Vừa bước vào sảnh lớn đã thấy một người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống, mỉm cười đi về phía chúng tôi.
Vóc người anh ta cũng tương đương Lao Gia Trác, chỉ có điều Lao Gia Trác thì cao gầy thanh mảnh, còn người này rõ ràng trông cường tráng hơn một chút. Anh ta mặc một chiếc sơ mi màu nâu, cặp kính trên sống mũi tăng thêm vài phần nho nhã.
Giọng điệu anh ta có chút khoa trương: “Chú Hai, cuối cùng cũng chịu dắt vợ đẹp về ra mắt rồi à.”
Lao Gia Trác nở một nụ cười trên môi, nhưng giọng điệu lại chẳng có lấy nửa phần ấm áp: “Anh cả, hiếm khi thấy anh ở trong nước, sao lại có thời gian về vậy?”
Người đàn ông cười nói: “Không có thời gian dự đám cưới của cậu, nên bữa cơm này nhất định phải bù lại.”
Thì ra là Gia Tuấn.
Anh Gia Tuấn quay sang tôi, cho tôi một cái ôm thật chặt: “Em dâu quả thật xinh xắn đáng yêu—”
Anh ta nháy mắt với Gia Trác: “Cậu thích kiểu này à, có đủ làm cậu thỏa mãn không?”
Lao Gia Trác không đổi sắc mặt, kéo tôi ra sau lưng anh: “Tôi thì cũng được, không bì được với sự dũng mãnh của anh cả.”
Tôi thầm đoán, hai anh em nhà này bụng dạ đều khó lường, lời lẽ vừa công khai châm chọc lại ngầm mỉa mai. Lẽ nào cảm tình đã thân thiết đến mức có thể tùy tiện đùa như vậy?
Phân tích tình hình hiện tại, bầu không khí này thật sự kỳ quái.
Anh Gia Tuấn đột nhiên mỉm cười đúng lúc, lùi lại một bước. Lúc này tôi mới thấy bà cụ mặt mày tươi cười bước ra, vẫy tay với tôi: “Ánh Ánh, về rồi à?”
“Bà ơi.” Tôi vội vàng khoác tay bà cụ ngồi xuống sofa.
Bà cụ rót trà từ trên bàn, vừa nói chuyện với tôi: “Ánh Ánh, nhân lúc thằng Hai ở đây, nói cho bà nghe, hai đứa ở với nhau có tốt không?”
Tôi không biết vẻ thẹn thùng trên mặt mình liệu có đủ thuyết phục không, đành phải cố gắng bày ra một nụ cười ngọt ngào nhất có thể: “Anh Gia Trác rất chăm sóc con ạ.”
Bà cụ liếc tôi một cái, rồi lại nhìn Lao Gia Trác, dường như rất hài lòng, cười nói: “Trường sắp nghỉ hè rồi phải không?”
“Còn một tháng nữa ạ.”
“Tốt, nghỉ hè rồi thì về nhà nhiều hơn nhé.”
Tôi ngồi bên cạnh bà cụ, cẩn thận gắp cho bà một cọng trà vụn, nói chuyện phiếm bâng quơ.
Bà cụ giục tôi ăn hoa quả, trên bàn là một hộp dâu tằm đỏ như ngọc, từng quả nhỏ đỏ mọng long lanh, nhặt một quả bỏ vào miệng, nước quả ngọt thanh.
Tôi thầm đánh giá xung quanh. Sảnh lớn tầng một đi vào từ huyền quan rộng lớn, trần nhà kiểu thông tầng xa hoa được trang trí bằng vàng, một chiếc đèn chùm pha lê dù là ban ngày cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những mảnh kim cương vỡ. Một dãy hành lang nối vào bên trong có lẽ là phòng ăn và phòng trà nhỏ, kéo dài vào trong không thể nhìn thấy điểm cuối.
Nhà họ Lao quả là một gia đình giàu có đúng nghĩa.
Trong lòng tôi thầm cân nhắc, Lao Gia Trác thì cũng tạm được. Trang trí và đồ đạc trong nhà anh đều phóng khoáng, tao nhã, nhưng cũng chỉ ở mức hơi cầu kỳ của một căn hộ cao cấp thông thường. Anh dường như cũng không kén chọn đồ ăn, buổi tối thỉnh thoảng không có xã giao mà về, tôi tiện tay mang cho anh một phần mì, anh dường như đói lắm, ăn sạch sành sanh.
Có khi tôi tiện tay pha cho anh một tách trà nóng, anh đã thỏa mãn thở dài một hơi, cảm ơn tôi, giọng nói rất chân thành.
Tôi thường thấy lúc tan sở, gương mặt tái nhợt của anh ẩn hiện vẻ mệt mỏi, đều cảm thấy có chút chạnh lòng. Một gã khổng lồ trong ngành tài chính trước mặt mọi người có vẻ phong quang vô hạn, lại bận đến mức không có cả thời gian để ăn một bữa cơm tử tế.
Tôi quay đầu nhìn một cái, Lao Gia Trác chỉ ngồi im trên sofa, không có ý định tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Một lúc sau, chú Quách từ phòng trong đi ra, đứng bên cạnh sofa: “Lươn chay vừa hấp xong, có cần dọn cơm không ạ?”
Bà cụ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Đi mời ông cụ xuống đi.”
“Ánh Ánh, lần sau lại bảo bà con qua nhà ăn cơm, mọi người tụ tập nhiều hơn,” bà cụ cười nói.
Tôi đáp một tiếng, đi theo bà cụ về phía phòng ăn.
Ông cụ từ trên lầu đi xuống, nhìn Lao Gia Trác, chẳng mặn mà gì: “Về rồi à?”
Lao Gia Trác chỉ “ừm” một tiếng.
Tôi từ phòng ăn đi ra, vội vàng cười: “Ông ạ.”
Khuôn mặt uy nghiêm của ông cụ lộ ra một tia cười, gật gật đầu: “Vào ngồi với bà con đi.”
Ông cụ liếc nhìn phòng ăn, mở lời: “Thằng Cả đâu?”
Chú Quách nhanh chóng đáp: “Đang ở trên lầu ạ, tôi đi gọi.”
Gia Tuấn rất nhanh đã xuống lầu, theo sau anh là chị Khởi Tuyền.
“Hi, Ánh Ánh, về lúc nào thế?” Chị Khởi Tuyền cười rạng rỡ.
“Em mới về một lát thôi ạ.” Tôi cười, thấy người đẹp thì tâm trạng tự nhiên vui vẻ.
“Sao không lên lầu đi,” chị Khởi Tuyền trước sau như một nhiệt tình: “Chị hôm kia từ Paris về, có quà cho em đấy.”
“Ăn cơm trước đã.” Ông cụ lên tiếng.
Chị Khởi Tuyền cười với tôi, ngồi xuống ghế.
Bà cụ gọi tôi ở bên bàn ăn: “Ánh Ánh, qua đây ngồi bên này.”
“Dạ.” Tôi đáp một tiếng, đi về phía bên cạnh bà.
Lao Gia Trác bước sang bên cạnh kéo ghế cho tôi. Ông cụ ngồi ở ghế chủ tọa, đối diện là anh Gia Tuấn và chị Khởi Tuyền.
Một buổi đoàn tụ gia đình hiếm có.
Nhà họ Lao đã chuyển đến phương Nam nhiều năm, ăn uống cũng quen với các món ăn Quảng Đông, nhưng trên bàn ăn vẫn giữ những quy tắc gia tộc truyền thống: bữa chính chỉ ăn món Trung, vị trí ngồi của các thành viên đều có quy củ, cực kỳ coi trọng lễ nghi.
May mà nhà họ Giang đối với việc giáo dục con cháu chưa bao giờ lơ là, cho nên tôi cũng có thể tạm thời ứng phó.
Ngược lại là chị Khởi Tuyền đã quen với sự tự do kiểu Tây, từng lén phàn nàn với tôi rằng ăn cơm với hai ông bà cụ thật là một “chuyện phiền phức”.
Quả nhiên trên bàn ăn chị Khởi Tuyền chỉ húp một chút súp, bà cụ có hơi không vui liếc nhìn chị ấy, nhưng không nói gì.
Ông cụ ngồi ở ghế chủ tọa chậm rãi động đũa. Dù đã ngoài sáu mươi, ông vẫn uy nghiêm, trên gương mặt không nói không cười là một đôi mắt sắc bén, nhìn ai cũng mang vẻ dò xét, phán đoán.
Bên ngoài đồn rằng trong hai người con trai của ông cụ, một người không màng thế sự, một người mất sớm, Lao Thông nhiều năm vẫn đứng vững, tất cả đều là nhờ ông cụ này gừng càng già càng cay.
Ông là Thái thượng hoàng của cả tập đoàn Lao thị.
Thái thượng hoàng mở lời hỏi: “Thằng Cả, tín dụng tiêu dùng ở Mỹ có dấu hiệu ổn định chưa?”
“Chính phủ đã có biện pháp, số liệu của Bộ Thương mại công bố cho thấy mức tăng chi tiêu tiêu dùng quý ba đã đạt hai phẩy năm phần trăm.”
“Thị trường chung vẫn không tốt.” Ông cụ hơi lắc đầu.
Gia Tuấn đáp: “Công ty đã tăng dự trữ ngoại hối thêm một tỷ đô la Mỹ, đủ để kiểm soát sự suy thoái của các khoản vay tiêu dùng có thể xảy ra.”
Ông cụ “ừm” một tiếng: “Làm không tồi.”
Gia Tuấn tao nhã cười, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
“Có đến thăm ba con chưa?” Ông cụ lại hỏi.
“Ba gần đây đã chuyển đến New Jersey, môi trường nhà mới không tồi.” Anh Gia Tuấn cười đáp.
Chị Khởi Tuyền nói thêm: “Con đã đi cùng anh Gia Tuấn mấy lần rồi ạ.”
Ông cụ gật gật, dường như cũng hài lòng, chủ đề tạm thời kết thúc.
Ông cụ ăn súp, lấy khăn ăn lau tay, nhìn Lao Gia Trác bên cạnh tôi, không nặng không nhẹ mở lời: “Thằng Hai, ngân hàng đầu tư ở New York đã chuyển vụ án quỹ của Liên Chúng sang cho con, có chuyện này không?”
“Vâng.” Gia Trác chỉ đáp một tiếng.
“Khu vực châu Mỹ tại sao lại do con xử lý?”
“Con thấy anh cả bận quá, không có thời gian—”
Đôi đũa trong tay ông cụ không nặng không nhẹ đặt xuống, giọng điệu đã có chút không giận mà uy: “Anh cả ở trong nhà là anh trai con, ở ngoài là cấp trên của con, con học cái thói tự ý vượt quyền từ khi nào?”
Lao Gia Trác mắt không động, chỉ lặng lẽ đáp: “Mấy tài liệu từ Singapore và Hồng Kông con gửi đi nước ngoài tuần trước đến nay vẫn chưa được gửi về trụ sở. Quỹ của Liên Chúng đã bị đóng băng gần một tuần, làm cho ông Vương tức giận, con đành phải tiếp quản để xoa dịu cảm xúc của khách hàng.” ( truyện trên app t.y.t )
Ông cụ lạnh lùng đáp: “Gia Tuấn tự sẽ sắp xếp giám đốc chi nhánh xử lý, con làm tốt việc của mình đi.”
Đây đã là một lời cảnh cáo ngầm sắc bén.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh, trong thoáng chốc sắc mặt anh hơi tái đi, lòng tôi khẽ run lên.
“Lão già,” bà cụ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Ở nhà ăn cơm thì cứ ăn cơm đi, ông làm cái gì vậy?”
Ông cụ liếc bà cụ một cái, sắc mặt hơi dịu lại, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc: “Hai anh em làm việc không tốt, tôi dạy dỗ chúng nó một chút không được sao.”
Bà cụ có chút không vui trừng mắt nhìn ông: “Ông nói câu này tôi nghe không vui. Thằng Hai đã thành gia rồi, thành gia lập nghiệp, thành gia lập nghiệp, ông không chịu già cũng không được. Theo tôi thấy, mảng châu Á này ông cũng nên giao bớt quyền cho thằng Hai đi.”
Tôi thấy sắc mặt Gia Tuấn hơi biến đổi.
Lao Gia Trác bất động thanh sắc.
Chị Khởi Tuyền đột nhiên kéo tay anh Gia Tuấn, thân mật, giọng điệu ngọt ngào: “Thôi được rồi, ăn cơm còn nói chuyện công việc.”
Sắc mặt anh Gia Tuấn lập tức quay trở lại, ngẩng đầu cười với Gia Trác: “Đều là anh em nhà mình, chú Hai, vất vả cho chú rồi.”
Lao Gia Trác ngẩng đầu liếc nhìn người phụ nữ đối diện một cái, ánh mắt hơi tối lại.
Anh Gia Tuấn liếc nhìn Gia Trác, đột nhiên đưa tay ôm eo chị Khởi Tuyền, mỉm cười với chị ấy, thật là ngọt ngào đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Ông cụ gật đầu không nói gì nữa. Bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trĩu nặng, chỉ còn nghe tiếng bát đĩa va chạm khô khốc.
Một lát sau, ông cụ đẩy ghế đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, mấy đứa cứ từ từ ăn.”
Mọi người cũng đứng dậy theo. Tôi đứng dậy đi cùng bà cụ rời khỏi bàn ăn, quay đầu nhìn Lao Gia Trác một cái.
Anh ngồi thẳng lưng, đoan chính, đầu hơi cúi, bát đũa bên cạnh chỉ động một chút.
Cả bữa cơm anh gần như không ăn gì.
Ăn cơm xong đã là hơn tám giờ. Ngồi trên sofa một lát, Lao Gia Trác đứng dậy nói với ông cụ: “Ngày mai ngân hàng tư nhân có một cuộc họp quản lý tài sản cho khách VIP, con có một số tài liệu cần chuẩn bị trước.”
Ông cụ đang cẩn thận pha trà, đầu cũng không ngẩng, chỉ gật đầu.
Anh nhìn tôi, giọng điệu săn sóc dịu dàng: “Ánh Ánh, em có muốn ở nhà chơi một lát không, hồi nữa anh qua đón em nhé?”
Tôi có tài đức gì mà được nhị thiếu gia quan tâm như vậy, vội vàng đứng dậy theo: “Em cũng về đây, phải đọc sách chuẩn bị thi.”
Bà cụ nhìn chúng tôi, cười vui vẻ: “Vậy thì cùng về đi.”
Gia Tuấn hai tay đút túi, khóe miệng nở một nụ cười, thích thú đánh giá chúng tôi.
Lao Gia Trác nhận lấy áo khoác từ tay chú Quách, cùng hai ông bà từ biệt, nhẹ nhàng kéo tay tôi: “Đi thôi.”
Khởi Tuyền từ phòng bên đi ra: “Về nhanh vậy sao?”
Lao Gia Trác chỉ đơn giản gật đầu, rồi lập tức quay người, không nhìn kỹ người anh trai và chị dâu đang đứng cùng nhau.
Tôi cười chào hỏi từng người một với anh cả và chị Khởi Tuyền.
Khó khăn lắm mới lên được xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh Từ rất nhanh đã khởi động xe, ra khỏi khu biệt thự, rẽ vào dòng xe cộ tấp nập sáng lấp lánh của thành phố.
Không khí trong xe nặng nề, tĩnh lặng. Tôi len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Lao Gia Trác từ khi lên xe đã không nói một lời.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Mùa hè áp suất thấp, phảng phất sự ngột ngạt của một cơn mưa lớn sắp đến. Điều hòa trong xe thổi làm da người thấy lạnh.
Tôi chống tay lên cửa sổ xe. Mấy lần, tôi thấy anh Từ có chút không yên tâm nhìn vào gương chiếu hậu.
Tôi theo ánh mắt của anh Từ nhìn sang Lao Gia Trác ở bên cạnh.
Anh vẫn ngồi thẳng tắp, vẻ mặt thờ ơ như thường lệ, chỉ là—tôi nhíu mày nhìn kỹ anh, trên vầng trán trắng ngần rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt dưới ánh đèn mờ ảo trông tái nhợt một cách bất thường.
Tôi mấp máy môi, những lời quan tâm sau khi chạm phải vẻ mặt lạnh như sương của anh đành phải nuốt xuống.
Xe chạy êm ái rồi dừng lại dưới lầu. Anh Từ qua mở cửa cho tôi, Lao Gia Trác tự mình đưa tay đẩy cửa xe.
Anh Từ vội vàng chạy qua kéo cửa cho anh, nhìn anh bước ra khỏi xe, có chút lo lắng hỏi: “Lao tiên sinh, anh không sao chứ?”
Lao Gia Trác mím chặt môi, lắc đầu.
Tôi đi theo anh vào thang máy, lên lầu. Trong phòng khách tầng hai, sắc mặt Lao Gia Trác dưới ánh đèn sáng rọi càng trắng bệch như tờ giấy, anh hơi nhíu mày, gật đầu nhẹ với tôi rồi đi vào căn phòng đối diện.
Tôi vào phòng mình, đặt túi xách xuống, vẫn có chút không yên tâm, bèn đi đến cửa nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ ở đối diện.
Phòng đối diện một mảnh yên tĩnh. Tôi đứng một lát, đang định quay về phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hơi lộn xộn của anh vang lên, sau đó là tiếng cửa phòng tắm bên trong va chạm, tiếp theo là tiếng nước xả ào ào.
Và xen lẫn trong đó là tiếng ho khan, nôn mửa bị cố đè nén lại.
Tôi chỉ cảm thấy lòng mình hoảng loạn, không kịp suy nghĩ nhiều đã đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Lao Gia Trác mặc một chiếc sơ mi trắng, thân hình gầy gò lộ ra không sót một chỗ nào. Anh một tay chống lên bồn rửa mặt, một tay ấn vào dạ dày, nôn mửa dữ dội, dường như rất khó chịu.
Tôi đỡ lấy cánh tay anh. Anh đưa tay che miệng nhìn tôi một cái, đôi lông mày anh tuấn nhíu chặt.
Có thể thấy tuy đã cố hết sức kìm nén nhưng vẫn không thể kiểm soát được cơn nôn mửa dữ dội. Chỉ trong một khoảnh khắc, anh lại cúi đầu nôn khan liên tục.
Tôi phát hiện cả cơ thể anh đang run lên, bèn hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lao Gia Trác lắc đầu.
Tôi đỡ lấy người anh, vỗ vỗ lưng cho anh thuận khí. Một lúc lâu sau, cơn co thắt đau đớn khắp người anh cuối cùng cũng từ từ dịu đi.
Lao Gia Trác vẫn cúi đầu, anh dùng tay vốc nước vỗ lên mặt, rửa sạch mồ hôi lạnh.
Anh đưa tay lấy khăn lau khô nước trên tay, trên mặt tuy còn sót lại một tia đau đớn nhưng giọng điệu đã bình tĩnh trở lại: “Không sao rồi, cảm ơn em.”
“Gia Trác,” tôi đi theo anh ra phòng khách, không chịu từ bỏ hỏi: “Có cần đi khám bác sĩ không?”
Lao Gia Trác nhìn tôi, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh thờ ơ: “Không cần.”
Tôi thực sự lo lắng cho anh: “Này, tự nhiên sao lại nôn dữ vậy, anh đau dạ dày à, nếu từ đầu anh nói bị đau dạ dày thì em đã nói với bà chúng ta sẽ không về ăn cơm rồi…”
“Ánh Ánh,” giọng anh tuy không có nhiều sức lực nhưng từng chữ từng chữ rõ ràng lạ thường: “Cứ sống tốt cuộc sống của em đi, chuyện của anh, không cần em bận tâm.”
Tôi lập tức á khẩu.
“Vâng,” tôi lúng túng nói: “Em về phòng đây.”
Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được.
Nửa đêm dậy, đứng bên cửa kính phòng khách uống nước. Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn neon xa xa lấp lánh le lói.
Tôi lại thấy bóng dáng đó trên sân thượng.
Lao Gia Trác cúi người tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn xuống tòa thành thị không ngủ này, ánh mắt phiêu diêu mờ mịt.
Tôi đẩy cửa phòng hoa trên sân thượng, Lao Gia Trác quay lại nhìn tôi. Có lẽ đêm khuya đã làm tan đi sự lạnh lùng, xa cách thường ngày, khoảnh khắc đó, dung mạo anh bình thản, tĩnh tại, ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng.
Tôi đưa chiếc cốc trong tay cho anh: “Nước chanh mật ong, ấm ấm, uống vào sẽ thoải mái hơn một chút.”
Anh nhận lấy, thấp giọng nói: “Cảm ơn em.”
Giọng có chút khàn.
Tôi không muốn quấy rầy anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Em về ngủ đây.”
Tôi đứng sau bức màn phòng khách, thấy anh uống hết cốc nước đó, đứng một lát rồi về phòng.
Cuối tuần hôm sau, tôi ở nhà vẽ bản thiết kế.
Lao Gia Trác theo phong cách nhất quán, ngày nghỉ cũng là ngày làm việc.
Ở lì trước máy tính cả ngày, đến chạng vạng tôi đứng dậy xuống bếp tìm đồ ăn.
Nhà bếp sáng sủa, sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, nhưng đều chỉ là đồ trang trí. Lao Gia Trác chưa bao giờ dùng, tôi thỉnh thoảng sẽ nấu chút cháo.
Mở tủ lạnh, tìm ra trứng gà, cà chua. Trình độ nấu nướng của tôi, chỉ giới hạn ở việc nấu một nồi mì thơm phức.
Tôi ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình lúc 8 giờ, thống khoái húp mì sột soạt.
9 giờ kém một khắc, Lao Gia Trác tan sở về.
Tôi đang thỏa mãn lau miệng, thấy anh: “Anh ăn chưa?”
Anh gật gật đầu: “Ăn ở ngoài rồi.”
“Ăn xã giao có no không?” tôi hỏi.
Bàn tay đang nới lỏng cà vạt của anh ngừng một giây, sau đó lắc đầu.
Tôi vung tay một cái: “Trong bếp còn mì, thưởng cho anh đấy.”
Lao Gia Trác cười cười, xoay người vào bếp.
Tôi tiếp tục xem tivi, liếc thấy anh múc một bát, ngồi trên ghế phòng ăn.
Hôm nay anh mặc sơ mi màu xanh đậm, ống tay áo xắn lên để lộ cổ tay trắng ngần. Vị công tử tao nhã này, chưa bao giờ ăn ở nơi nào ngoài bàn ăn.
Một hồi, anh đặt đũa xuống, rút khăn giấy, nói với tôi: “Ánh Ánh, cảm ơn em, rất ngon.”
Tôi bưng bát trên bàn trà phòng khách lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh giương mắt nhìn tôi, thoáng nhướng mày, vẻ mặt nghi vấn.
“Rửa bát.” Tôi đặt cái bát trong tay xuống trước mặt anh, ngắn gọn đáp.
Lao Gia Trác ở trong bếp một hồi lâu, lúc ra tay ướt đẫm.
Anh ngồi vào bên cạnh tôi: “Cuối tuần không ra ngoài chơi à?”
“Bài vở gấp, làm xong trước đã.”
“Năm ba thầy cô hẳn là đã cho các em độc lập làm phương án thiết kế rồi phải không?”
“Vâng, bản vẽ mặt bằng của em cũng tạm được, nhưng bản vẽ triển khai và bản vẽ phối cảnh còn chưa đủ tốt, dự toán chi phí cũng không thực sự hiểu.”
“Cái này không có vấn đề gì, đi theo kiến trúc sư làm vài lần là biết ngay. Em đã liên hệ đơn vị thực tập chưa?”
“Chưa ạ, để học kỳ sau đi.”
“Có cần gì hỗ trợ thì nói với anh.”
“Vâng,” tôi gật đầu, bỗng nhiên chỉ: “Áo anh chỗ này bị bẩn rồi.”
Lao Gia Trác cúi đầu, trên áo sơ mi bắn một chút dầu mỡ.
Anh lại không để bụng: “Không sao.”
Tôi cười to: “Bà nội mà biết em sai anh rửa chén, bà chắc chắn sẽ bắt anh bỏ em.”
Vẻ mặt Lao Gia Trác khựng lại, giữa hai hàng lông mày có một ánh mắt không tên chợt lóe qua, sau đó đáp: “Sẽ không.”
Tôi thấy thần sắc nháy mắt có chút âm trầm khó lường của anh, cho rằng mình đã nói lỡ, đành phải làm bộ chuyên tâm xem TV.
Lao Gia Trác đi đến bên cửa kính phòng khách, bắt đầu gọi điện thoại: “Này, Tô Kiến.”
“Ừm.”
“Không có gì gấp.”
“Không có, không phải dự án đầu tư ngày mai.”
“Ừm, ngày mai đi giúp tôi mua một cái đồ điện.”
“Không cần, không cần bộ phận hành chính mua.”
“Không có, laptop của tôi không có vấn đề gì.”
“Là thế này,” anh dừng một chút, cắn chặt răng nói: “Tôi cần một cái máy rửa chén.”
Tôi ở trên sofa nghẹn cười đến mức đau bụng.