Thân thể Thời Mộ Bạch tuy đã hồi phục gần hết, nhưng cái thể chất yếu ớt đó lại chẳng chịu được mấy phen dằn vặt. Mới đi được đoạn đường ngắn đến trấn, hắn đã nằm bẹp xuống rồi.
Dọa Thẩm Liêm và Thạch Đầu một trận không nhẹ, vội vàng mời đại phu đến xem, may mà chỉ là mệt quá nên ngủ thiếp đi.
“Đúng là làm từ đậu hũ vụn, khẽ rung một cái là tán hết.” Thẩm Liêm thở dài, thừa lúc Thạch Đầu tiễn đại phu đi liền vào trong không gian lấy ít linh tuyền ra, hòa với nước cho Thời Mộ Bạch uống.
Thấy Thời Mộ Bạch ngủ say, Thẩm Liêm xoay người ra ngoài, vừa hay đụng phải Thạch Đầu quay lại ngay cửa.
“Thẩm tướng công, ngài định ra ngoài à?” Thạch Đầu hỏi.
“Ừm.” Thẩm Liêm gật đầu: “Ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Thẩm Liêm cũng được coi là nửa chủ tử, Thạch Đầu tự nhiên sẽ không ngăn, chỉ nhớ tới chuyện mất trí nhớ kia: “Thẩm tướng công có nhận ra đường không, có cần gọi người đi cùng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play