Con phố dài nửa dặm ở cổng Đông, đám đông từ cổng trường tuôn ra như thác, dưới những tán bách ngút ngàn, không gian bỗng chốc huyên náo.
Tôi vừa chậm rãi nhét từng cuốn sách trên tay vào ba lô, vừa lững thững cất bước về phía cổng trường.
Tảng đá hoa cương sừng sững trước cánh cổng rộng lớn đã ở ngay trước mắt. Tôi ngồi xổm xuống, lơ đãng buộc lại sợi dây giày thể thao màu trắng.
Bên lề đường có bạn học đi qua, thấy tôi liền mỉm cười: “Giang Ý Ánh, ra ngoài đấy à?”
“À, ừm.” Tôi lí nhí đáp lại, đứng dậy nở một nụ cười cho có lệ.
Lách ra khỏi cổng trường, tôi ngó quanh một lượt rồi đi về phía sạp báo bên cạnh.
“Cho cháu một cuốn tuần san giải trí ạ.” Tôi có một sở thích đến chết không đổi là đọc tạp chí lá cải, nơi quy tụ đủ các ngôi sao ăn vận bóng bẩy,hôm trước còn khóa môi gái đẹp ở hộp đêm, hôm sau đã công khai tay trong tay với bạn gái ngây thơ đi chọn món cho tiệc cưới. Dưới ánh đèn flash kỳ quái của truyền thông, những nụ cười công nghiệp ngọt ngào trông như những con búp bê Nhật Bản méo mó. Đời nào cũng có kẻ tuấn tú phong lưu, ngày nào cũng có chuyện trong ngành bị phanh phui, tất cả luôn nhắc nhở tôi rằng thế giới này hoang đường đến mức nào.
“Cô chủ.” Một giọng nói cung kính vang lên phía sau, bàn tay đang móc tiền của tôi khựng lại một giây, rồi tôi giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu nhận tiền lẻ từ dì bán báo, mắt dán xuống đất đi ra ngoài.
“Cô chủ Ý Ánh, xe ở đằng kia ạ.” Giọng người đàn ông vẫn kiên trì không buông.
Tôi khẽ thở dài, siết chặt cuốn tạp chí màu mè trên tay, quay người đi về phía lề đường.
Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đã đỗ sừng sững bên đường. Người đàn ông đi tới trước xe, thái độ cung kính, cẩn thận kéo cánh cửa sau ra, tay trái vịn cửa, tay phải đặt lên mép trên che chắn.
Mặt mày lén lút, tôi lấy cuốn tạp chí che nửa mặt, chui tọt vào xe như một con chuột chạy băng qua đường.
Chú Trương lái xe là người có uy tín trong nhà họ Giang, mối quan hệ có thể truy ngược về tình nghĩa từ đời cha ông. Cha của chú ấy từng theo ông cố tôi chạy loạn từ Thượng Hải xuống phương Nam, danh nghĩa là chủ tớ, nhưng tình là bạn bè hoạn nạn có nhau. Chú sinh ra và lớn lên trong nhà họ Giang, bắt đầu làm việc cho nhà họ Giang từ đời ông nội tôi, có thể xem là công thần ba đời, trung thành hết mực.
Tính tình chú Trương đôn hậu, chưa bao giờ nhiều lời, đối với tôi thì trước sau như một, không thiên vị ai. Dù không nói ra miệng nhưng tôi vẫn luôn rất kính trọng vị trưởng bối này.
Có lẽ vì vậy mà ông nội đã cử chú đến đón tôi về nhà.
Bởi vì mấy người đến trước đó đều bị tôi thẳng thừng bỏ lại ở cổng trường, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Tôi, không thích về nhà.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ xe, cúi mắt nhìn những ngón tay mình. Trên ngón trỏ vẫn còn một vệt màu nước nhàn nhạt, màu xanh trong vắt như băng. Tôi chùi ngón tay vào chiếc áo trắng, một vệt màu xanh như giọt lệ, loang ra.
Tôi không thích họ bàn tán về mẹ tôi, mặc dù họ rất hiếm khi nhắc đến bà. Nhưng một người phụ nữ xinh đẹp bỏ chồng bỏ con ra nước ngoài, trong một gia tộc lớn có nề nếp gia phong nghiêm khắc như thế này, thì dù đã ly hôn, bản thân chuyện đó vẫn là một sự sỉ nhục.
Tôi cũng không thích ba tôi. Để cưới một danh viện trong thành phố, ông đã gửi tôi vào trường nội trú từ năm mười hai tuổi, từ đó về sau, chỉ chiếu lệ đón tôi về nhà vào cuối tuần.
Ông đã vứt tôi ra bên ngoài nhiều năm, nào biết được cái gọi là cô chủ nhà họ Giang đã bị năm tháng mài giũa thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói, chỉ một lòng muốn làm một học sinh bình thường, từ lâu đã mất đi khí chất phóng khoáng của một tiểu thư nhà danh giá, dẫu cho gia tộc đã có phần sa sút. Vì vậy ngay cả sau mười tám tuổi, tôi vẫn cảm thấy vô cùng gượng gạo trong ngôi nhà này.
Tôi chỉ mong mau mau tốt nghiệp đại học, sớm ngày tự lực cánh sinh, rời khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt.
Chiếc xe sang trọng chạy êm ru gần một tiếng đồng hồ, ra khỏi nội thành, tiến vào một khu biệt thự ngoại ô xanh ngát, trầm mặc.
Đồng cỏ bằng phẳng trải dài ngút tầm mắt, chiếc xe lướt đi giữa những hàng cây rợp bóng.
Xa xa trong dãy núi xinh đẹp nhấp nhô, những căn nhà riêng lẻ nằm rải rác.
Mái nhà dài màu đỏ của nhà cũ họ Giang đã ở ngay trước mắt.
Xe chạy qua con đường rộng, hai hàng bạch dương cao lớn xào xạc trong gió, cánh cổng ở cuối đường lặng lẽ mở ra.
Xe đỗ ngay ngắn trước sân, chú Trương đến mở cửa: “Cô chủ Ý Ánh, đến nhà rồi ạ.”
Tôi kéo lại quai ba lô, bước ra khỏi xe. Dinh thự trong buổi chiều tà, sân vườn tắm trong ánh hoàng hôn, dưới gốc ngô đồng là một khoảng râm mát xanh rì.
Cánh cửa gỗ sam dày màu đỏ sẫm đang mở, dì Trương đi ra đón, dì nhận lấy ba lô của tôi rồi gọi vào trong nhà: “Thưa ông Giang, cô chủ về rồi ạ.”
Tôi đi qua sảnh vào rộng rãi, vào phòng khách trong gian nhà chính cổ kính. Ba đang ngồi trên sofa pha trà, trên chiếc ghế bành đối diện là một ông lão với vẻ mặt uy nghiêm.
Tôi đứng sang một bên, khoanh tay lễ phép chào: “Thưa ông, thưa ba, con về rồi ạ.”
Một người phụ nữ thân hình đầy đặn nhưng không kém phần duyên dáng vừa bưng một đĩa sứ tinh xảo bước vào, thấy tôi liền cười chào: “Ý Ánh về rồi à con.”
“Dì Vân.” Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn không chịu đổi cách xưng hô thành mẹ, cả nhà dường như cũng đã quen với tính bướng bỉnh của tôi. Bà nội từng nói tôi cứng nhắc, không biết lấy lòng người khác, tính tình thì ngang như cua.
Dì Vân gọi tôi ngồi xuống sofa uống trà ăn bánh, tôi ngồi sang một bên, lấy một miếng bánh đậu phộng giòn. Tổ tiên nhà họ Giang ở Gia Hưng, Chiết Giang, nên người trong nhà vẫn luôn thích ăn các loại bánh kẹo có vị ngọt mềm của vùng Giang-Triết.
Tôi ngồi cứng đờ một lúc, nghe họ bàn chuyện giá cả thị trường hôm nay và sự lên xuống của sàn chứng khoán, dần dần trở nên lơ đãng.
“Cô út của con cũng ở nhà đấy, ngoài sân sau.” Ba đột nhiên nói với tôi.
Tôi biết ba không phải không áy náy với tôi, nhưng thân làm con cháu cũng cần nương tựa vào sản nghiệp gia đình, ông có những nỗi khó xử riêng.
Thái độ xa cách bao năm qua của tôi đối với ông có lẽ đã khiến ông ngấm ngầm đau lòng, nhưng đã không thể làm gì khác được hơn. Nay ông mở lời vàng ngọc đuổi khéo tôi đi, tôi đã vô cùng cảm kích.
Tôi đứng dậy, lần lượt chào các bậc trưởng bối đang ngồi, rồi chạy ra sân sau tìm cô út.
Cô út là con gái út của ông nội, chỉ hơn tôi sáu tuổi. Từ nhỏ tôi đã lẽo đẽo theo sau cô. Sau này lên đại học, cô út sang Mỹ du học, mỗi dịp Giáng sinh đều gửi sô-cô-la cho tôi, chúng tôi trước nay vẫn rất thân thiết.
Vòng qua một giàn nho dài, tôi ngẩng đầu thấy cô đang đứng trên khu vườn tầng hai tỉa nụ hoa nhài.
Tôi lóc cóc chạy lên cầu thang, cô nghe tiếng quay lại, cười lớn gọi tôi: “Ý Ánh!”
Tôi nhào tới ôm eo cô: “Cô út, dượng đối xử với cô có tốt không?”
Đầu năm nay cô út đã kết hôn, dượng là giáo sư đại học, một người đàn ông nho nhã lịch thiệp. Lúc đó cô đã không nghe theo nguyện vọng của ông nội gả cho một cậu ấm nhà danh giá, còn quậy ầm ĩ một trận ở nhà.
Nhưng cô là con gái muộn của ông nội, lại có tác phong Tây học, cuối cùng cả nhà cũng đành phải nhượng bộ.
“Ấy ấy—” Cô vội đặt chiếc kéo trên tay xuống cạnh chậu hoa: “Cẩn thận—”
Cô kéo tôi ngồi uống trà trong khu vườn trên sân thượng, cười nói: “Lại đây, kể cô út nghe xem, bài vở có tốt không? Con gái con đứa mà cứ thích học những thứ của con trai, thảo nào ba con tức đến nhảy dựng lên.”
“Ông ấy chẳng thèm quan tâm con học ngành gì đâu, ông ấy trước nay vẫn cho rằng con gái chỉ cần ăn mặc chưng diện rồi gả chồng học nấu canh thôi,” tôi bĩu môi, rồi cố tình nói một cách nghiêm túc: “Với lại, xin cô đừng có thái độ phân biệt giới tính với chuyên ngành này nhá.”
“Haha,” cô út cười: “Lên đại học rồi ăn nói lanh lợi thế, kiến trúc không phải là thứ của con trai à?”
“Cô út, đó là thiết kế nghệ thuật, không phải thiết kế kiến trúc.” Tôi lườm cô, hai má phồng lên.
“Được rồi, được rồi, nhà thiết kế tương lai của nhà họ Giang chúng ta, có uống trà không nào?” Cô út cười rót trà cho tôi, chúng tôi vẫn như hồi nhỏ, trốn trong một góc, ung dung tự tại tận hưởng khoảng thời gian tự do của riêng mình.
Hoàng hôn buông xuống, thảo nguyên bằng phẳng xanh rì được phủ một lớp ánh sáng vàng óng. Tôi tựa vào ghế, tận hưởng cảm giác gió nhẹ mơn man trên mặt, xa xa thấy một đoàn xe uốn lượn đi tới.
“Cô út, xe nhà nào vậy?” Tôi bưng tách hồng trà nhìn về phía hàng xe đang lấp lánh dưới ánh chiều tà.
Khu này là khu nhà cũ trong thành phố, nhà nào cũng là danh gia vọng tộc lâu đời của thành phố này. Nhưng cùng với sự phát triển của đô thị, khu này dần dần suy tàn, nhiều gia đình đã mua nhà mới ở các khu thương mại mới nổi trong thành phố, chỉ giữ lại nhà cũ để thỉnh thoảng về ở.
Cô út nhìn qua hướng đi của đoàn xe: “Nhà ở trên chúng ta, nhà họ Lao.”
Tôi khẽ than: “Thảo nào.”
Nhà họ Lao bây giờ giàu có sánh ngang vương hầu trong thành phố, nhà thờ tổ của họ là một biệt thự kiểu Tây khổng lồ. Hồi nhỏ, những lúc mẹ có hứng, bà sẽ đưa tôi và cô út đến dự tiệc ở nhà họ Lao.
Khi đó cô út đã là một thiếu nữ thanh tú, mong mỏi nhất là được mẹ ăn diện cho như một tiểu thư để tham dự những buổi tiệc tùng lộng lẫy này. Còn tôi khi ấy còn nhỏ, mối bận tâm duy nhất với những bữa tiệc như vậy chỉ có bánh ngọt và kem ngon để ăn.
Ký ức tuổi thơ đã sớm bay theo gió, nhiều năm sau cô út đã trở thành một người phụ nữ thông minh, lanh lợi, cả ngày mặc vest công sở tranh luận nảy lửa với người ta trên tòa, từ lâu đã không còn yêu thích những chiếc đầm ren nữa. Còn tôi, rốt cuộc cũng không được như mẹ, xinh đẹp rạng ngời, giỏi giao tiếp, mà chỉ là một cô gái bình thường, tẻ nhạt ở những nơi đông người.
Nhà họ Lao cũng đã dọn ra khỏi nhà thờ tổ từ nhiều năm trước, xây một dinh thự mới ở khu đất vàng trong thành phố mới.
Tôi và cô út nắm tay nhau đứng trong khu vườn trên sân thượng, thích thú nhìn khoảng sân rộng được bao bọc bởi bãi cỏ xanh mướt ở phía xa, mấy chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại trước nhà.
Tài xế đi đến hàng ghế sau mở cửa xe, lần lượt có người bước ra. Tôi thấy chiếc xe ở xa nhất có mấy người bước ra, tay ai cũng xách một chiếc hộp màu trắng.
Tôi hơi ngạc nhiên, khẽ hỏi: “Sao lại có bác sĩ?”
Cô út nghĩ một lát: “Ồ, chắc là bác sĩ gia đình thôi. Về tảo mộ ở vài ba ngày mà cũng phải mang theo cả bác sĩ riêng, phô trương thật đấy. Nhưng mấy năm nay giới kinh doanh đồn rằng sức khỏe của Lao Gia Trác không được tốt lắm, không biết có phải vì cậu ấy không.”
Tim tôi lỡ một nhịp, buột miệng hỏi: “Vị nhị công tử tuấn tú lạnh lùng đó ư?”
Cô út liếc tôi một cái, cười trêu chọc: “Ý Ánh còn nhớ cậu ta à?”
Tôi lắc đầu cười trừ: “Nhỏ như vậy, sao mà nhớ được.”
Lúc đó tôi bé tí, được mẹ ăn diện như một con búp bê, mặc váy voan trắng chen chúc giữa đám chân trắng nõn của các bà các cô, làm sao còn có ký ức tốt đẹp gì được.
“Thoáng cái hơn mười năm đã trôi qua.” Cô út hiếm khi lại khẽ thở dài.
Tôi cứ mở to mắt nhìn khoảng sân biệt thự rộng lớn ở phía xa, thấp thoáng bóng người đi đi lại lại, xa quá, tôi chẳng thể nhìn rõ được gì cả.
Tôi trước nay không thích nhà quá lớn, lớn lên rồi chỉ mong có một căn hộ trăm mét vuông ấm cúng, có chồng có con, ồn ào náo nhiệt, tối đến cả nhà chụm đầu bên bàn ăn húp một bát canh nóng, được vậy đã là hạnh phúc lớn lao.
Dinh thự ba ngàn thước vuông, phòng khách xa hoa, sân vườn lộng lẫy thì có ích gì chứ. Trong tủ chén là cả bộ đồ ăn bằng sứ ngọc trai đã bị cất vào kho chỉ vì làm vỡ một chiếc thìa, bàn trang điểm bằng gỗ hồng mộc hảo hạng trong phòng ông bà, chiếc ghế lụa khảm chỉ bạc đã hơi ngả màu. Những chân nến và đồ sứ tinh xảo, dù người hầu ngày nào cũng lau dọn, trông lộng lẫy xa hoa nhưng lại toát ra một mùi cũ kỹ. Cả ngày trong căn nhà lớn, bảo mẫu chỉ đúng giờ pha sữa cho em trai nhỏ để dỗ nó yên lặng, ông bà thì có hội mạt chược riêng. Căn nhà lớn thường vắng lặng thiếu hơi người, cũng giống như lúc này, trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi nằm trong phòng trên tầng hai ngây người nhìn tấm rèm nhung dày, những chuỗi ngọc trai khẽ đung đưa trong gợn gió đêm.
Dinh thự này ăn mặc chi tiêu, thứ gì cũng cầu kỳ, vẻ ngoài trông hào nhoáng, nhưng ở những nơi sâu thẳm lại ngửi thấy mùi mục rữa.
Tôi trở mình, mặt dây chuyền ngọc trên cổ ma sát với cơ thể rồi trượt xuống, một cảm giác lành lạnh.
Trên bàn ăn tối, tôi bất ngờ trở thành đối tượng được quan tâm, quả thực là tự nhiên được ưu ái mà phát hoảng.
Bà nội bế em trai ngồi cạnh tôi, đột nhiên đòi xem miếng ngọc trên cổ tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo miếng ngọc từ sâu trong cổ áo ra. Chỉ là một mặt ngọc Phật Di Lặc kiểu dáng bình thường, so với những kiểu dáng đa dạng sặc sỡ ở các tiệm trang sức bây giờ, kiểu dáng này có phần cổ xưa, cứng cáp và phóng khoáng, hơi nam tính một chút, đeo lâu ngày toát ra ánh sáng ấm áp lạ thường.
Tôi chưa bao giờ hỏi về lai lịch của miếng ngọc này, từ khi tôi biết chuyện, nó đã ở trên cổ tôi rồi.
Sự nghiệp của nhà họ Giang mấy năm nay tuy có chững lại, nhưng căn cơ dường như vẫn còn vững chắc. Khi hai em trai tôi chào đời, ông nội rất vui, đã đặt làm một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng ở cửa tiệm lâu đời trong thành phố làm quà đầy tháng, còn đặt một bức tượng ngọc phỉ thúy hoa thanh hình con giáp ở Thiên Bảo Lâu tặng cho dì Vân.
Tôi đã từng thầm đoán, có lẽ đây là món quà lúc tôi chào đời, tuy là con gái nhưng dẫu sao cũng là cháu gái trưởng, biết đâu là do ông nội ban ân. ( app TYT - tytnovel )
Nhưng chiều nay, trong ánh mắt của bà nội, tôi rõ ràng đã bắt được một niềm vui lâu rồi không thấy.
Suy nghĩ lung tung một hồi, tôi trằn trọc mãi trên giường, hậu quả là hai giờ sáng mới ngủ được.
Sáng hôm sau, mười giờ tôi vẫn còn đang ngủ mê mệt, dì Trương gõ cửa phòng tôi: “Cô chủ, ông chủ bảo cô mau dậy xuống nhà gặp một vị trưởng bối.”
Lúc dậy rửa mặt tôi vẫn còn hơi mơ màng, những buổi giao tế xã giao của nhà họ Giang bao năm qua đã sớm quên mất vai diễn của cô con gái cả này, hôm nay đột nhiên được ban ân huệ, tôi quả thực muốn hô to vạn tuế.
Tôi thay một chiếc áo cotton màu hồng, khoác ngoài một chiếc áo len cardigan màu xám và chân váy xếp ly kẻ sọc. Khi bước xuống cầu thang, tôi thấy ông bà đang ngồi trên sofa trong phòng khách uống trà nói chuyện với khách.
Đi đến trước sofa, một vị phu nhân lớn tuổi mặc áo lụa kiểu Trung Hoa có khuy cài tinh xảo, mỉm cười hiền từ với tôi: “Cháu là Ý Ánh à?”
Tôi mỉm cười hơi cúi đầu, ánh mắt chỉ nhìn thấy những chiếc khuy gấm tròn trên ngực bà: “Dạ, chào bà ạ.”
Bà nội nói bên cạnh: “Ý Ánh, đây là bà cụ nhà họ Lao, lúc nhỏ bà còn bế cháu đấy.”
Mỗi khi các bậc trưởng bối ôn lại chuyện cũ, đều sẽ nói đến đoạn này, nhưng dù bài có cũ rích đến đâu vẫn sẽ cảm thấy thêm phần thân thiết. Tôi ngẩng đầu lên cười với bà.
Bà cụ Lao rất hòa đồng, kéo tay tôi ngồi xuống sofa, cũng chỉ hỏi han bao nhiêu tuổi, có đi học không, ngày thường có sở thích gì. Tôi đành phải trả lời từng câu một theo sự thật.
Bà nội đứng dậy đi một lúc rồi quay lại: “Mỹ Như à, bà Trương bà Vương đến rồi, chúng ta lên bàn đi, sau này Ý Ánh có khối thời gian ở bên bà.”
Bà cụ Lao đứng dậy, cười với bà nội: “Đứa bé này ngoan ngoãn thật, nhìn mà thương.”
Bà nội cười đáp: “Ngày thường thì ngoan, nhưng tính tình cứng đầu lắm. Sau này e là bà phải bao dung với nó nhiều hơn.”
“Con gái, nhất là con gái trẻ, có chủ kiến một chút cũng tốt.” Bà cụ Lao cười đứng dậy chào: “Ý Ánh, bà đi đánh bài trước nhé.”
Tôi vội đứng dậy theo: “Dạ.”
Bà cười hiền hậu, nhét vào tay tôi một bao lì xì nặng trịch.
Tôi lại bị một đám người hầu và các cô dì chú bác đẩy ra khỏi phòng khách.
Về phòng, tôi xòe bàn tay cầm chiếc phong bì cứng, màu đỏ thẫm sang trọng có in chữ Phúc Lộc Khang Thọ bằng vàng. Tôi mở ra, rút một xấp tiền dày cộp bên trong.
Trưởng bối gặp con cháu của bạn bè thân thiết sẽ cho lì xì, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu năm qua, cũng coi như đã trải qua không ít sự đời, nhưng ra tay hào phóng như vậy vẫn khiến tôi phải lè lưỡi.
Tôi chầm chậm mân mê những tờ giấy trong tay, trong lòng dấy lên từng gợn sóng, dần dần lan rộng ra.
Buổi tối tôi trốn trong phòng vẽ vời, luyện tập vẽ phác thảo theo sách giáo khoa, đọc những mô tả của Dijsselhof về nghệ thuật trang trí và thiết kế vải, một mình đắm chìm trong sự biến ảo của ánh sáng và màu sắc.
Cô út đột nhiên gọi tôi ở dưới lầu. Dạo này cô có vụ án phải ra ngoài thu thập chứng cứ suốt mấy ngày, bữa tối cũng không về ăn, không biết có chuyện gì tìm tôi.
Tôi đứng dậy chạy vào phòng tắm rửa tay, nước ào ào chảy cho đến khi không còn một vệt màu dầu nào giữa các kẽ tay. Nhà họ Giang rất nghiêm khắc về ngoại hình của con cháu.
Trong phòng khách, đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, ông bà ngồi trên sofa nhung trước tấm bình phong gỗ đàn hương chạm trổ, ba và dì Vân ngồi bên cạnh, cô út co ro trong một góc. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi, trận thế lớn thật sự.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi xuống uống một tách trà, vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm vừa liếc nhìn cô út.
Cô út ra hiệu bằng mắt, ý nói cô cũng không biết chuyện gì.
“Khụ khụ,” ba chuyển ánh mắt từ tờ báo đua ngựa trên tay, nhìn sang dì Vân bên cạnh, cuối cùng mở lời: “Ý Ánh, ở trường, con có bạn trai chưa?”
“Dạ chưa ạ.” Tôi ngơ ngác, tôi đã học đại học năm thứ ba rồi, bây giờ mới hỏi có phải hơi muộn hay không.
Dì Vân cười nói: “Anh làm ba kiểu gì thế, Ý Ánh còn nhỏ, lại ngoan như vậy, sao có thể tùy tiện kết bạn được.”
Bà nội chen vào: “Cũng phải, đừng có như mấy cô gái Tây học bây giờ, ăn mặc hở hang, ôm hôn con trai ngoài đường, thật là không ra thể thống gì.”
Cô út khẽ cười khẩy một tiếng, lén lườm tôi một cái.
Tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành, không rảnh để ý đến cô nữa, chỉ ngồi ngay ngắn.
“Vậy con đã bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự chưa?” Ba mở lời.
“Dạ?” Tôi bắt đầu hoang mang.
“Ý Ánh,” bà nội lên tiếng, giọng điệu cân nhắc kỹ lưỡng: “Lúc con chào đời, nhà chúng ta và nhà họ Lao đã định một hôn ước.”
“Hôn... hôn ước?” Tôi trợn tròn mắt, gần như chết lặng.
“Hồi đó, khi ông nội con còn làm ăn ở Thượng Hải, ông cụ nhà họ Lao làm việc cho một hãng tàu Tây và gặp chút rắc rối, ông nội con đã bỏ ra một khoản tiền lớn giúp ông ấy thoát nạn. Ông cụ vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, hai người cũng coi như là bạn cũ. Sau này nhà chúng ta thuận lợi thoát khỏi chiến loạn đến Quảng Châu cũng là nhờ nhà họ Lao giúp đỡ. Bà cụ nhà họ Lao cũng hợp tính với bà. Lúc con chào đời, ông cụ nhà họ Lao đã nhờ người mang đến miếng ngọc Hòa Tường gia truyền, hôn sự này cũng coi như đã định.”
Tôi vẫn còn một tia lý trí, giọng nói có chút run rẩy: “Là bà cụ hôm qua, và cả miếng ngọc con đang đeo…”
“Ừm.” Ông nội gõ nhẹ tẩu thuốc bằng gỗ nam mộc trên tay, gật đầu.
Giọng cô út chen vào: “Bên trai là ai ạ?”
Trong lòng tôi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chỉ nghĩ đến mẹ, ồ, người mẹ cởi mở của tôi, người luôn nuông chiều tôi như bạn bè, sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra, mà lại không hề cho tôi biết.
Ba chậm rãi nói tiếp: “Hiện nay dưới trướng ông cụ có hai người cháu trai lo việc, cháu trưởng Lao Gia Tuấn đã kết hôn, người còn độc thân là cháu thứ hai Lao Gia Trác, năm nay hai mươi sáu tuổi, hiện là giám đốc bộ phận tư vấn đầu tư lớn khu vực châu Á của Lao Thông.”
Lòng tôi bỗng nhiên tĩnh lại.
Bà nội mỉm cười: “Hôm nay bà cụ đã đến nhà gặp con, nói là rất thích con. Ý Ánh, con có bằng lòng gả vào nhà họ Lao không?”
“Cái gì!” Cô út giật nảy mình, buột miệng: “Làm ơn đi! Đây là thời đại nào rồi chứ!”
Ba lườm cô một cái, không nói gì, ánh mắt nhìn tôi.
Dì Vân cười nói: “Ôi dào, con gái học nhiều đến mấy, cuối cùng cũng phải có một nơi chốn để về. Nhà họ Lao là gia thế cỡ nào, Ý Ánh con gả qua đó, chắc chắn sẽ không thiệt thòi đâu.”
Giọng cô út cao lên mấy phần: “Ba! Đây không phải là năm Dân Quốc thứ 12! Sao lại còn có chuyện hoang đường như vậy!”
Ông nội nhíu mày, giọng điệu thêm phần uy nghiêm: “Thời nào cũng vậy thôi! Nhà họ Giang chúng ta đã chịu ơn của nhà họ Lao! Đã hứa hẹn rồi thì phải có một lời giải thích với người ta!”
“Báo ơn cũng không thể làm như vậy được!” Cô út tranh luận đến cùng: “Ba, đây là hạnh phúc cả đời của Ý Ánh!”
Bà nội không để ý đến cuộc tranh cãi bên cạnh, đôi mắt sáng rực chỉ nhìn tôi: “Ý Ánh, ý con thế nào?”
Tôi cúi đầu ngoan ngoãn, đăm đăm nhìn chuỗi hạt gỗ đàn hương trên tay bà nội.
“Con đồng ý.” Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, yên tĩnh như một chiếc lá rơi trên đại lộ vào một ngày tháng Sáu.
Phòng khách chìm trong tĩnh lặng.
Giọng tôi thấp đến mức gần như là gió thoảng, nhưng từng chữ từng chữ lại rõ ràng như khắc dấu: “Được nhị công tử nhà họ Lao để mắt tới, con đồng ý gả cho anh ấy.”
Cô út đứng phắt dậy, gầm lên với tôi: “Giang Ý Ánh!”
Tôi lặng lẽ ngước nhìn cô, đôi mắt cô út gần như tóe lửa, chỉ hận không thể lôi tôi dậy đánh cho một trận.
Tôi chỉ im lặng không nói.
Cô út ném lại một câu: “Thế giới điên rồ!”
Rồi chạy lên lầu.
Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy nụ cười của bà nội an tường như Đức Phật cầm hoa.