“Cái tên thư sinh nghèo kiết xác, làm bộ thanh cao cái gì chứ! Dù sao ta cũng mặc kệ, 2 lượng bạc này ta đã nhận rồi, nhà họ Thời ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”
“Chẳng phải chỉ là đi ở rể thôi sao, đều là nam nhân, có mất miếng thịt nào đâu!”
“Liêm oa à, nghe lời nãi khuyên đi, cha nương ngươi đều đã không còn nữa, ngươi cứ giữ cái lều tranh rách nát đó, chẳng biết lúc nào lại chết cóng trong đấy. Đến nhà họ Thời còn coi như có đường sống.”
“Đúng đó, nhà họ Thời giàu có, người thừa kế lại là kẻ chẳng sống được bao lâu, ngươi đi ở rể, vài năm sau thôi là cả cơ nghiệp to lớn ấy đều là của ngươi. Có phải hơn nhiều so với việc khổ sở đọc mấy quyển sách nát kia không?”
“Được rồi, đừng lắm lời với hắn nữa, hắn cứng đầu như lừa, chỉ cần còn một hơi thở thì dù khiêng cũng phải khiêng hắn vào nhà họ Thời!”
……
Đau!
Đầu như muốn nổ tung.
Lúc thì tiếng người ồn ào, lúc thì tiếng chiêng trống gõ vang, Thẩm Liêm suýt nữa bị tiễn cho thăng luôn.
Con mẹ nó ai xem phim trong ký túc xá thế này?
Âm thanh to vãi, không thấy có người đang ngủ à!
Thẩm Liêm rất muốn “bệnh nặng giãy chết ngồi bật dậy”, nhưng cơ thể không cho phép, đừng nói là giả chết sống lại, đến mí mắt y cũng không mở nổi.
Đầu đau, cổ họng đau, toàn thân chỗ nào cũng đau.
Khốn thật!
Nếu không phải chắc chắn rằng mình chỉ uống say rồi ngủ một giấc, y còn tưởng bị đánh hội đồng đến liệt nửa người, đột quỵ mất rồi.
Nếu không thì sao mà cả người chẳng nghe sai khiến thế này!
“Nhà họ Thẩm thật là không biết xấu hổ, ngày vui mà vứt người đến cửa rồi bỏ chạy. Người biết thì nói là hỉ sự, kẻ không biết còn tưởng nhà ta dính án mạng! Xúi quẩy quá!”
“Đại sư, cái kẻ thoi thóp này, thật sự có thể xung hỉ cho nhi tử ta sao?”
“Đúng vậy, đừng để đến khi thiếu gia nhà ta chưa đỡ đã bị hắn dọa chết.”
“Yên tâm, chết không nổi đâu. Hắn hôn mê là do bị hạ mê hương, vết thương trên người là do bị đánh, không nguy hiểm tính mạng, lát nữa sẽ tỉnh. Tiểu tử này bát tự vượng, với công tử nhà ngài chính là trời sinh một cặp, duyên trời tác hợp đấy.”
Lại thêm một tràng nói nhảm, tai rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Đã không mở mắt nổi thì ngủ tiếp vậy.
Thẩm Liêm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại đã là nửa đêm, đèn đường ngoài kia chẳng biết vì sao không chiếu vào, tối đen đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón. Y sờ dưới gối tìm bật lửa, không thấy.
Thích ứng một lúc, nhờ ánh trăng lờ mờ mới nhìn ra chút cảnh vật.
Nhưng…
Hình như có gì đó không đúng.
Đây không phải ký túc xá trường y.
Màn buông, giường bạt bộ, cửa sổ chấn song, trông có vẻ như còn dán giấy.
Bên giường còn đặt bình phong, trong phòng có chiếc bàn bát tiên bày đầy hoa quả, trên bàn cắm hai cây nến lớn đã cháy quá nửa…
Cổ kính như trong nhà ma.
Vừa nghĩ thế, Thẩm Liêm vô thức đưa tay sờ sang bên, hoảng hồn hét to.
“Moá moá moá! Cái gì vậy, ma… ma…”
“Im miệng.”
Bên cạnh vang lên giọng nam trong trẻo trầm lạnh, Thẩm Liêm giật mình, thò tay mò thử.
Một tay sờ xuống, trơn láng, toàn là thịt.
Lạnh toát!
Thẩm Liêm bị dọa cho sợ điếng người, vừa rụt lại đã bị bàn tay to nắm chặt.
Vấn đề là, bàn tay đó cũng lạnh buốt!
Thẩm Liêm suýt tè ra quần, run lẩy bẩy: “Đại… đại… đại…. đại ca, có quái chớ trách, hai ta không quen không biết, oan có đầu nợ có chủ, ngài xem có thể ra khỏi mộng của tôi không, A di đà Phật xin xin…”
Đúng rồi, chắc chắn là mơ, mộng trong mộng, y còn chưa tỉnh!
Thời Mộ Bạch bị quấy rầy giấc ngủ, day day ấn đường ngồi dậy: “Nửa đêm không ngủ, ngươi kêu la gọi ma lạy quỷ cái gì?”
Nam nhân lấy nam nhân để xung hỉ, nghĩ thôi đã nực cười. Nếu không phải vì để an lòng mẫu thân, hắn nào tốn 2 lượng bạc mua một chàng rể về.
Không sai, người ở rể.
Do bát tự, đối phương phải làm phu, tức là dương, dương là hỏa, hỏa sinh vượng. Còn bát tự hắn toàn âm, phải làm thê, âm dương bổ sung.
Trong mắt Thời Mộ Bạch, toàn là chuyện nhảm nhí.
Nhưng mẫu thân lại tin, hắn đành thuận theo. Ai bảo thân thể hắn chẳng ra gì, không biết sống được mấy năm, coi như tận hiếu vậy.
Nếu không phải đạo sĩ yêu cầu, Thời Mộ Bạch vốn chẳng định cùng phòng với Thẩm Liêm, chỉ xem như mua tượng thần hộ mệnh trấn nhà. Ai ngờ còn bắt phải đồng sàng cộng chẩm, bổ khí dưỡng mệnh.
Nghe nói ngọc có thể dưỡng người, hắn mới lần đầu nghe người dưỡng người.
Lúc đó hắn đã khịt mũi coi thường, giờ nhìn kẻ như lên cơn điên đang la hét trước mặt, lại càng hối hận, sớm biết thì sang phòng bên mà ngủ!
“Ngươi…”
“Mi… mi là oán quỷ phương nào?” Thẩm Liêm cắt ngang, chộp gối chắn trước ngực, từ tóc tai rối bời đến toàn thân đều toát lên vẻ sợ hãi, “Ta cảnh cáo mi, ta biết chú Lăng Nghiêm, chú Đại Bi, Địa Tạng tâm kinh, còn biết cả Ngọc Nữ tâm kinh, chỉ cần ta niệm, đảm bảo mi hồn phi phách tán, Nam mô đại từ đại bi…”
Khoan đã, câu đầu niệm thế nào nhỉ?
“Quên rồi?” Thời Mộ Bạch chờ mãi không nghe tiếp, khụ vài tiếng hỏi.
Thẩm Liêm: “…”
Không muốn thừa nhận, nhưng đúng là quên thật.
“Với cái bộ dạng nhát như cún này… ta mà là quỷ thì đã lôi ngươi xuống địa ngục rồi.” Thời Mộ Bạch vừa ho khan vừa thấy ngực khó chịu, “Rốt cuộc có ngủ không, không thì xuống đất mà nằm!”
“Không phải quỷ à?” Thẩm Liêm cẩn thận đưa ngón tay chọc chọc cơ bụng hắn.
Thời Mộ Bạch khẽ run.
“Sao người lại lạnh thế?” Thẩm Liêm ngờ vực, “Ngay cả cơ bụng cũng lạnh.”
“Ta thể hàn.” Thời Mộ Bạch kéo lại áo, “Giờ có thể ngủ chưa?”
“…Ngủ thôi.” Thẩm Liêm nằm xuống theo, nhưng trừng mắt chẳng buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn.
Để chắc chắn không phải mơ, y tự véo đùi một cái, đau đến méo mặt, nước mắt suýt trào.
Đau thật, vậy là không mơ.
Lén liếc người đàn ông tóc dài óng mượt đang nhắm mắt bên cạnh, Thẩm Liêm chậm rãi chấp nhận một sự thật: y, hình như, xuyên không rồi!
Má ơi!
Cái này còn khủng khiếp hơn mở mắt ra thấy ma nằm cạnh.
Những lời nghe loáng thoáng trước đó, chắp nối lại, y hiểu mình bị người nhà nguyên chủ bán cho nhà họ Thời lấy 2 lượng bạc, để vào ở rể xung hỉ.
Hình như gọi là Thời gia?
Vậy người đàn ông này họ Thời?
Nghe nói Thời gia giàu lắm?
“Này, ngươi ngủ chưa?” Nghĩ vậy, Thẩm Liêm lại chọc chọc cánh tay Thời Mộ Bạch.
Thời Mộ Bạch nhắm mắt, lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
“Khụ, vậy… ngươi là tức phụ của ta à?” Một nam nhân thẳng hơn sắt thép như Thẩm Liêm, tự dưng rơi xuống một “người vợ nam”, cả người khó chịu.
Thời Mộ Bạch nghe ra sự do dự của y: “Chỉ trên danh nghĩa thôi, ngươi chỉ là cái bùa may, làm tròn bổn phận xung hỉ là được.”
Thẩm Liêm nghe vậy thì sáng bừng, vỗ ngực bảo đảm: “Há, chẳng phải chỉ làm bùa may xung hỉ sao, được thôi, ta làm được!”