chạy, vừa học theo Tính Tính ca ca lúc đi săn, dùng chiếc lá tròn vo tạo thành một tư thế chiến đấu.
"Gào...!"
Y chính là đại yêu quái lợi hại nhất!
...
"Tiêu Phóng lại muốn bạc sao? Chẳng qua chỉ là tu sửa lăng tẩm của Tiên Hoàng, trước sau đã tốn ba vạn lượng bạc trắng, quả thực hoang đường!" Tiêu Lệ hung hăng đập tấu chương của Thượng thư Hộ bộ lên bàn, "Hộ bộ cũng là lũ phế vật, chỉ biết khóc lóc với trẫm!"
Trốn trong khe hở giữa án thư và ghế dựa, Diệp Miên đang điên cuồng hấp thụ linh lực.
Mắng hay lắm.
Mắng thêm nữa đi!
Hôm nay linh lực của y sẽ đầy nhanh thôi.
Tô Thừa Ân đứng bên cạnh cẩn thận khuyên giải: "Dù sao cũng là chuyện của Tiên Hoàng, là việc trọng đại, Hộ bộ không dám tự ý quyết định cũng là đúng thôi ạ."
"Việc của Tiên Hoàng ư?" Ánh mắt Tiêu Lệ lóe lên vài phần phẫn hận và khinh thường, "Khi trẫm lên ngôi, quốc khố trống rỗng chỉ còn cái xác, một năm thuế bạc của Lưỡng Giang cũng không quá ba vạn lượng."
Khuôn mặt trắng bệch của Tô Thừa Ân lập tức biến sắc, "bụp" một tiếng quỳ xuống đất: "Bệ hạ, xin Người nói cẩn thận."
Tiêu Lệ liếc nhìn Tô Thừa Ân: "Không có người ngoài, không sao."
Hắn vung vài nét bút phê đỏ lên tấu chương của Hộ bộ, rồi từ chồng tấu chương chất cao như núi rút ra một quyển, chưa kịp liếc nhìn bằng cả hai mắt đã ném xuống đất.
"Không biết trời cao đất dày!”
Tô Thừa Ân sợ hãi, vội vàng rón rén đi đến nhặt tấu chương lên, liếc qua thấy hai chữ thỉnh an.
Một tấu chương thỉnh an thôi, sao bệ hạ lại nổi giận đến vậy?
"Một tấu chương thỉnh an mà viết vừa dở vừa dài, Lễ bộ rảnh rỗi lắm sao?" Tiêu Lệ cười lạnh, "Ngươi đi nói với Lễ bộ, nếu rảnh rỗi đến ngứa da ngứa thịt thì hãy cho người sắp xếp lại tất cả tàng thư của thư viện, xem thiếu gì thì bổ sung cho đủ."
Tô Thừa Ân: "..."
Các thư viện lớn nhỏ của Cảnh triều có đến hàng trăm toà, xem ra Lễ bộ sẽ hoàn toàn không còn thời gian để thỉnh an nữa rồi.
Tiêu Lệ vừa phê tấu chương vừa mắng, từ buổi trưa đến tận khi trời ngả về tây mới xử lý xong chồng tấu chương cao như núi.
Trong một góc, Diệp Miên được linh lực tẩm bổ rất tốt, mỗi chiếc lá đều tròn vo, ướt át, lấp lánh ánh vàng của linh lực dư thừa.
"Hức..."
Thật nhiều linh lực, thực sự ăn không nổi nữa rồi!
Diệp Miên ợ một tiếng, đếm đếm những chiếc lá của mình.
"Một, hai, ba, bốn..."
Tổng cộng tám lá, chỉ còn thiếu một lá nữa là có thể thành yêu!
Diệp Miên hài lòng vẫy vẫy cái thân mảnh mai của mình.
Y thật lợi hại!
"Bệ hạ, Người nghỉ ngơi một chút đi ạ?"
Tiêu Lệ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương: "Trẫm cũng muốn nghỉ, nhưng đám phế vật ở Thái y viện kia kê thuốc an thần mà chẳng có tác dụng gì."
Tô Thừa Ân cúi người giúp Hoàng thượng xoa bóp: "Hay là Người lại triệu Lưu viện phán* đến bắt mạch thử xem?"
Tiêu Lệ thở dài một hơi, cố nhịn để không thốt ra những lời khó nghe hơn: "Cũng được, triệu hắn."
Vốn định lén rời đi, mấy chiếc rễ của Diệp Miên bỗng dừng lại.
Hoàng đế lại mất ngủ sao?
Là một tiểu cây cỏ có công năng an thần, Diệp Miên thực sự không hiểu vì sao có người lại mất ngủ.
Y không tự chủ dừng lại, trừng to hai chiếc lá xanh biếc, lén lút quan sát.
"Thần tham kiến..."
"Miễn." Tiêu Lệ trầm mặt, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
Lưu viện phán không khỏi run rẩy, cẩn thận tiến đến bắt mạch cho Tiêu Lệ.
Vị thái y râu bạc này bắt mạch xong tay trái lại bắt mạch tay phải, cuối cùng đưa ra một kết luận...
Long thể của bệ hạ cực kỳ khoẻ mạnh.
Mất ngủ tám phần là do tâm bệnh.
Nhưng ông ta không thể nói thẳng rằng Hoàng thượng không có bệnh, chỉ cần đừng suy nghĩ lung tung là ngủ được.
Lưu viện phán suy tư một lúc lâu, mới trầm ngâm nói: "Mạch của bệ hạ căng như dây cung, tích tụ hoá hoả, vì vậy mà đêm không thể ngủ. Thực sự là vì quốc sự mà dốc hết tâm lực, thần thay mặt thiên hạ bá tánh cảm tạ bệ hạ."
Tiêu Lệ nhàn nhạt liếc nhìn Lưu viện phán: "Ít nói mấy lời vô nghĩa, nói thẳng có thể trị được hay không."
Giọng nói của Tiêu Lệ không hề nghiêm khắc, nhưng lưng Lưu viện phán lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Ông ta run rẩy chắp tay: "Có thể, thần lập tức kê một thang thuốc cho bệ hạ."
"Ngươi tốt nhất đừng lừa trẫm."
Giọng Tiêu Lệ chút lơ đễnh, nhưng lưng Lưu viện phán lại lập tức toát ra một tầng mồ hôi trắng.
Đáng sợ.
Quá đáng sợ.
Lĩnh lương tháng này xong thì cáo lão hồi hương thôi.
Cùng lúc đó, trong một góc, Diệp Miên lại ợ thêm mấy cái no nê.
Không được, linh lực ở đây quá nhiều rồi.
Lá cây sắp nứt ra mất.
Y khó khăn di chuyển cái rễ của mình, muốn tìm một nơi yên tĩnh để luyện hoá linh lực, nhưng không ngờ vì ăn quá no, chiếc lá đã phình to hơn ban đầu mấy lần, cái góc mà trước đó có thể chui vào dễ dàng, bây giờ lại không ra được!
Cứu... cứu mạng!
Diệp Miên thu lá lại, cố gắng chen ra ngoài, cuối cùng phịch một tiếng, cả lá lẫn rễ đều ngã khỏi khe hở.
Tiêu Lệ, Lưu viện phán và Tô Thừa Ân đều sững sờ.
"Tiếng gì vậy?"
Diệp Miên run rẩy cả người, nào còn lo lắng gì nữa, y dán sát vào tường, phóng nhanh vài bước rồi chạy thoát ra khỏi Ngự Thư phòng.
"Vừa rồi là cái gì?" Tiêu Lệ cau mày, "Ngự Thư phòng khi nào lại có chuột chui vào, các ngươi quét dọn Ngự Thư phòng kiểu gì vậy?"
Tô Thừa Ân bụp một tiếng quỳ xuống: "Nô tài biết sai, nô tài biết sai, nô tài sẽ lập tức cho người đến dọn dẹp tử tế."
...
"Lưu đại nhân, bệ hạ vẫn coi trọng ngài, ngài đừng để trong lòng."
Tô Thừa Ân ăn một trận mắng, cùng với Lưu viện phán đồng cam cộng khổ bước ra khỏi Ngự Thư phòng, vẻ mặt đau khổ.
Lưu thái y hướng lên trời chắp tay, cười khổ nói: "Thiên ân của bệ hạ sâu nặng, thần không dám oán trách... Ai, đây là thứ gì?"
Vừa khó khăn thoát ra khỏi Ngự Thư phòng, tìm được một bãi cỏ kín đáo để cắm rễ luyện hoá linh khí, Diệp Miên: "!!!"
Nhìn vị thái y đang đi về phía mình, cây mắc cỡ nhỏ lập tức co lại lá.
A... a... a!
Đừng đến đây, đừng đến đây, cầu xin đấy!
Nhưng không như mong muốn, Lưu viện phán không chỉ đi tới mà còn đưa tay sờ sờ vào lá của y.
A a a a a a a....
Diệp Miên run rẩy toàn thân, phát ra một chuỗi tiếng thét chỉ có thực vật mới nghe được.
Cứu mạng, có người muốn giết cỏ!
"Đây là... cây mắc cỡ?"
Tô Thừa Ân khó hiểu gật đầu: "Lưu đại nhân, có gì không ổn sao?"
"Cây mắc cỡ này có độc, e là vật này đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệ hạ."
Diệp Miên ngây người.
Vị Hoàng đế kia mất ngủ, có liên quan gì đến y, một cây cỏ nhỏ bé đáng thương chứ!
Nhưng Tô tổng quản lại tỏ vẻ bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy, vậy nô tài sẽ lập tức cho cung nữ thái giám rà soát toàn bộ hoàng cung, không để một gốc cây mắc cỡ nào xuất hiện."
"Không chỉ cây mắc cỡ, thần sẽ về nghĩ một danh sách, những loại hoa cỏ trong đó đều có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệ hạ."
"A , vậy phiền Lưu đại nhân rồi."
Lưu viện phán vui vẻ gật đầu.
Hoàng cung to lớn như vậy, ông ta sẽ về liệt kê mười tám loại hoa cỏ, đủ để đám thái giám rà soát một trận lớn.
Ngừng cái lời lão già này đi, Diệp Miên tức giận đến mức lá đều đỏ cả lên.
Cây mắc cỡ ảnh hưởng đến giấc ngủ ư?
Được rồi, y thừa nhận cây mắc cỡ bọn họ có một chút độc tố, ví dụ như tiếp xúc lâu dài có thể khiến người phàm rụng tóc, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến giấc ngủ!
Cây mắc cỡ bọn họ rõ ràng là giúp an thần dễ ngủ mà!
Huống chi y còn là cây mắc cỡ tinh đã tu vi 300 năm, chỉ còn cách thành yêu một bước thôi, sao có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ chứ.
Diệp Miên hướng về phía Lưu viện phán gầm gừ trong im lặng.
Lão già này có tật xấu à!
Nhưng, không đợi y kịp phản ứng lại, Tô Thừa Ân đã gọi hai tiểu thái giám tới.
"Các ngươi xử lý gốc cây mắc cỡ này, rồi rà soát lại toàn bộ hoàng cung cho ta."
Diệp Miên: "!!!"
Cứu mạng, có người muốn giết cỏ!
…………….
*Vương thổ: Bên trên nói là "đất của thiên tử" chính là vương thổ đó cả nhà
*Con rùa: Vương cũng là con rùa luôn
*Viện phán: là một chức vụ trong thái y viện