Tháng Sáu, trung tâm sáng tạo khu vực Veneto của Ý và học viện nghệ thuật Hồng Kông có một hội nghị giao lưu nghệ thuật.

Mẹ tôi về nước, tiện đường tới thăm tôi.

“Ánh Ánh, không cần thông báo cho bất kỳ ai, mẹ chỉ ăn một bữa cơm với con thôi.”

Cho dù bà đã dặn đi dặn lại rằng ở thành phố này bà không muốn gặp lại bất kỳ người quen cũ nào, trong lòng tôi vẫn vui sướng, không ngừng lật xem lịch.

Ngồi ở phòng khách, nghĩ đến lúc Lao Gia Trác tan tầm trở về, tôi nên nói với anh thế nào.

Gần đây anh dường như rảnh rỗi hơn một chút, thường sẽ về nhà trước mười giờ, ngồi ở phòng khách một lát, quan tâm đến việc học và sinh hoạt của tôi. Buổi sáng có khi tôi nấu bữa sáng, nếu anh không vội sẽ ở nhà ăn một chút. Tủ lạnh hết thực phẩm, tôi thuận tay thêm vào, ngày hôm sau Lao Gia Trác liền cảm ơn tôi, còn đưa cho tôi một cái phong bì.

“Là gì vậy?” tôi hỏi.

“Tiền tiêu vặt.” Anh đáp rất tự nhiên: “Trước đây đồ đạc trong nhà đều là thuê người dọn dẹp, anh sợ em không quen nên không thuê nữa. Vì vậy phải phiền em tốn công rồi.”

Tôi cười cười: “Rất tốt rất tốt, em thích đi dạo phố.”

Tôi mở phong bì, là một tấm thẻ ngân hàng của Lao Thông.

Tôi dùng tiền Gia Trác cấp, sắm sửa các đồ dùng sinh hoạt trong nhà, định kỳ đi siêu thị mua đồ ăn. Anh thích uống một nhãn hiệu sữa, chỉ uống nước tinh khiết, gần như không uống đồ uống có ga, thỉnh thoảng dùng đá viên để pha rượu. Tôi mua trái cây tươi về ép nước, Gia Trác nếu buổi tối ở nhà làm việc sẽ uống một chút. Cô bé bán hàng ở siêu thị cười tủm tỉm nói với tôi, chị ơi, bên em mua sắm đủ tám trăm sẽ có quà tặng—tôi nhìn trái nhìn phải, chọn một con thỏ mặt lạnh, lấy về nhà bày ở phòng khách; lúc tan học đi qua chợ hoa gần trường tôi cũng sẽ mua một bó sơn trà đang nở rộ. Trong nhà dần dần có hơi thở của cuộc sống đời thường.

Tôi không biết Lao Gia Trác có thích hay không, nhưng ít ra anh cũng không tỏ vẻ không vui.

Sự chung sống giữa chúng tôi, dù không thân mật, ít nhất cũng xem như là những người bạn hoặc người nhà có một sự ấm áp nhàn nhạt.

Tôi cho rằng ít nhất cả hai chúng tôi đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chín giờ, Lao Gia Trác mở cửa.

Anh đặt chìa khóa xe lên bàn trà, chào tôi một tiếng.

“Gia Trác,” tôi nhảy chân sáo đến trước mặt anh: “Mẹ em về nước, muốn qua đây thăm em.”

Biểu cảm của Lao Gia Trác khựng lại, ngay sau đó khôi phục vẻ ôn hòa nhẹ nhàng thường thấy: “Ừm, hiếm khi thấy em vui như vậy, hãy ở bên mẹ em cho tốt.”

“Vâng, bà ấy đã lâu không về—”

Tôi còn muốn nói gì đó, anh đã đi lên lầu.

“Gia Trác…”

“Ánh Ánh,” bước chân anh không dừng, giọng điệu không để lộ cảm xúc: “Anh mệt rồi, ngày khác lại nói.”

Tôi nhìn bóng dáng anh biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, nhún vai ngồi xuống.

Tôi bĩu môi, cái người này, tính tình của công tử nhà giàu thật sự là nắng mưa thất thường.

Bấm ngón tay đếm tới thứ Năm, mẹ gọi điện tới: “Con gái ngoan, công việc bên này đã hoàn thành, còn một ít việc cần bàn bạc, mẹ đi chuyến bay ngày mai, năm giờ chiều đến nơi.”

“Vâng, mẹ, có muốn con đi đón mẹ không?”

“Không cần, mẹ đi taxi rất tiện.”

“Ánh Ánh,” bà chần chờ một chút, rồi vẫn hỏi: “Cậu Hai nhà đấy có rảnh không, người làm mẹ có lẽ nên gặp mặt con rể một chút.”

“Vâng,” tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy Lao Gia Trác hẳn là cũng có thể thông cảm cho tấm lòng của bà, liền đồng ý: “Con hỏi anh ấy một chút, mẹ ạ.”

Hôn lễ của chúng tôi mẹ không tham dự, lần này bà hiếm hoi về nước, Lao Gia Trác ít nhất cũng nên gặp bà một lần.

Mẹ tôi nuông chiều tôi nhưng cũng không dung túng. Sau khi bà và ba chia tay, tôi vẫn luôn trộm giữ lại ảnh của bà, thấy lúc tôi còn bé bà đẩy xe nôi đưa tôi đi dạo phòng tranh, mặc một chiếc sườn xám cách tân trang nhã, xinh đẹp vô cùng. Lớn hơn một chút, bà giấu bà nội đưa tôi đi các buổi tiệc tối thời thượng. Từ nhỏ bà đã bồi dưỡng cho tôi khí chất của một tiểu thư. Trong một gia tộc truyền thống như nhà họ Giang, bà luôn là một người phụ nữ có nhan sắc quá mức lộng lẫy.

Sau khi bà ly hôn, quan hệ của tôi với các bạn trai của bà đều không tồi. Bà sớm đã là một người phụ nữ có tư tưởng tự do, vượt ra khỏi những lề lối cũ.

Có lẽ vì sự rời đi đột ngột của bà vào thời niên thiếu của tôi, nên đối với cái sản phẩm nửa vời do bà bồi dưỡng ra này, bà đã cho tôi sự bao dung và sủng ái ở mức độ lớn nhất. ( app TYT - tytnovel )

Ở cùng bà, Gia Trác hẳn sẽ không cảm thấy quá áp lực.

Hai ngày nay Lao Gia Trác dường như rất bận, tôi không hề gặp anh.

Đã chạng vạng, tôi đành phải gọi điện cho anh.

Số điện thoại của anh là tôi đã lưu lại sau vài lần hiếm hoi anh gọi cho tôi. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người nghe.

Một lúc sau, anh gọi lại. Có lẽ đang ở văn phòng, giọng anh có chút xa cách, bình tĩnh: “Ánh Ánh, em tìm anh à?”

“Anh vẫn chưa tan làm sao?” tôi dường như chưa bao giờ gọi cho anh vào giờ làm việc, có chút thấp thỏm.

“Ừm,” anh che micro nói nhỏ với người bên cạnh một câu, rồi lại nói với tôi: “Tan làm rồi, có việc gì sao?”

“Anh có thể về nhà không, em có việc muốn hỏi anh.” Tôi hỏi có chút cẩn thận.

“Được, em chờ một chút.”

Vườn Lam Vận ở khu đất vàng trong thành phố, Gia Trác từ tòa nhà Lao Thông về chỉ mất hơn mười phút lái xe.

Tôi cũng không phải chờ lâu lắm, nhưng ngồi trên sofa, điều hòa cũng không thể thổi tan đi sự nóng ruột của tôi.

Người đàn ông đẩy cửa bước vào, thân hình cao lớn, ánh mắt trước sau như một lạnh lùng.

Tôi nhìn anh vào nhà, đổi giày, cởi cà vạt, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, khẩn trương: “Gia Trác, tối nay anh có thời gian không?”

Anh hơi giương mắt: “Hửm?”

“Mẹ em tối nay đến, bà muốn ăn một bữa cơm với chúng ta.”

Sắc mặt anh khẽ biến, có một tia kinh ngạc, có chút tức giận, cùng với một sự lạnh lẽo thấu xương rất rõ mà tôi không thể hiểu nổi.

“Ánh Ánh, rất xin lỗi,” anh trước sau như một che giấu cảm xúc một cách hoàn hảo, giọng đều đều mở miệng: “Tối nay anh có xã giao, không có thời gian ăn cơm cùng hai người.”

Đến che giấu anh cũng lười làm, sự qua loa trong giọng nói rõ ràng như vậy.

“Không thể từ chối sao?” tôi thấp giọng mở miệng: “Mẹ em khó khăn lắm mới trở về một chuyến.”

“Xin lỗi.” Thái độ của anh không có bất kỳ đường nào để cứu vãn.

“Gia Trác, anh thật sự không có thời gian à?” Tôi vẫn còn tính cách của một đứa trẻ, không định quanh co với anh.

“Giang Ý Ánh, anh đã hứa cho em một cuộc sống tự do, không bao gồm việc phải tùy thời đi cùng để lấy lòng người thân của em.” Anh đánh mất phong độ tốt đẹp thường thấy, giọng điệu trở nên sắc bén.

“Mẹ em chỉ là quan tâm em, anh dành chút thời gian ra ăn một bữa cơm cũng không chịu sao?” tôi cảm thấy không công bằng.

Anh khẽ nhếch khóe miệng, một tia châm chọc chợt lóe rồi biến mất: “Xin lỗi, công việc của anh bận rộn, không rảnh đóng phim TVB.”

Tôi há miệng, đương nhiên không phải đối thủ của anh, lập tức cứng họng không trả lời được.

Anh thong dong đứng dậy, áo mũ chỉnh tề đẩy cửa rời đi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.

Anh thậm chí còn nhớ sửa sang lại những nếp gấp trên cổ tay áo sơ mi.

Tôi tay chân luống cuống ngồi trên sofa, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt, lên lầu thay quần áo rồi trang điểm đi gặp mẹ.

Nhân viên khách sạn mặc đồng phục trắng viền vàng đẩy cửa, người phụ nữ ngồi trên sofa trong sảnh lớn tươi cười đứng dậy, cao giọng gọi tôi: “Ánh Ánh, bên này.”

Mẹ vẫn luôn trang nhã, tinh xảo, áo sơ mi trắng ngọc trai phối với váy dài xanh khổng tước, trông khí sắc bà rất tốt.

Bà đi lên ôm tôi: “Ánh Ánh, sao con lại cao lên một chút thế này.”

“Mẹ, tối nào con cũng uống sữa bò.” Tôi thật sự vui mừng, ôm bà cười.

Bà véo mặt tôi: “Ừm, không tồi, da vừa non vừa mịn.”

“Chỉ là,” bà nhìn vào mắt tôi: “Sao mắt sưng vậy?”

“Ai da,” tôi bĩu môi oán giận: “Con đang chuẩn bị thi cuối kỳ, ngày nào cũng thức đêm đọc sách.”

Bà cười cười: “Mẹ và ba con đều ham chơi như vậy, mà con từ nhỏ đọc sách lại chăm chỉ, thật không hiểu con di truyền gen của ai.”

Tôi lườm bà một cái: “Con không đọc sách thì còn có thể làm gì.”

Bà khẽ cau mày, có lẽ là nhớ tới mấy năm tôi bị đưa đến trường nội trú, cứng họng nói: “Được rồi, mẹ đây không phải đã trở lại rồi sao.”

Lòng tôi biết bà cũng có sự không đành lòng và áy náy, lặng lẽ nắm chặt tay bà.

Phục vụ nhà hàng dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi.

Mẹ kéo tôi nhẹ nhàng đi vào, rất nhiều quý ông đều liếc mắt nhìn chúng tôi. Mẹ tôi mỉm cười, phong thái mê người, dù mẹ tôi tám mươi tuổi, chỉ sợ vẫn có đàn ông vì bà mà điên cuồng.

Phòng riêng của một nhà hàng kiểu Trung Hoa sang trọng, từng chiếc bàn chiếc ghế đều cổ kính, trang nhã.

Tôi rót trà cho mẹ, bà trước tiên nói với tôi về công việc của bà ở Hồng Kông, sau đó hỏi tôi chuyện học tập. Tôi hỏi bà về cuộc sống ở Venice, bà nhắc đến người bạn trai Simone, dường như đã tính toán ổn định.

“Chú ấy đã cầu hôn mẹ,” bà cười cười: “Nhưng mẹ cảm thấy ở như bây giờ cũng khá tốt.”

Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc nói đến Lao Gia Trác.

“Anh ấy rất tốt,” tôi nhớ lại những chuyện vụn vặt ngày trước, những chi tiết nhỏ ấm áp đó dường như đều bị phủ một lớp bóng mờ, lòng phảng phất như đang lơ lửng. Tôi vẫn mỉm cười: “Mẹ, anh ấy đối với con rất tốt, ít nhất con sống tương đối tự do, vui vẻ.”

“Ánh Ánh,” bà duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Kết hôn sớm như vậy, một đứa trẻ thì biết cái gì là cuộc sống và tình yêu.”

Tôi bĩu miệng: “Mẹ thì hiểu lắm.”

Bà cười to: “Mọi người đều nói con không giống con gái của mẹ, nhưng con thật sự đã di truyền cái tính kiêu ngạo vô dụng nhất trong xương tủy của mẹ. Trông thì thuận theo, thật không biết ngày nào đó con sẽ bỏ đi đến tận chân trời.”

Tôi cân nhắc một chút, có chút không cam lòng nói: “Chẳng lẽ con không di truyền sắc đẹp của mẹ sao?”

Mẹ trêu tôi: “Người nhà họ Giang đều nói con giống ba.”

Tôi nghĩ đến câu nói đi xa tận chân trời của bà vừa rồi, lường trước cuộc sống nửa đời sau của tôi dường như sẽ không có kế hoạch này, “Mẹ, bà cụ nhà họ Lao rất hòa thuận, cả một gia đình vô cùng náo nhiệt, con kỳ thực rất mong mỏi một cuộc sống gia đình hạnh phúc.”

Bà đột nhiên thương cảm: “Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, mẹ cái gì cũng để lại cho con, dạy con không cần phải vì một người đàn ông mà ủy khuất chính mình. Nhưng hạnh phúc chân chính là như thế nào, chính mẹ cũng không rõ ràng.”

Đối mặt với sự u buồn đột ngột của một phụ nữ lớn tuổi, thật sự có chút làm tôi e ngại. Tôi vội vàng thu dọn cảm xúc, ngoan ngoãn cùng bà ăn cơm, đi dạo phố, cuối cùng lại đi uống cà phê. Đợi đến khi vui vẻ, tôi mới đưa bà về khách sạn.

Ngày thứ hai, mẹ lên máy bay rời đi.

Tôi không biết tại sao lại cảm thấy đáy lòng bi thương, phảng phất như không còn nhiều cơ hội gặp lại, kiên quyết muốn tiễn bà ra sân bay.

Ở cổng làm thủ tục người qua kẻ lại, mẹ đẩy xe hành lý, quay đầu lại vẫy tay mỉm cười với tôi.

Tôi bình tĩnh nhìn bà, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở chỗ rẽ.

Tôi không nhịn được mà che mắt, rơi lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play